TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH LÀM NŨNG

Chương 29
Ngày thứ hai mươi chín xem tiền như rác
 
Sở Tích làm kiểm tra tổng quát một lần nữa.
 

Sau khi lấy được kết quả cuối cùng thì hai tay đều run cả lên.
 
Cô ngồi trên giường bệnh, nhìn kết quả xét nghiệm trong tay mà môi giật giật, dường như muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa nói ra thì nước mắt đã rơi xuống.
 
So với niềm vui sướng kích động lúc này thì sự tức giận do chẩn đoán nhầm quả thật không đáng nói đến.
 
Một vết loét dạ dày lại bị cho là ung thư tuyến tuỵ, làm cô tưởng rằng bản thân chỉ có thể sống đến nửa năm, tra tấn cô lâu như vậy.
 
Sở Tích đem mặt vùi vào gối mà khóc, so với ngày đó khi cô cho rằng bản thân bị ung thư tuyến tuỵ còn thương tâm hơn.
 
Lúc này cô mới hiểu thì ra trên thế giới này không có câu nói nào phù hợp hơn câu sợ bóng sợ gió.
 
Ngày tháng sau này của cô còn rất dài, cô không phải sắp chết, cô thật sự không phải sắp chết huhuhuhu.
 
Cố Minh Cảnh nhìn Sở Tích nằm sấp xuống khóc vì quá vui sướng.

 
Thế nên những hành động gần đây của Sở Tích đều là vì nguyên nhân này?
 
Cố Minh Cảnh nhớ lại ngày đó Sở Tích ở chung cư có chỗ khác thường. Vành mắt cô ửng hồng đáng thương như thỏ con, tay nhỏ lôi kéo góc áo anh, khóc nức nở hỏi anh có thể chụp một bức ảnh kết hôn giả với cô không, sau đó cùng cô đi gặp bà nội, thỏa mãn di nguyện cuối cùng của cô.
 
Cô từng nói với anh rằng cô không sống được bao lâu, muốn anh giúp đỡ cô.
 
Anh lại cho rằng cô đang càn quấy, cho rằng lòng tham của cô không đáy, thấy hợp đồng sắp hết hạn liền gấp đến nổi muốn vượt lên trở thành bà Cố.
 
Anh đã làm gì?
 
Anh gạt đi bàn tay nhỏ nắm lấy tay áo của mình, đối với gương mặt hoa lê đái vũ của cô lạnh lùng cảnh cáo “Chúng ta chỉ nói chuyện giao dịch, không nói chuyện tình cảm.”
 
Anh bảo cô không được mơ tưởng đến những thứ cô không nên mơ tưởng.
 
Nhưng hiện tại anh mới phát hiện, Sở Tích dường như chưa từng mơ tưởng đến thứ gì của anh.
 
Chắc là cô đã thất vọng rồi, bỏ đi dứt khoát như vậy.
 
Cố Minh Cảnh lập tức ảo não, rõ ràng cô đã nói với anh, nhưng anh lại không tin cô.
 
Sở Tích khóc đủ rồi, lau nước mắt lên gối rồi thẳng người dậy, cái mũi hồng hồng, vừa lau nước mắt vừa dùng ngón tay chải lại đầu tóc lộn xộn, sau đó nín khóc mỉm cười.

 
Có điều cô cảm thấy thật ra chuyện chẩn đoán sai lần này không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất cô sẽ không biết được bản thân mình trong mắt Cố Minh Cảnh chính là một món đồ chơi không rõ thân phận muốn trèo cao, sẽ không biết cùng nhà tư bản nói chuyện tình cảm là do tự mình đa tình. Chính vì vậy mà cô mới có thể kiên quyết đề nghị chia tay với Cố Minh Cảnh, nếu không, nói không chừng vì cố kỵ này cố kỵ kia mà đến giờ vẫn là một tình nhân không thể ra ánh sáng.
 
Hiện tại Cố Minh Cảnh hận không thể trực tiếp đem cô ôm vào lòng ngực, có điều anh sợ mình sẽ dọa đến cô, vì thế anh chỉ đành ngồi bên mép giường Sở Tích, muốn vươn tay vỗ lưng an ủi cô: “Không sao.”
 
Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh duỗi tay liền theo phản xạ mà trốn về phía sau, cánh tay Cố Minh Cảnh vươn ra rơi vào khoảng không.
 
