TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Giọng nói này là của Phương Mỹ Trúc.
Xuất phát từ sự tò mò, tôi liếc mắt nhìn sang, là phòng bao sát vách, lúc nãy nhân viên phục vụ đi ra quá vội vàng nên không đóng cửa lại, bên trong là Cố Gia Huy và Phương Mỹ Trúc, hai mẹ con này đến đây để bàn chuyện à?
Ly hôn?
Trùng hợp là tôi bắt được điểm quan trọng, không có cảm thấy bất ngờ.
“Mẹ, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này.” Cố Gia Huy nói, cảm xúc rất thờ ơ.

Phương Mỹ Trúc nghe thấy như vậy thì có chút gấp gáp, bà ta nói: “Con trai à, có phải là con vẫn còn nhớ thương con hồ ly tinh Đường Hoài An không hả, mẹ đã nói với con rồi, nếu như con dám vì cô ta mà ly hôn với Như Mai, mẹ sẽ không sống nổi đâu, cái loại phụ nữ như Đường Hoài An ấy chả ra trò trống gì hết, con không thể hồ đồ như thế.”
Tôi?
Nằm không cũng trúng đạn?
Cố Gia Huy nghe bà ta nói đến mất kiên nhẫn, đặt ly nước ở trong tay xuống bàn rồi đứng dậy: “Con và Lục Như Mai ly hôn không có liên quan tới bất cứ ai, mẹ đừng có nhắc tới những người không liên quan.”
Phương Mỹ Trúc còn muốn nói gì đó, dường như Cố Gia Huy không muốn nghe, anh dứt khoát đi ra khỏi phòng bao.

Đầu óc tôi như không hoạt động, lúc kịp phản ứng lại muốn tránh đi thì Cố Gia Huy đã nhìn thấy tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi vô cùng xấu hổ, dù sao cũng là nghe lén người khác nói chuyện, tôi lập tức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng mà phía dưới lại không có cái lỗ nào hết, tôi kiên trì giả vờ nhưng mình không nghe thấy cái gì hết mà trực tiếp rời đi.
Cũng may, hình như Cố Gia Huy căn bản không thèm chú ý tới tôi, anh chẳng nói tiếng nào.
Ra khỏi Nam Đô, Lục Tuấn Kiệt đang nói chuyện với quản lý nhà hàng ở cửa, nhìn thấy tôi, anh ta vội vàng nhìn tôi rồi nói: “Đi đâu vậy?”
Sợ là Cố Gia Huy đi ra sẽ thấy xấu hổ, tôi nói: “Bị lạc đường, chúng ta đi thôi.”
Tôi nhớ xe của Lục Tuấn Kiệt là xe land rover xx màu đen, tôi không chần chờ chút nào mà trực tiếp bước lên xe, anh ta thấy vậy cũng không hỏi nhiều, leo lên rồi khởi động xe.

Đưa tôi đến khu chung cư vân đồng xx, Lục Tuấn Kiệt nhìn tôi, do dự một lúc rồi mới nói: “Đường Hoài An, ba mẹ đã chuẩn bị tiệc nhận gia đình xong xuôi hết rồi, ba mẹ định sau khi tổ chức tiệc xong thì sẽ đón em về nhà họ Lục ở, em không ở căn phòng này nữa thì trả đi.”
Tôi có biết đến chuyện tiệc nhận người thân, chỉ là chuyện chuyển về nhà họ Lục, tôi có chút do dự.

Dừng một chút, tôi không trực tiếp từ chối anh ta mà là nói: “Nếu không thì để ít ngày nữa đi, gần đây có quá nhiều chuyện.”
Tôi còn chưa nói với mẹ chuyện mình đã tìm được ba mẹ ruột, nhưng mà dù sao thì tôi vẫn dự định thương lượng với mẹ mình.
Anh ta nghe thấy như vậy, mặc dù có chút bất mãn nhưng mà vẫn gật đầu: “Ừm, vậy em sắp xếp tốt thời gian, với lại mẹ muốn tìm thời gian hẹn gặp mẹ nuôi của em một lần, bà ấy kêu anh hỏi ý em.”
Tôi nhíu mày: “Để qua một khoảng thời gian nữa đi, anh cũng biết tình huống của em trai tôi rồi đó, tôi không muốn mẹ tôi lại phải suy nghĩ nhiều bởi vì chuyện của tôi.”
Thấy vậy, anh ta không nói thêm gì nữa.
Đành phải gật đầu, sau đó lái xe rời đi.
Tôi vẫn còn chưa suy nghĩ xem phải nói với mẹ về chuyện của nhà họ Lục như thế nào, ngay cả chính tôi cũng còn chưa nghĩ ra phải làm sao.


Tìm được người thân là chuyện tốt, nhưng giữa tôi và nhà họ Lục bị ngăn cách bởi Lục Như Mai, người đã hại chết ba tôi.

Từ lúc bắt đầu, mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Lục đã không thể bình thường.
Trở về chung cư, tôi cảm thấy có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi trên ghế sa lông.
Lúc Hàn Trung Kiên gọi điện thoại tới, tôi ngủ rất sâu, bộ dạng không tỉnh táo.

Ấn nghe điện thoại, hô hấp của anh ta có hơi nặng nề: “Đến phòng 108 ở Qủy Mị, mang theo hộp thuốc.”
Giọng nói của anh ta bị đè nén rất nhỏ, nghe như là xảy ra chuyện gì đó, tôi không khỏi hỏi: “Anh sao vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc