Không tiếp lời anh, chần chừ một lúc, tôi nhìn anh ta rồi nói: “Anh định để tôi trút cơn giận này như nào đây?”
Anh ta nhún vai: “Cái đó cô không cần quan tâm, như thế nào? Hợp tác không?”
Nghe thì thấy hình như tôi không có lý do để từ chối.
Tôi nâng tay, bất giác chạm vào vết sẹo trên mặt, rất đau, trầm mặc một lát, tôi nhìn sang anh ta, gật đầu: “Được.
”
Một vết sẹo lớn như này trên mặt, tóm lại phải có một lời giải thích mới được.
Nếu tôi tiếp tục thờ ơ, chỉ sợ lần sau không may mắn như vậy nữa.
Hàn Trung Kiên là một người có tính mục đích rất mạnh, nói xong việc thì liền đi.
Trên người tôi trừ những vết sẹo trên mặt rõ ràng một chút, những chỗ khác may mà không có vết thương trí mạng, bởi vì nhớ mẹ và Đường Bảo Nam, tôi gần như không có ở lâu trong bệnh viện.
Tr.