TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Cô ta nhìn tôi, cười mỉa: “Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?” Cô ta đi tới gần tôi, giọng chùng xuống nói: “Cô nghĩ xem tại sao Lý Hữu Đạt lại biết những chuyện dơ bẩn đó của cô và Gia Huy? Đường Hoài An, vốn dĩ tôi chỉ muốn cảnh cáo cô thôi, nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ba cô lại có phản ứng mạnh như vậy, ngỏm thẳng luôn, xem ra là quả báo đó!”
“Bốp!” Tôi dùng hết sức tát cho Lục Như Mai một cái, cơn phẫn nộ trong lòng khiến tôi túm lấy cổ áo của cô ta, đỏ mắt giận dữ: “Lục Như Mai, chuyện giữa tôi và Cố Gia Huy đã là quá khứ rồi! Cô oán hận tôi, trút giận lên người tôi, tôi đều có thể nhịn.

Nhưng cô đừng có đụng tới ba mẹ tôi.”
Cô ta cười khẩy: “Ha, tôi đụng tới ba mẹ cô thì cô làm gì được tôi? Cô có thể giết chết tôi chắc?” Cô ta nheo mắt lại, nham hiểm nói: “Nghe nói cô còn có một thằng em trai bị bệnh máu trắng nhỉ? Cô nói xem, nếu như cậu ta bỗng dưng phát bệnh chết, có phải mẹ cô sẽ…”
“Cô dám!” Tôi bị cô ta chọc tới tức điên, mất kiểm soát đẩy ngã cô ta.


Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ muốn bóp cổ cô ta cho tới chết.
Lục Tuấn Kiệt bỗng xuất hiện trong văn phòng, mặt mày anh ấy tối sầm lại đỡ Lục Như Mai đang ngã trên đất lên, che chắn ở phía sau.
“Có chuyện gì thì từ từ nói, sao cô Đường cứ nhất định phải động tay chân vậy?” Lục Tuấn Kiệt mở miệng, giọng điệu có phần lạnh nhạt.
“Anh trai, ban đầu em tới để gửi thiệp mời cho cô Đường, lại không ngờ cô ấy sẽ phản ứng mạnh như vậy.

Em không biết mình đã làm gì sai nữa!” Lục Như Mai dựa vào người Lục Tuấn Kiệt rồi nói, giọng nói vỡ vụn nghẹn ngào, nhẹ nhàng mà lại đầy đáng thương.
Tôi ngẩn cả người, kĩ thuật diễn xuất của người phụ nữ này quá đỉnh!
Lục Tuấn Kiệt nhìn tôi, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Một người đàn ông lúc nào cũng dịu dàng mà nay đến giọng nói cũng có chút bất mãn: “Cô Đường, trạng thái của cô hôm nay có lẽ không thích hợp để làm việc đâu, cô về nhà nghỉ ngơi trước đi!”
Như này rõ ràng là đuổi người đi phải không?
Tôi cau mày, đánh mắt nhìn về phía đồng nghiệp đang ngồi xem kịch trong văn phòng.

Tầm mắt tôi phóng về phía Lưu Thanh Tâm nuôi một tia hy vọng cuối cùng, nói: “Chị Lưu, chị nói cho mọi người biết rốt cuộc có phải là Lục Như Mai có lòng tốt để tới đưa cho tôi thiệp mời không?”
Lưu Thanh Tâm thoáng nhìn Lục Tuấn Kiệt, sau lại nhìn qua Lục Như Mai, khẽ cúi đầu nói: “Vừa nãy tôi không có để ý lắm.”
Ha ha!

Bỗng nhiên tôi phát hiện, người trên đời này rất thực tế, là kiểu thực tế không thể lường trước được.
Hít một hơi thật sâu, tôi cầm lấy túi xách đi về phía Lục Như Mai, chìa tay ra về phía cô ta, cười khẩy nói: “Cô đã tới để đưa thiệp mời, vậy phiền cô đưa thiệp mời cho tôi đi!”
Sắc mặt cô ta cứng đờ, đôi mắt long lanh phủ đầy sương nhìn qua phía Lục Tuấn Kiệt.
Lục Tuấn Kiệt nhíu mày nhìn về phía tôi: “Cô Đường cứ nhất thiết phải hung hăng với người khác như vậy à?”
Tôi buồn cười nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Lục vẫn nên bỏ thời gian ra để đi khám mắt đi thì hơn!”
Đeo túi xách lên, tôi không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, cứ thế mà nhanh chóng đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng bước quá vội lại đụng thẳng vào người của Lâm Khánh Ngân ở trước mặt.

Dù sao người kia cũng đã có tuổi, tốc độ quá nhanh, lại không có phòng bị trước, bị va mạnh như vậy khiến cả người bà ấy ngã huỵch xuống đất.
Tôi hành động theo bản năng duỗi tay kéo bà ấy lại, nhưng vì không có điểm tựa vững chắc nên cũng ngã luôn theo bà ấy, đồ vật trong túi xách cũng vì thế mà bị văng ra ngoài.
Bỗng chốc trở nên hỗn loạn lộn xộn, mấy người Lục Tuấn Kiệt nhìn thấy cảnh này vội vàng chạy tới đỡ người dậy.

Lâm Khánh Ngân được đỡ lên, Lục Tuấn Kiệt vội vàng kiểm tra xem bà ấy có bị thương hay không.
Tất cả đều dồn sự chú ý lên người Lâm Khánh Ngân, chỉ có tôi bò dậy từ trên đất, dường như khuỷu tay lại bị trật rồi, đau vô cùng.
Túi xách bị rơi ra xa, đồ cũng ngổn ngang rơi ra ngoài.
Tôi dằn lại cơn đau, ngồi xổm người xuống nhặt đồ lên.

Thấy Lâm Khánh Ngân không sao, mấy người kia mới dồn sự chú ý về phía tôi.

Sắc mặt của Lục Tuấn Kiệt không tốt lắm, vừa định mở miệng muốn nói gì với tôi thì đã bị Lâm Khánh Ngân cắt ngang.

Bà ấy đi về phía tôi, dịu dàng nói: “Cô Đường, cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Trong lòng tôi có chút xót xa, khẽ lắc đầu: “Không sao ạ, cảm ơn cô!” Dù sao lúc này cũng là tôi đi quá vội nên đụng trúng bà ấy.
Tôi nhìn bà ấy, khẽ cúi người muốn nói một câu xin lỗi: “Xin lỗi cô...”
Nhưng lời còn chưa nói hết, sắc mặt của bà ấy bỗng cứng đờ, ánh mắt khựng lại nhìn chằm chằm lên đồ vật trong tay của tôi.

Một lúc sau, bà kinh hãi giật lấy cái vòng tay tôi mới nhặt trên đất lên.
Ánh mắt bà ấy đỏ rực nhìn tôi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đây là của cháu ư?”
….


Bình luận

Truyện đang đọc