TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN TRỞ THÀNH LÃO BẢN CỦA TÔI


Cố gắng chạy lên lầu nhanh nhất có thể, tôi trốn vào một căn phòng giành cho khách quen thuộc.

Tôi mơ hồ nghe được Joan rống lên.

Dựa theo tiếng động tôi đoán phương hướng, có lẽ là ở trong thư phòng đầu hành lang.
Tôi hít một hơi thật sâu, cẩn thận đi đến thư phòng, tim tôi muốn nhảy ra cổ họng, nuốt nước miếng, cách một cánh cửa tôi nghe Joan gào lên.
"Lam Phi Ỷ, là em bức tôi, muốn tôi tha cho em và con sao, được, gọi Vương Phi Phàm đến, tôi muốn đồng quy vu tận với nó!"
"Sao anh lại không làm theo giao kèo chứ, anh tưởng làm thế có thể giải quyết được sao?"
"Bớt nói nhảm lại.


Hoặc là chúng ta cùng nhau chết, hoặc là kêu Vương Phi Phàm tới đây chôn cùng, đây đều là do em sai, đừng trách tôi."
Tôi khó thở một chân đá văng cửa, đời này chắc có lúc này mới men nổi, đáng giá! Joan nhìn tôi đầy kinh ngạc, ngay sau đó, anh ta nhìn tôi cười xảo quyệt.
Phoebe hoảng sợ nhìn tôi, cô ấy đang ôm lấy Khuynh Phàm, Khuynh Phàm rất ngoan, một tay cầm búp bê một tay thì bỏ vào miệng mút.

Tôi thật sự rất muốn ôm con bé, đây là đứa con mà Phoebe sinh ra.

Chỉ là Joan cầm lấy con dao chạy đến.
"Không mời mà tự đến, Vương Phi Phàm!"
Tôi trấn định nhìn Joan.

"Thả họ ra, tôi làm con tin."
"Không được!"
Phoebe phủ định lời tôi nói, giờ lúc này không đến lượt cô ấy quyết định.

Joan nghiến răng nghiến lợi nhìn chúng tôi, cắm con dao lên bàn.
"Vương Phi Phàm, cô cảm thấy tôi dễ dàng buông tha cho Lam Phi Ỷ sao? Các người đều chôn cùng."
Tôi cau mày.
"Anh có thể không tha cho Phoebe, nhưng mà Khuynh Phàm là con anh, anh cũng không tha sao?"
"Hừ, cho dù là con tôi thì thế nào? Ba người nhà chúng tôi cùng nhau đoàn viên.".

Cop qua cop lại, t.


Bình luận

Truyện đang đọc