TÌNH SÂU KHÔNG ĐÁY, YÊU EM KHÔNG PHAI



Lát nữa còn phải đến công ty, tôi nấu chút cháo loãng, vừa bỏ gạo vào nồi bắc lửa, chuông cửa đã vang lên.

Mở cửa, thấy Lục Như Mai sắc mặt hung ác đứng ngoài, tôi chần chờ vài giây, bèn nhàn nhạt nói: “Cô Lục có việc?”
Ánh mắt cô ta lướt sau lưng tôi một vòng, không cần nghĩ cũng biết, cô ta đang tìm bóng dáng Cố Gia Huy, không nhìn thấy người, sắc mặt cô ta càng thêm ác độc: “Đường Hoài An, tại sao cô nhất định cứ muốn như con điếm quấn lấy Gia Huy?”
Xem ra là cuộc điện thoại buổi sáng kia, cô ta nghe thấy giọng tôi, cho nên tìm tới.

Nghe câu nói khó nghe trong miệng cô ta, tôi mím môi xụ mặt: “Cô Lục, phiền cô nắm rõ tình hình hãy mở miệng, tránh cho cứt đái văng khắp nơi, ghê tởm người ta.



“Cô!”
Lười lãng phí nước bọt với cô ta, tôi chỉ hướng phòng ngủ, nhàn nhạt nói: “Anh ta ở trong đó, phiền cô Lục quản cho tốt người đàn ông của mình, đừng để anh ta như chó nhà có tang chạy lung tung đến nhà người khác.


“Ầm!” Tôi vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đã bị đá mạnh ra.

Tôi giật mình quay đầu nhìn sang, thấy Cố Gia Huy không biết đã ra khỏi phòng ngủ từ lúc nào, đôi mắt đen âm trầm lạnh lẽo hung ác nhìn tôi, có thể nhìn ra anh rất tức giận.

Xem ra anh đã nghe thấy những lời vừa rồi.

“Gia Huy, sao anh lại ở đây? Anh cả đêm không về, em và mẹ đều rất lo lắng.

” Lục Như Mai nhìn thấy anh, hung ác trên mặt sớm đã biến mất, dịu dàng hiền thục chạy tới cạnh anh, vòng tay anh ân cần hỏi han.


Cố Gia Huy không trả lời cô ta, mà dừng ánh mắt lạnh lẽo trên người tôi thật lâu sau mới xụ mặt cầm áo khoác ra ngoài, Lục Như Mai theo phía sau anh, dáng vẻ đó nhìn không giống vợ, lại giống như mẹ.

Không hứng thú quản chuyện vợ chồng họ, nấu cháo xong, tôi vội đi làm, tùy ý dặn dò Hàn Trung Kiên vài câu, bèn ra ngoài.

Lục thị.

Tôi vừa tới công ty ngồi xuống trước bàn làm việc, Lục Như Mai đã tức giận đùng đùng xông vào, vô cớ xé hết văn kiện trên bàn tôi.

Như người đàn bà chanh chua chỉ vào tôi mắng to: “Đường Hoài An, cô hài lòng rồi chứ? Gia Huy muốn ly hôn với tôi.

Cô hài lòng rồi chứ? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để các người sống yên, tôi chết cũng sẽ không ly hôn với anh ấy, chết tôi cũng sẽ không để các người được như mong muốn.


Nghe nửa ngày, tôi ngược lại bắt được trọng điểm – Cố Gia Huy muốn ly hôn với Lục Như Mai?
Lục Như Mai lúc này sớm đã không còn dáng vẻ dịu dàng đáng yêu ngày thường, đồ đạc trên bàn tôi, có thể xé, có thể đập, đều hủy hết, hình như vẫn chưa hả giận, cô ta nổi điên xông về phía tôi, sắc mặt vô cùng ác độc.


Còn may Lục Tuấn Kiệt nghe thấy động tĩnh, từ phòng làm việc bước ra, nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, kéo cô ta lại, hét lên: “Như Mai, em đang làm gì? Đây là công ty, em đừng làm loạn!”
Nhìn thấy Lục Tuấn Kiệt, Lục Như Mai sụp đổ khóc to: “Anh, Gia Huy nói muốn ly hôn với em, đều do Đường Hoài An hại, đều do cô ta, chúng em trước đây vẫn rất tốt, Đường Hoài An vừa xuất hiện, tất cả đều hủy rồi, em hận cô ta!”
Nghe thấy lời này, Lục Tuấn Kiệt cau mày: “Cố Gia Huy tại sao muốn ly hôn với em?”
Lục Như Mai lắc đầu: “Em không biết, anh ấy đột nhiên đưa em phần hiệp nghị ly hôn, kêu em ký, em căn bản không biết mình đã làm sai điều gì.


Nói xong, cô ta chỉa mũi giáo về phía tôi, đỏ mắt nói: “Là cô, Đường Hoài An, đều do cô, nhất định là tối qua cô dụ dỗ Gia Huy, nói gì với anh ấy, cho nên anh ấy mới muốn ly hôn với tôi, đều do cô.


Phòng làm việc đầy người, giọng cô ta rất lớn, hầu như những lời này người khác đều nghe được, trong vô hình, tôi đã trở thành kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân người khác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc