TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Lâm Khánh Ngân cười híp mắt gật đầu, sau khi Hàn Trung Kiên rất màu mè tạm biệt bà ấy thì kéo tôi ra khỏi tòa nhà công ty.

“Buông tay.

” Ra khỏi tòa nhà công ty, tôi giật tay ra, cạn lời nhìn sang Hàn Trung Kiên: “Anh không phải ở Giang Hoài hay sao? Sao lại chạy tới thủ đô rồi?”
Tuy biết anh ta sẽ tới, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy.

Anh ta nhướn mày, cái miệng như tép nhảy: “Đây không phải là quá nhớ cô hay sao, cho nên đã tới, với lại, tôi nếu không đến, vết thương mới chồng vết thương cũ, gương mặt này của cô sẽ bị hủy hoàn toàn.



Tôi bất giác sờ khẩu trang trên mặt, may mà vừa rồi đeo khẩu trang, Lâm Khánh Ngân không nhìn thấy vết sẹo, nếu không mấy ngày tiếp theo, bà ấy chắc nghĩ mọi cách đưa thuốc cho tôi.

Lườm xéo anh ta, tôi mở miệng nói: “Những lời đường hoàng này của tổng giám đốc Hàn giữ lại tự mình dùng đi, nếu mục đích của anh đã đạt được thì tôi không làm phiền nữa, đi trước đây.


Tôi không phải là đứa trẻ lên ba, chuyện hôm nay sao có thể trùng hợp như vậy? Quý Thanh Hà gây phiền phức, Lâm Khánh Ngân lại tới đưa cơm, anh ta bước ra, tất cả mọi chuyện trông đều trùng hợp, theo tự nhiên như vậy, nhưng có lúc càng là chuyện cảm thấy không có vấn đề gì thì càng có vấn đề.

Tôi không quên, mục đích của anh ta là vì móc nối với người của nhà họ Lục.

Hai tay anh ta đút túi, nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa: “Đường Hoài An, cô nhất định muốn nghĩ tất cả mọi chuyện phức tạp như thế sao?”
Nhìn sang anh ta, tôi hỏi ngược lại: “Anh không biết trước Quý Thanh Hà sẽ tìm tôi gây phiền phức?”
Anh ta đưa tay sờ mũi, không phủ định, gật đầu nói: “Biết.

” Dừng lại một chút, anh ta lại nói: “Nhưng tôi thật sự không biết bà Lục sẽ xuất hiện, tôi vốn là định thông qua miệng của nhân viên Lục thị truyền đến tai của nhà họ Lục.



Tôi không định tiếp tục nói những điều này với anh ta, mở miệng nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.


Đường bị anh ta chặn, nhìn tôi, anh ta giống như thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ấm ức nói: “Đường Hoài An, cô sao lại không tim không phổi thế? Cho dù tôi có mục đích, nhưng nói thế nào đi nữa cũng đã chặn một ly nước cho cô, cô tốt xấu gì cũng phải có chút lương tâm, đi cùng tôi tới bệnh viện khám, mời tôi ăn cái gì đó chứ?”
Người này!
Xem ra là không đá ra được.

Nhìn sang anh ta, tôi gật đầu: “Ừm, đi thôi, đến bệnh vện.


Nghe vậy, anh ta lập tức cười híp mắt, lại gần tôi, nhân lúc tôi không phòng bị, chụt một cái vào mặt tôi, rất đắc ý nói: “Thật ngọt ngào!”
Mẹ kiếp!
Tức giận nhìn anh ta, tôi có chút nghiến răng nghiến lợi: “Hàn Trung Kiên!”
Anh ta nhướn mày, không hề để tâm, ngược lại không biết xấu hổ cứ dí sát lại, tôi giơ tay muốn đẩy anh ta ra, bị anh ta nắm ngược, anh ta lại gần tôi, đè thấp giọng nói: “Không muốn sau này dây dưa với Cố Gia Huy thì đừng nhúc nhích.


Tôi sững người, khóe mắt nhìn thấy Cố Gia Huy và Lục Như Mai đi về phía chúng tôi.


Mẹ kiếp, sao đi đâu cũng có thể gặp phải thế? Âm hồn bất tán.

Hàn Trung Kiên thu lại nụ cười trên mặt, kéo tôi đi đón hai người đi tới, mở miệng chào hỏi hai người.

Đôi mắt âm trầm lạnh lùng đó của Cố Gia Huy dừng trên bàn tay đang nắm lấy nhau của tôi và Hàn Trung Kiên, cặp mày không chút dấu hiệu mà nhíu lại, nhưng chỉ trong giây lát, anh mặt mày vô cảm nhìn sang Hàn Trung Kiên, mang theo vài phần mỉa mai: “Tổng giám đốc Hàn đây là?”
Hàn Trung Kiên không biết xấu hổ nắm tay của tôi, trên mặt nở nụ cười gợn đòn, nói: “Đây không phải là hôm đó vừa gặp đã yêu Hoài An hay sao, lúc đó ngại mở miệng, bây giờ mới đuổi theo tới thủ đô, vừa hay Hoài An đối với tôi cũng là vừa gặp đã yêu, tổng giám đốc Cố sẽ không chê cười tôi đâu nhỉ?”
Hoài An?
Vừa gặp đã yêu?
Trong đầu của người đàn ông này đều là phân à? Lời gì cũng mở miệng nói được.

“Sẽ không!” Gương mặt của Cố Gia Huy đen đi rõ ràng, thậm chí tôi thấp thoáng cảm thấy anh đang cắn chặt hàm răng, hai chữ này là rít từ trong kẽ răng của anh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc