TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Diễn rất giỏi nha.

Cô ta muốn diễn kịch, nhưng tôi không có hứng thú diễn với cô ta, lạnh lùng đáp cô ta một câu: “Cô Lục thật là quý nhân lắm việc hay quên, chúng ta không phải mới vừa gặp một ngày trước hay sao? Còn gương mặt này, cô không nên rõ hơn tôi hay sao?”
Cô ta chắc không ngờ tôi sẽ nói thẳng ra, nụ cười trên mặt cứng đờ vài phần, sau khi cẩn thận liếc nhìn Cố Gia Huy, nhìn tôi nói: “Đường Hoài An, cô không phải nhớ nhầm chứ, mấy ngày nay tôi đều ở bên cạnh Gia Huy, chưa từng gặp cô!”
Lười nói chuyện kiểu giả tạo như này, tôi nhìn Cố Gia Huy, thâm ý ‘ồ’ một tiếng.


Tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta, cộng thêm mẹ dường như có hơi sốt ruột kéo tôi đi.

Dứt khoát, tôi và mẹ bèn xoay người đi về một hướng khác.

Chưa đi được vài bước thì tôi bị người ta gọi lại: “Đường Hoài An.


Là Lục Tuấn Kiệt.

Anh ta bước xuống từ chiếc Land Rover đằng sau, mặc một bộ vest màu lam, thắt cà vạt, đẹp trai ấm áp, tôi sững người, không khỏi nói: “Tổng giám đốc Lục, anh đến đây làm việc sao?”
Anh ta đi tới bên cạnh tôi, khi gương mặt đầy ắp ý cười nhìn thấy vết sẹo trên mặt tôi, lông mày nhíu chặt lại: “Mặt của em bị sao vậy?”
Có mẹ ở bên cạnh, tôi thật sự không muốn giải thích lắm, dứt khoát nói: “Không cẩn thận cứa bị thương.

” Sợ anh ta truy hỏi, tôi nói: “Anh đến đây công tác sao?”

Anh ta gật đầu: “Ừm, mấy năm trước ba mua lại nơi này, mãi chưa mở rộng, hai năm nay mới bắt đầu mở rộng, anh đi theo dự án, em thì sao?” Khi nói chuyện, ánh mắt của anh ta dừng ở trên người mẹ, hỏi: “Người này là?”
Tôi đỡ mẹ, nhìn sang anh ta: “Mẹ tôi.


Khựng lại một chút, tôi giới thiệu mẹ, cũng giới thiệu Lục Tuấn Kiệt cho bà.

Mẹ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, ở trong mắt bà, Lục Tuấn Kiệt là một ông chủ lớn, cho nên vô hình chung, bà rõ ràng có hơi câu nệ.

Lục Tuấn Kiệt nghe thấy lời giới thiệu của cô, ngược lại vô cùng lễ phép, nói với mẹ: “Bác gái, chào bác, cháu tên Lục Tuấn Kiệt, là anh của Đường Hoài An.


“Tổng giám đốc Lục!” Tôi vội vàng mở miệng cắt đứt lời của anh ta, nói: “Chúng tôi lát nữa còn có việc, không làm phiền anh nữa.



Nói xong, tôi kéo mẹ rời đi.

Chuyện của nhà họ Lục, tôi còn chưa nghĩ sẽ nói với mẹ như nào.

Trên đường, tôi và mẹ đều trở nên trầm mặc.

Khu mở rộng mà Lục Tuấn Kiệt nói là do Lục Thái Tuệ mua vào mấy năm trước, nói như vậy nhà họ Lục rất nhiều năm trước đã từng tới thị trấn, có lẽ tôi có thể từ trên người Lục Thái Tuệ hỏi được chuyện năm đó, thiết nghĩ nhà họ Lục năm đó e là đắc tội với ai đó, cho nên tôi mới bị lạc đến nơi hẻo lánh như này.

Bởi vì suy nghĩ nên tôi có hơi thất thần, khi mẹ đột nhiên nhìn sang tôi, tôi nhất thời không phản ứng kịp, cho tới khi nhận thấy một ánh mắt nóng lạnh, tôi mới hoàn hồn, bất thình lình thấy mẹ nhìn chằm chằm tôi, tôi không khỏi sững người: “Mẹ, sao vậy ạ?”
Lông mày của bà nhíu chặt lại: “Hoài An, con và người đàn ông đó vẫn liên lạc sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc