Chương 26
Ngày thứ hai mươi sáu xem tiền như rác
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt lên tập tư liệu về Sở Tích.
Cố Minh Cảnh vô cùng đau lòng, anh ngẩn người.
Ảnh chụp ở trang đầu là ảnh Sở Tích mười tám tuổi, khi đó cô chỉ vừa mới vào giới giải trí. Cô gái trong tấm ảnh có đôi mắt sáng rực và nụ cười trong trẻo, khiến cho bất kỳ ai cũng không thể nghĩ đến trong quá khứ cô đã từng trải qua những chuyện như vậy.
Sau đó trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Sở Tích bị bắt nạt, giữa mày Cố Minh Cảnh đột nhiên xuất hiện một tia tàn bạo.
Trợ lý Cao vô cùng hiểu ý, thấy sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình liền biết có chuyện, lập tức cẩn thận bước lên phía trước, tỏ ý anh sẽ đi tìm những tên rác rưởi bắt nạt cô Sở.
Cố Minh Cảnh cũng không phản đối, đáp một tiếng “Ừm”, trợ lý Cao rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng giúp anh.
Cố Minh Cảnh nghe tiếng đóng cửa từ trợ lý Cao, anh đột nhiên phát hiện, có lẽ anh, dường như, hoặc là, đã đối với cô gái đáng thương một lòng muốn rời xa anh kia nảy sinh một chút tình cảm không thể nói rõ.
*****
Phòng làm việc, Phó Bạch bị các loại tin tức điên cuồng oanh tạc cả một ngày, đây cũng là lần đầu tiên anh ta biết đến quá khứ của Sở Tích, kinh ngạc hơn nửa ngày mới tiêu hóa được.
Trước kia anh vẫn luôn cho rằng gia đình của Sở Tích chỉ là không có điều kiện tốt, bù lại ông trời cho cô gái này diện mạo xuất chúng để có thể kiếm cơm mà thôi.
Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tích, không thể không hỏi: “Trước kia… à… những người bắt nạt em, em không hận bọn họ sao?”
Đáy mắt Sở Tích trầm xuống, cong môi: “Anh nói thử xem, dù sao người ta cũng đã ngồi tù, vậy cũng được rồi.”
Phó Bạch: “Ngồi tù???”
Sở Tích ôm gối trong ngực, dựa vào sô pha nói: “Nghe nói năm ngoái gây chuyện đánh chết người, bị bắt ngồi tù 10 năm hay 20 năm gì đó.”
Phó Bạch: “……………… Được rồi.”
Hot search # Tội nghiệp Sở Tích # treo một ngày, điện thoại của Phó Bạch và Sở Tích liên tục bị truyền thông gọi đến, thế nhưng cả hai đều không nhận cuộc gọi nào.
Tổ chương trình《 Chúng Ta Là Bạn Học 》vừa gọi điện thoại vừa gửi mail đến, tất cả đều là mong muốn Sở Tích quay lại tiếp tục ghi hình.
Phó Bạch cau mày xem mail bên tổ chương trình gửi đến, anh hỏi Sở Tích: “Bên kia mời em quay lại ghi hình, em đi không?”
Sở Tích im lặng. Điều mà cô luyến tiếc nhất trong chương trình chính là cuộc sống thời học sinh, thế nhưng tiết tự học buổi tối kia, cảnh tượng bị đạo diễn thông báo không cần đến nữa vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Đáng tiếc, đời này cô không thể đến trường được nữa, Sở Tích cảm thấy có chút thất bại mà thở dài, sau đó lắc đầu: “Không đi.”
Phó Bạch lập tức hiểu ý, gõ lộc cộc lên bàn phím trả lời mail, vừa gõ vừa nói: “Cái chương trình tồi tàn này đáng bị chìm như vậy, không đi thì không đi. Thấy tin tức về em không tốt thì lập tức đẩy em xuống xe, bây giờ thấy em trở mình liền muốn em trở về, làm gì có chuyện đó, hôm nay mày phớt lờ tao, ngày mai bà đây sẽ khiến cho mày trèo cao không nổi!”
Sở Tích nghe Phó Bạch hùng hồn nói lớn hai chữ “bà đây”, lông mày cũng giật giật.
Sở Tích đăng nhập tài khoản Weibo chính thức, hai ngày này cô tăng không ít fan. Sau khi Sở Tích đăng hình huy hiệu ba cô lên Weibo, ngày đầu tiên bình luận đến từ “Fan club cả nước của Sở Tích” cũng chỉ có ba chữ: “Ôm một cái”.
Fan bên dưới đều đau lòng.
Sở Tích rất cảm động, thật ra cô vốn dĩ đã thoát ra khoảng thời gian khủng khiếp kia rồi, gần đây vết sẹo đột nhiên bị vạch trần, trong lòng nhiều nhất cũng chỉ là tiếc nuối, tiếc nuối không thể tiếp tục đọc sách.
Sở Tích phát hiện cô cũng nhận được nhiều tin nhắn hơn bình thường, cô vào xem, rất nhiều người xa lạ trên mạng gửi cho cô một đoạn tin nhắn rất dài, kể lại bản thân năm đó cũng bị bạo lực học đường.
Người bình thường đôi khi nghe đến chuyện này dường như cảm thấy xa vời khó có thể gặp được, nhưng nó lại đang thật sự xảy ra ở cạnh chúng ta. Người may mắn vẫn có thể thoát ra từ vũng bùn đó, nhưng lại có rất nhiều người bất hạnh, vĩnh viễn không thể chữa lành vết thương nội tâm của bọn họ. Cảm ơn Sở Tích đã luôn lạc quan hướng về phía trước như vậy, cô đã cổ vũ những người có cùng cảnh ngộ với mình, dẫn bọn họ ra khỏi sương mù.
Hầu như Sở Tích đều trả lời tất cả tin nhắn gửi cho cô, đa số đều là “Cố lên!”. Thật ra thời gian đầu bị buộc phải bỏ học cô cũng tuyệt vọng đến mức muốn tự sát, sau đó bà nội bị bệnh, sau đó cô bắt đầu làm công, mỗi sáng chạy xe ba bánh từ nhà xưởng phát nước cho từng hộ dân, sau đó trong lúc giao nước lại gặp được người tìm kiếm ngôi sao.
Có fan nhận được tin nhắn từ Sở Tích, lập tức chia sẻ lại tin tức:
[ A a a a a, Sở Tích vậy mà trả lời tin nhắn của tôi! ]
[ Cố lên! Cố lên! Chúng ta nhất định phải càng ngày càng tốt, khiến cho mấy đứa trước kia bắt nạt chúng ta phải mở to hai mắt ra nhìn! ]
[ Tôi tuyên bố, từ nay về sau tôi chính là Gạch của cô! ]
[ Cô ấy thật sự đã trả lời tôi, *meme rơi lệ* Sở Tích thật sự rất thương fan nha! ]
[ Tích Bảo cố lên! Tuy rằng kim chủ không cần cô, nhưng chúng tôi vẫn cần cô. Vẫn là Tích Bảo tốt nhất, mặc lại quần áo rẻ tiền thì sao, tham gia chương trình nhỏ thì sao, đóng phim não tàn thì sao, dựa vào bản thân, nỗ lực kiếm tiền chính là tốt nhất! Tôi xem trọng cô! ]
Sở Tích: “………………” Lời này cô nghe như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Hiện tại cô không quay lại tham gia 《 Chúng Ta Là Bạn Học 》nữa, tiếp theo cũng không có lịch trình gì. Phó Bạch gửi mail cho tổ chương trình xong lại bắt đầu đau đầu, tiếp theo Sở Tích nên làm gì đây?
Thật ra Phó Bạch vẫn muốn Sở Tích tiếp tục diễn xuất, thế nhưng kỹ thuật diễn xuất của Sở Tích đã bị cả giới chế giễu giống như phân chuột, ngoại trừ Cố Minh Cảnh cho cô đất diễn ra thì bên ngoài không ai nguyện ý dùng cô. Sau khi rời khỏi Cố Minh Cảnh càng không nhận được phim để diễn, nhưng gần đây thân thế Sở Tích bị tuôn ra dẫn đến không ít người ủng hộ, mức độ phổ biến rất cao, một vài chương trình truyền hình cũng đã liên hệ đến nhưng lại không có đoàn làm phim nào tìm đến.
Trước kia Phó Bạch từng làm trợ lý, khi đó cùng đoàn phim xem qua không ít diễn viên nhỏ trong nghề diễn, trừng mắt chu miệng, lời thoại đọc không rõ, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Sở Tích bị chế giễu rất oan.
Rõ ràng trẻ tuổi như vậy, bề ngoài xinh đẹp như vậy, quả thật là ông trời phát cơm cho ăn. Trước kia Sở Tích đóng phim toàn bị chê diễn tệ như phân chuột, thế nhưng những người đó cũng không xem là Sở Tích diễn chung với ai. Tất cả đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy, nổi tiếng là có thực lực trong giới. Sở Tích chỉ là một đứa nhỏ không bằng cấp vừa mới ra mắt, chắc chắn là không thể nào theo kịp diễn xuất xuất chúng của người ta, không chỉ có Sở Tích theo không kịp, những diễn viên bằng tuổi cô ở trong giới cũng không ít, liệu có ai dám vỗ ngực cam đoan bảo đảm bản thân khi diễn cùng những người đó mà không bị kỹ thuật diễn xuất của họ áp chế?
