TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN TRỞ THÀNH LÃO BẢN CỦA TÔI


Mọi người cùng nhau nâng ly và uống rượu với cô ấy.

Tôi nhìn cô ấy ưu nhã nhấp một ngụm sâm panh nhỏ rồi từ từ bước ra khỏi sân khấu.

Nhưng mà việc xảy ra tiếp theo càng đáng để xem hơn.

Joan đỡ ông Lam đi lên trên sân khấu.
ông Lam ra hiệu cho Joan nói chuyện.

Joan cũng táy máy cái mic để hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Lời đầu tiên, thay mặt ban điều hành của Trác Tuyệt, cảm ơn đến tất cả khách quý đã đến đây.

Hôm nay là một ngày lành, tôi đã nghĩ tại sao không thêm niềm vui vào bữa tiệc này hơn nữa? Bây giờ, trước mặt mọi người, muốn được mọi người chứng kiến hạnh phúc cả đời này của tôi."
Nói xong, ánh mắt Joan khoá chặt trên người Phoebe.

Nhất định đây là kế hoạch đã được sắp đặt trước, đèn trong phòng đột nhiên mờ đi, chỉ có Joan và Phoebe được chiếu sáng.

Joan lấy ra một chiếc nhẫn từ lòng bàn tay anh ta ra.


Anh ta nhấc micro và bước xuống sân khấu đi về phía Phoebe.
Tôi nhìn ra được sự nghiêm túc và kiên trì ở trong đôi mắt anh ta, đó là thái độ muốn có được tình yêu.

Anh ta đến trước mặt Phoebe, từ từ quỳ một chân xuống.

"Thời gian chúng ta quen biết nhau không thể dùng năm tháng để tính được.

Cho đến hôm nay, anh vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp em, trên tay em cầm cuốn tiểu thuyết bi thương của Shakespeare, ở trong khuôn viên trường yên tĩnh đọc nó.

Từ khi đó trở đi, anh nghĩ đời này ngoài em ra, anh không thể tìm được làm cho anh xao xuyến.
Thế cho nên, anh âm thầm tiếp cận em, âm thầm tìm hiểu em, sau đó bắt đầu không ngừng chờ đợi, chờ chúng ta đến ngày trưởng thành.

Hôm nay, cuối cùng thì anh cũng chờ được rồi, từng người chúng ta trưởng thành, cũng trải qua cuộc sống riêng, sau đó lại có điểm giao nhau, Phoebe, anh hy vọng anh là người may mắn kia, được em yêu.

Anh rất yêu em, chúng ta kết hôn đi."
Cảnh tượng thế này lãng mạn biết bao, quả thực có thể dùng nước mắt để nói đến.

Những người phụ nữ xung quanh tôi không kìm lòng được mà lau khoé mắt.

Nếu tôi chỉ như là một vị khán giả đứng dưới sân khấu để xem, chắc chắn tôi cũng sẽ rơi lệ, thậm chí còn chúc phúc chân thành, hy vọng Phoebe sẽ tiếp nhận chiếc nhẫn trên tay Joan.
Nhưng mà tôi không làm được, giờ này tôi như là một kẻ tội ác tày trời, dùng dao cướp đoạt tình yêu.

Dùng cái thân phận người thứ ba tồn tại trong cái không gian này.

Tôi hoà bản thân vào trong bóng tối, tôi có biết bao nhiêu hy vọng, người quỳ gối cầu hôn ở đó là tôi, mà tên Triệu Thái An đúng là âm hồn bất tán lại đứng bên cạnh tôi.
"Hoàn hảo chứ? Bất ngờ chưa?"
Tôi cười gượng, nhún vai.
"Rất lãng mạn, rất cảm động."
"Cô không thấy cô giống như một con chuột sao, thích gây sự chọc người khác?"
"Câm miệng đi.

Chờ thái độ của Lam đổng đi."
Tất cả chúng tôi đều chờ xem, chỉ là kết quả không giống như kịch bản thường ngày.


Phoebe nhìn Joan quỳ gối trên mặt đất, cô ấy dứt khoát đỡ Joan đứng lên, cũng không cầm chiếc nhẫn kia.

Cô ấy bình tĩnh cầm lấy micro trên tay Joan và trả lời từng chữ rõ ràng.
"Cảm ơn anh đã kiên trì theo đuổi tôi.

Anh rất tốt, rất có mị lực.

Nhưng tiếc là trái tim tôi lại không có cách nào loạn nhịp, tôi cũng có người tôi yêu, người đó đã cắm rễ sâu vào trái tim tôi, tôi không thể nhường ra vị trí nào khác để cho anh.

Thực xin lỗi."
Lời từ chối khéo léo nhưng đầy dứt khoát.

Tôi cuối cùng cũng đã hiểu, tại sao Tố Duy lại tự tin nói với tôi, từ trước đến giờ Phoebe không làm cô ấy thất vọng.

Đúng vậy, cô ấy cũng không làm tôi thất vọng.

Thái độ từ chối dứt khoát, cách ứng xử khéo léo, mặc dù khiến mọi người ồ lên, nhưng mà cô ấy vẫn bĩnh tĩnh đến vậy.
Tôi quay đầu nhìn gương mặt xanh mét của Triệu Thái An.

Tự vả mặt đi.
"Chuột thì cũng có chuột this chuột that, hamster được bao nuôi làm người ta thích không thôi.

Còn chuột ngoài đồng chắc chắn chẳng phải tôi."
Triệu Thái An nhìn tôi không cam lòng, cuối cùng ậm ừ rời đi.


Tôi nhìn Joan xấu hổ rời khỏi sảnh tiệc, có lẽ theo cái nhìn của Joan, thì tôi đây ở trong cái mối quan hệ phức tạp này, đã trở thành một kẻ xấu.
Tôi nhìn sắc mặt ông Lam có biết bao nhiêu khó coi.

Mà bà vợ cả cay nghiệt kia nhân cơ hội này chế nhạo Phoebe.
"Phi Ỷ, chẳng lẽ cô còn muốn chung sống với phụ nữ cả đời à?"
Phoebe thờ ơ nhìn bà ta, cô ấy cười nhạt với người đàn bà trang điểm đậm kia.
"Sống với ai, từ trước đến nay do tôi làm chủ.

Không cần người khác áp đặt tôi.

Nếu như áp lên đầu tôi, tôi sẽ giật nó xuống."
Phoebe không hề tỏ ra yếu đuối, bà vợ cả cũng không nói nên lời, lúc này con trai thứ hai nhà họ Lam mới mỉm cười tiến tới ra tay cứu giúp.
"Mẹ, sao mẹ lại xen vào cuộc sống của em gái, đều là người trưởng thành hết rồi."
Bà vợ cả vẫn còn cố chấp, hoàn toàn không để ý đến lời nói của con trai, vẫn tiếp tục nhấn nhá nói.
"Trên người Phi Ỷ chảy dòng máu nhà họ Lam, mẹ đây chẳng phải nó làm mất thể diện nhà họ Lam sao, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở không được à?"
Từ trước đến giờ, Phoebe chẳng bao giờ để tâm mấy lời ác ý của người khác, cô ấy chỉ cười, đưa tay ra ôm lấy bà vợ cả.

Làm cho người ngoài tưởng đâu quan hệ của hai người rất thân thiết, đôi môi Phoebe kề bên tai bà ta nói gì đó, nhưng mà vẻ mặt của bà vợ cả ngày càng khó coi, giống như Phoebe đã nói điều gì đó khiến bà ta sợ hãi..


Bình luận

Truyện đang đọc