TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN TRỞ THÀNH LÃO BẢN CỦA TÔI


"Cho nên tôi mới hùa theo cái logic của Phoebe mà nói.

Thế là cô ấy mím môi gật đầu đồng ý đi ăn tối với tôi.

Chúng tôi ngồi trong một nhà hàng nhỏ ăn tối, ham muốn ăn uống của cô ấy rất nhỏ, chỉ gọi một phần salad hoa quả là đủ.

Còn tôi thì không ngừng nói về những giai thoại ở nhiều quốc gia khác nhau.
Cô ấy cũng bị cuốn hút vào câu chuyện của tôi.

Cho đến khi trời về tối khuya, cô ấy muốn chào tạm biệt, còn tôi thì kiên trì muốn đưa cô ấy về nhà.

Về sau, tôi mới biết, cô ấy đang học thạc sĩ ở một trường đại học danh tiếng ở Paris.

Có thể được học ở ngôi trường như thế, đương nhiên gia đình của cô ấy không hề đơn giản.

Tôi cho rằng cô ấy chỉ là một cái ngoài ý muốn nhỏ trong cuộc đời của tôi.
Chẳng qua hai chữ duyên phận này thật sự quá kỳ diệu.

Tôi nhận lời một người đi xem thi đấu đàn piano.

Địa điểm diễn ra lại chính là trường học của Phoebe, tôi không ngờ cô ấy sẽ tham gia vào cuộc thi như vậy.


Một người có liên quan đến tài chính tám phần chẳng có liên quan gì đến nghệ thuật.
Nhưng mà cô ấy là ngoại lệ.

Cô ấy là thí sinh xuất hiện cuối cùng, mặc một chiếc sườn xám cổ đứng thêu hoa màu đen, với mái tóc dài dính vào trang phục.

So với những người phụ nữ phương Tây mặc những chiếc váy gợi cảm thì phong cách Trung Quốc của Phoebe thực sự khiến cho người ta bị cuốn hút.

Chưa kể cô ấy sinh ra đã sở hữu một khuôn mặt hút hồn như vậy.
Cô cúi đầu duyên dáng rồi bước đến chiếc đàn ngồi xuống, cái nhíu mày và nụ cười thật sự rất mê hoặc.

Bài hát được chọn là chuyển thể từ bài hát cổ trang vô cùng đặc sắc của Trung Quốc, "Mai hoa tam lộng".

Mọi người đều bị mê hoặc, người nước ngoài tuy không hiểu ý nghĩa của bài hát, nhưng có lẽ họ đã chán nghe những bản độc tấu piano cổ điển.

Màu sắc Trung Quốc của Phoebe mang đến đã giành được nhiều lời khen ngợi.
Sau trận đấu, cô ấy cầm chiếc cúp bạc và trò chuyện với những phóng viên đó.

Tôi nóng lòng muốn lao vào đám đông, cô ấy mỉm cười và dời mắt về phía tôi.

Cô ấy hơi ngạc nhiên, không ngờ tôi lại ở đây.

Tôi nói đùa rằng cô ấy thực sự đã cho người Trung Quốc thêm hãnh diện.
Cô ấy bước ra từ đám đông, mặc dù chúng tôi mới gặp nhau, nhưng cô ấy sẽ đồng ý đi dạo với tôi một cách hợp lý.

Chúng tôi trò chuyện không ngừng, lúc đó cô ấy vẫn còn thiếu nữ đầy mơ mộng, ít nhất cũng có lãng mạn, cũng có vui cười hạnh phúc.
Sau này tôi mới biết rằng cô ấy chơi piano hay như vậy là nhờ mẹ cô ấy.
Mẹ của cô ấy là một nghệ sĩ dương cầm, cũng có chút danh tiếng, ba mẹ cô ấy quen nhau từ một buổi hoà nhạc, đáng tiếc bởi vì địa vị của hai gia đình có chênh lệch, cho nên mẹ cô ấy chỉ là một người không có thân phận mang danh người thứ ba."
Cốt truyện cẩu huyết gì thế này? Tôi im lặng không nói, dường như câu chuyện này đi xa dự đoán của tôi, tôi chưa từng nghĩ về thân thế phía sau của Phoebe.
Tố Duy thở dài, tôi nhìn thấy khóe mắt cô ấy có chút óng ánh.

Tôi nắm nhẹ tay Tố Duy bày tỏ sự an ủi.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó à? Chuyện sau đó xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát và dự đoán của chúng tôi.

Cô nhất định cho rằng Kiệt Thế và Trác Tuyệt quá đỉnh phải không? Nhưng mà cô không thể biết được Phoebe đã trả giá như thế nào vì nó.

Khi Phoebe còn nhỏ, ba của cô ấy kiên quyết muốn ở bên mẹ cô ấy, cho nên quyết định ly hôn với vợ cả.
Hai gia tộc có mối quan hệ thông gia là mối nhân duyên tốt cỡ nào? Bác Lam mỗi ngày bận rộn với công việc, đương nhiên vợ cả thừa cơ mà làm khó dễ hai mẹ con Phoebe, huống chi phía sau lưng còn có ông Lam chống lưng cho bà ấy.