Tục ngữ nói, năng lực nghiệp vụ có nổi trội hay không đều phụ thuộc vào bạn đồng hành, mới ra mắt không bao lâu đã tìm nhiều diễn viên tên tuổi như vậy đến hỗ trợ cho kỹ thuật diễn trúc trắc của Sở Tích. Hiện tại Phó Bạch cũng bắt đầu hoài nghi trước kia Cố Minh Cảnh có chỗ nào gọi là nâng đỡ Sở Tích, đây rõ ràng là nâng chết Sở Tích.
Đáng thương cho Sở Tích, tuổi nhỏ như vậy đã đắc tội anh ta chỗ nào chứ!!!
****
Lịch trình tiếp theo của Sở Tích rất nhanh đã được giải quyết. Gần đây đài Trái Cây có quay một chương trình tên là《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》, đây là chương trình mô phỏng cuộc sống chậm rãi, rating cũng ổn định, thời gian gần đây xếp hạng nhất, tổ chương trình mời cô đến làm khách mời tập một.
Vốn dĩ Sở Tích chỉ được một số chương trình chiếu trên mạng mời tham gia. Lúc cô nhận được lời mời từ chương trình truyền hình cũng rất ngạc nhiên, sau khi hỏi tổ chương trình mới biết được nguyên do.
Trước đây Sở Tích từng cùng Đổng Vi ghi hình trong 《 Trái Tim Dũng Cảm 》, cùng nhau luyện tập và bị phạt, mà hiện tại Đổng Vi chính là một trong ba vị khách mời cố định trong chương trình, anh cũng chính là người đề cử Sở Tích đến ghi hình tập một với tổ chương trình. Tổ chương trình nhận được lời đề nghị của Đổng Vi, thấy gần đây chuyện thân thế Sở Tích bị tuôn ra đem lại rất nhiều đề tài nên lập tức đồng ý.
Chuyện Sở Tích ghi hình《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》rất được bên ngoài chú ý. Đầu tiên là vì chương trình vốn dĩ đã rất hot, khách mời tham gia mỗi mùa đều bị bàn luận qua, thứ hai là vì gần đây Sở Tích phát sinh nhiều chuyện không hay, trước đó còn bị một chương trình ép rời khỏi. Đây cũng xem như là lần đầu tiên cô xuất hiện trước công chúng sau khi xảy ra những chuyện như vậy.
Lần lộ diện này rất quan trọng.
Những thứ khác không nói, chuyện thân thế của Sở Tích là thật sự thảm. Con gái liệt sĩ, lẻ loi hiu quạnh cùng bà nội nương tựa lẫn nhau, cuối cùng còn bị bạo lực học đường ép đến thôi học, rốt cuộc cũng không còn ai chế giễu cô không lấy được bằng cao trung.
《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》 là chương trình thể hiện cuộc sống chậm rãi, không có nhiệm vụ khiêu chiến. Ba thành viên cố định của chương trình sống tại một nông trang phong cảnh hữu tình, cùng khách mời ăn cơm, nói chuyện phiếm, làm nông, đặc biệt là mỗi tối mọi người quây quần trong nhà nhỏ ăn cơm nói chuyện phiếm, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để tạo ấn tượng.
Thậm chí đã có fan Gạch ở trên trang Weibo chính thức của chương trình viết bình luận phía dưới là “Sở Tích cố lên”, “Sở Tích không khóc”.
Lần đầu lộ diện của Sở Tích sẽ như thế nào? Đối diện trước ống kính rưng rưng nước mắt nói về quá khứ của bản thân? Khóc lóc than thở vì bị cộng đồng mạng gây sức ép? Hay là vừa che mặt khóc vừa bán thảm, giành lấy sự đồng cảm của mọi người sau đó đem thuộc tính tiểu bạch hoa phát huy đến cực hạn? Tuy rằng không thể nói là cô thảm, nhưng cô là thật sự thảm.
《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》được ghi hình lại rồi phát sóng, ngẫu nhiên sẽ có người dân địa phương tiết lộ một chút thông tin vì khách mời sẽ thường xuyên xuống một trấn nhỏ dưới chân núi mua đồ. Đôi khi tổ chương trình sẽ chụp lại hình ảnh của khách mời trong ngày để cập nhật trên weibo thu hút lượng truy cập.
