TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN TRỞ THÀNH LÃO BẢN CỦA TÔI


Sợ là hôm nay tôi hỏi phải cả ngàn câu.

Tôi kéo lấy tay Tố Duy.
"Xem ra em ở trong tù tu luyện chưa đủ, hai người đang trêu em phải không!"
"Ai trêu em đâu! Anh ấy là người mang chuyện này ra trêu với em sao?"
"Chị...!đổi khẩu vị à?"
"Thôi, đừng nói nữa, Phi Tuấn lần này bất chấp tất cả là nghịch ý nhà họ Lam."
Trong mắt Tố Duy có chút bất mãn, nhưng mà khoé miệng Lam Phi Tuấn mang theo nụ cười hạnh phúc, tôi yên tâm rồi.

Lúc này, xe đi vào khu biệt thự.

Tôi nhìn Soso ngồi ở trên chiếc ghế trong hoa viên, cô ấy đưa lưng về phía tôi, tôi lặng lẽ đi đến bịt mắt cô ấy.
Cô ấy cười khẽ sờ mu bàn tay tôi, từ từ, tôi cảm nhận được lòng bàn tay nóng ướt.


Soso nghẹn ngào gọi tên tôi.
"Vương Phi Phàm, cậu bao lớn rồi hả, bớt ấu trĩ lại chút coi."
Tôi buông tay ra nhìn Soso, cô ấy rất béo, trong nháy mắt, đôi mắt ngạo kiều kia thoả hiệp, cô ấy sờ sờ mặt tôi, ngưng khóc mỉm cười.
"Thân tàn ma dại!"
"Có thể ở vào thời khắc lừa tình làm tổn hại mình được không!"
Lúc này, tôi quay đầu nhìn Đại Tráng đứng ở cửa, trong lòng ngực cậu ấy còn ôm đứa trẻ mặc bỉm.

Cái kinh hỉ này thực sự đã doạ tôi.

Tôi nuốt nước miệng, cảm nhận được cổ họng đau rát, chậm rãi đi tới gần Đại Tráng.

Cậu ấy ôm đứa bé đi đến chỗ tôi.
Tôi giơ tay lên muốn sờ đứa bé trong vòng tay cậu ấy, tay không kiềm được mà run rẩy, đứa bé này lông mi thật dài, nó nhìn tôi đầy hiếu kỳ, đôi mắt sáng người của nó có thể xua tan được tội nghiệt trên đầu tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn Soso.

Soso gật đầu ý bảo tôi có thể, tôi bế lấy đứa bé, ôm chặt nó vào lòng.
Tôi vừa cười vừa khóc, vừa mừng vừa kích động, thậm chí còn thương cảm.

Tôi có chút mất tự tin nhìn mọi người.
"Mình...!mình làm mẹ nuôi sao?"
Đại Tráng cười gật đầu, xoa xoa đầu tóc tôi.
"Chuẩn bị cho cái bao lì xì lớn đi!"
Cảm tạ trời xanh, làm tội nghiệt trên đầu tôi nhẹ hơn phần nào.

Lúc này Khê Nhĩ kéo Phổ Kha đi tiếp đón mọi người.

"Đại Tráng, Đại Tráng, chậu than lửa hồng đâu!"
Đại Tráng giờ mới nhớ cái gì, chạy vào nhà không bao lâu lại bưng một cái chậu than ra.

Soso bế lấy đứa bé, bĩu môi nhìn chậu than.
"Đi đi đi, đi qua chậu than đi."
Tôi dở khóc dở cười, ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy mong chờ.
"Mọi người không thể tiến bộ chút được sao? Toàn là người trẻ tuổi, còn mê tín!"
"Thôi đi, mau lên."
Soso đẩy tôi, tôi cười bước qua chậu than, không khí rất náo nhiệt.

Đi vào trong nhà Đại Tráng và Soso, nơi đây tràn đầy hơi ấm gia đình, có con rồi thì hai đứa này mới trở nên thế này, phải tỉ mỉ hơn, Đại Tráng rất ra dáng làm ba, con nuôi tôi khóc một cái, là chạy lại xem liền!
Tôi ngồi trên sô pha, dáng ngồi thẳng tắp đã trở thành thói quen, đôi tay đặt lên đầu gối, Soso vỗ lưng tôi.
"Thả lỏng đi, cho dù ở đâu, bọn mình đều là bạn của cậu, là người thân của cậu, tất cả đã qua rồi."
Tôi cười gật đầu hơi thả lỏng, lại phát hiện xương cốt đã không có cách nào thích ứng với ghế sô pha mềm mại.

Tất cả mọi người không ngừng nhắc nhở tôi thả lỏng, tôi rất thả lỏng mà, có chỗ nào không đúng chứ?.

Truyện Việt Nam
Cuối cùng, vẫn là Tố Duy có cách, bảo Soso đưa con cho tôi bế, cuối cùng tôi an tâm dựa vào sô pha dỗ dành con nuôi bảo bối của tôi.


Lúc này, tôi mới nhớ đến cái gì đó."
"Xem đầu óc mình này, con tên là gì?"
"Hà Thọ Sâm."
"Đúng thật là phong cách của hai người, đủ tục!"
"Khỉ gió nhà cậu."
Lúc này Đại Tráng đã âm thầm dọn xong bàn cơm.
"Thôi nào, ba cô sáu dì mau đến ăn cơm!"
Tôi thật sự rất khâm phục Đại Tráng, một người đàn ông to lớn như cậu ấy thế mà có thể làm một bữa hải sản hoành tráng, hơn nữa một bên vừa ăn một bên thì gắp đồ cho vợ, còn đút sữa cho con nữa.
Tôi đưa cái ngón tay cái lên mấy lần tán thưởng.
"Cậu đúng thật là trâu bò."
Đại Tráng bĩu môi.
"Chứ gì nữa!".


Bình luận

Truyện đang đọc