Cho đến một lần, con trai của vợ cả lợi dụng mẹ Phoebe đi ra ngoài chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, thế là đẩy Phoebe xuống bể bơi trong biệt thự."
Cái tay đang nắm tay Tố Duy của tôi bất giác siết chặt lại, Tố Duy hiểu rõ, vỗ vỗ vai tôi.

"Phoebe không có yếu đuối như cô nghĩ đâu.

May mà cô ấy được dì giúp việc trong nhà cứu.

Từ đó về sau ông Lam cũng tự thấy thẹn, cũng đành chấp nhận Phoebe, nhưng mà chỉ thừa nhận đứa cháu này, còn thân phận của mẹ Phoebe ông ấy không chấp nhận.

Vì để cho con gái có chỗ đứng trong gia tộc này, bà ấy đã lặng lẽ biến mất.

Bác Lam thì mất đi người phụ nữ mà ông ấy yêu, cả ngày đều buồn bực không vui, cuối cùng thì bị trầm cảm.
Mãi đến khi Phoebe 20 tuổi, cô mới biết mẹ mình đã qua đời trong một vụ tai nạn máy bay cách đây vài năm, bác Lam cuối cùng kiệt sức đột quỵ qua đời trong văn phòng công ty.

Cho nên sau đó lại sóng gió gia tộc tranh giành tài sản, sự tồn tại của Phoebe dường như càng thêm vướng víu.

Cô ấy không có ý định tranh giành tài sản, cũng không biết bác Lam đã sớm có dụng ý.

Lúc công bố di chúc của bác ấy, trên giấy trắng mực đen viết những tài sản của ông ấy đứng tên trong "Kiệt Thế" do Phoebe thừa kế, còn lại "Trác Tuyệt" thì hai đứa con trai của vợ cả thừa kế.

Thật sự kết quả như thế đã là tốt nhất rồi, chỉ là lòng người khó lường, ai cũng muốn có một phần bánh, những đám người họ hàng đến góp vui, muốn tìm mọi cách lấy những thứ thuộc về Phoebe.
Phoebe trả lại tất cả những gì cha cô để lại cho ông Lam.

Ông ấy cũng đã lớn tuổi trên người cũng có bệnh, cho nên từ sớm đã ngừng can thiệp vào chuyện kinh doanh của công ty, nhưng Phoebe đã thuyết phục được ông ấy chỉ sau một đêm.

Thuyết phục thế nào thì tôi không rõ lắm, chỉ là vài năm sau đó tôi ở nước ngoài gặp được cô ấy."
Tôi cựa mình để Tố Duy có thể ngồi vững hơn.
"Tố Duy....!chị và...!Phoebe là người yêu của nhau sao?"
Câu hỏi của tôi có phần phản cảm, Tố Duy hơi giật mình, tôi thấy nụ cười của cô ấy có chút cứng ngắc.

Nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần và tiếp tục.

"Đúng vậy, chúng tôi đã từng yêu nhau, yêu đến mức tôi sẵn sàng từ bỏ chuyến du lịch cuộc đời của bản thân để ở bên cô ấy.

Mà cô ấy cũng muốn vứt bỏ đi những thứ mà cô ấy đang theo đuổi.

Tình yêu của chúng tôi đến lúc nào cũng không hay, cả hai đều tin rằng trong cuộc đời này sẽ có một người đàn ông đến, san sẻ nổi cô đơn và lo lắng trong lòng.

Tôi từng giả vờ tạo cuộc gặp gỡ tình cờ với Phoebe tại các nhà hàng nơi Phoebe thường xuyên xuất hiện.
Cô ấy biết tôi cố tình làm vậy, nhưng cô ấy vẫn cười và ăn cơm với tôi hết lần này đến lần khác.

Cô ấy nói rằng cô ấy không bao giờ tin vào số phận.

Tôi đã hỏi tại sao.

Sau đó, cô chỉ vào những người đi ngang qua cửa sổ và nói: Thế giới này rất chân thật, chân thật đến mức duyên phận cũng không thể tạo nên cơm ăn áo mặc.
Với những lời đó, tôi nghiêng người hôn cô ấy.

Tôi muốn chứng minh cho cô ấy thấy rằng mặc dù số phận không thể tạo cơm ăn áo mặc, nhưng nó sẽ khiến người ta tin vào vẻ đẹp tồn tại của nó.
Cô ấy bỏ chạy, hoảng loạn đến mức không mang theo chiếc túi đang mang theo bên mình.

Tôi nhặt túi của cô ấy lên và nhìn theo bóng dáng cô ấy đang khuất dần.

Đây không phải là duyên phận sao? Tôi bật cười khi nhìn thấy chiếc túi của cô ấy, đây là duyên phận đó..


Bình luận

Truyện đang đọc