Fan chương trình và fan Sở Tích đều ngồi canh trước màn hình. Fan chương trình đã soạn xong bình luận [ Đồng cảm với Sở Tích ], fan Sở Tích đã soạn [ Tích Bảo cố lên! ], [ ôm Tích Bảo một cái ] xong từ sớm, chờ đến khi chương trình phát sóng, bọn họ phải chiếm lĩnh khu bình luận đầu tiên.
Đúng như dự định trước đó, chương trình của Sở Tích được ghi hình vào buổi tối, đúng giờ, tổ chương trình đã đăng tải những bức hình được chụp lại hôm nay của khách mời.
Ảnh chụp được tải lên, lúc này fans cũng không thèm nhìn đến, chỉ vận sức chờ đến khi chương trình phát sóng liền đăng bình luận, đột nhiên có người phát hiện có gì đó không đúng.
Hình Sở Tích rơi lệ đâu?
Không chỉ có không có, quan trọng là Sở Tích đâu? Sở Tích đâu rồi?
Mọi người đều tập trung nhìn vào, chương trình chỉ đăng một bức hình duy nhất. Non xanh nước biếc, một chiếc xe ba bánh dân dã chạy trên con đường xi măng quanh co ở nông thôn, phía sau chiếc xe được chất đầy bắp, ngồi cùng với bắp chính là thành viên cố định của chương trình, Tiếu Hưng Ninh.
Trên ghế lái của chiếc xe ba bánh, cô gái mặc chiếc áo khoác màu nhạt xoay nhẹ tay cầm, người hơi hướng về phía trước, hai mắt nhìn thẳng, vài sợi tóc được gió thổi bay ra sau.
Fans: “………………”
Nhìn cô gái chạy xe ba bánh, các kiểu bình luận như “An ủi”, “Ôm một cái”, “Cố lên”, “Không khóc” được mọi người soạn sẵn đột nhiên đăng không nổi nữa.
Không thể hiểu nổi nữ minh tinh này nữa rồi.
****
Thành phố B, Cố Minh Cảnh từ nhà lớn họ Cố đi ra. Mỗi tuần anh sẽ về nhà thăm ông già một chuyến, chẳng qua đa số thời gian hai cha con gặp mặt cũng là nhìn nhau không nói gì, đôi khi sẽ cùng nhau ăn cơm chiều, đôi khi ngay cả cơm cũng không ăn chung, chỉ ngồi một chút rồi đi.
Tài xế đem xe chạy đến, dừng lại trước mặt Cố Minh Cảnh.
Trợ lý Cao giúp Cố Minh Cảnh mở cửa xe.
Cố Minh Cảnh ngồi phía sau, trợ lý Cao ngồi ghế phụ.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ vang lên.
Cố Minh Cảnh cất điện thoại, đột nhiên nhìn về tài xế trung niên đang lái xe phía trước.
Tài xế bị một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm từ phía sau khiến cả người đều dựng lông lên, vừa nhìn qua kính chiếu hậu liền đụng phải tầm mắt của Cố Minh Cảnh.
“Tổng… Tổng giám đốc Cố.” Tài xế không biết vì sao Cố Minh Cảnh lại nhìn ông, lập tức thu hồi tầm mắt đối diện với ông chủ, nhìn về phía trước lái xe, tâm trạng ông bây giờ giống như là ngồi trong đống lửa.
Cố Minh Cảnh nhìn người tài xế trung thực ngồi trên ghế điều khiển, anh đột nhiên hỏi: “Bác có thể lái xe ba bánh không?”
Tài xế sợ đến mức thiếu chút nữa buông tay lái: “???”
Cái gì? Tổng giám đốc Cố vừa hỏi ông cái gì? Có thể lái xe ba bánh không sao?
Hiện tại tôi đang lái siêu xe trị giá ngàn vạn của cậu, vậy mà cậu lại hỏi tôi có thể lái xe ba bánh hay không?
Thần kinh của những người có tiền đều như vậy sao?
“Không… không biết.” Tài xế thật sự không hiểu ý nghĩa của câu hỏi này nên ông chỉ có thể trả lời thật tình.
Cố Minh Cảnh không nói chuyện, bên trong xe tiếp tục yên tĩnh.
Chỉ có trợ lý Cao ngồi ở ghế phụ sau khi nghe tổng giám đốc Cố hỏi một câu khiến tài xế không hiểu nổi thì dường như nghĩ đến điều gì đó, sau đó lại lắc lắc đầu.
Mối tình đầu của tổng giám đốc Cố.