Sở Tích lấy giấy lau nước mũi, đối mặt với Cố Minh Cảnh bên cạnh đột nhiên lại có chút đau đầu.
 
Trước đây cô cho rằng bản thân sắp chết nên mới bất chấp tất cả không kiêng nể trước mặt Cố Minh Cảnh như vậy, thậm chí cô còn tát anh ta một cái, nếu anh ta thật sự muốn truy cứu thì e rằng cô không muốn chết cũng phải chết.
 
Sở Tích nhớ lại bản thân đã không còn là tình nhân liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm, lại nhớ đến Cố Minh Cảnh ngoại trừ hỏi cô “Ai nói em sắp chết?” ra thì còn câu gì? Anh ta hỏi “Ai bắt em làm tình nhân?”
 
Không bắt cô làm tình nhân thì bắt cô làm cái gì? Từ xa xôi bay đến đây để tỏ tình?
 
Cố Minh Cảnh hụt hẫng thả tay xuống, nghiêm túc nhìn Sở Tích hỏi: “Em muốn làm bạn gái không?”
 
Sở Tích hơi nhếch miệng: ……………… Hả?
 
Cố Minh Cảnh xác định bản thân thật sự không thể buông tay đối với tình nhân tiền nhiệm, không chỉ không buông bỏ được mà còn bị hấp dẫn đến chết đi sống lại. Vì thế anh mỉm cười hỏi lại một lần nữa.
 
Lúc này đại não của Sở Tích ùn ùn chuyển động, cuối cùng ngay cả bộ xử lý trung tâm cũng bị nổ tung.
 
Phản ứng đầu tiên của cô chính là cho rằng bản thân đã nghe lầm, lúc anh hỏi lại lần thứ hai mới loại trừ được khả năng này, cô bắt đầu cảm thấy Cố Minh Cảnh điên rồi.
 
Còn điên rất có quy luật, lần trước là không ngoại trừ khả năng trở thành bạn gái, hiện tại đã tiến bộ thành có thể làm bạn gái.
 
Khuôn mặt Sở Tích nghẹn đỏ hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng chậm chạp hỏi: “Không phải anh nói chúng ta chỉ nói chuyện giao dịch, không nói chuyện tình cảm sao?”
 
Cố Minh Cảnh không ngờ cô lại hỏi đến chuyện đó nên ngẩn người ra, kinh ngạc không thôi.
 
Tuy nói lúc đó anh dùng những lời này hình dung về hai người bọn họ dường như cũng không sai, nhưng hiện tại Sở Tích nhớ lại vẫn cảm thấy mất mát, cô nằm sấp xuống, nhỏ giọng nói tiếp: “Cảm ơn anh đến đây thăm em, chỉ là sự nghiệp của em đang trên đà phát triển, không muốn yêu đương.”
 
Cố Minh Cảnh giật giật môi, không nói được lời nào.
 
Anh điên cuồng ý thức được một chuyện:
 
Anh lại bị đá.
 
*****
 
Phó Bạch phát hiện sau khi Sở Tích bị ngộ độc dường như thay đổi thành một người khác.
 
Tuy nhìn bên ngoài so với trước kia không có gì khác biệt, nhưng cảm giác tinh thần lại không giống, đôi mắt sáng hơn trước kia rất nhiều.

 
Hơn nữa điều thay đổi lớn nhất chính là công việc. Trước kia Sở Tích chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, chỉ mong kiếm tiền nhanh không mong cầu danh tiếng, giống như muốn kiếm tiền xong rồi bỏ trốn. Hiện tại Sở Tích đem tiền đặt ở vị thứ hai, cô vậy mà lại cùng anh nói về chiến lược phát triển bền vững, nói cái gì mà làm nghệ sĩ chính là vậy, không nên chỉ lo kiếm tiền mà phải có tầm nhìn lâu dài.
 
Trên máy bay trở về thành phố B, nữ tiếp viên xinh đẹp đẩy xe đến hỏi hành khách cần thức uống gì.
 
Phó Bạch gọi một ly cà phê, Sở Tích còn chưa hết bệnh hoàn toàn nên chỉ có thể uống nước lọc.
 
Phó Bạch uống một ngụm cà phê, sau đó quay đầu nhìn Sở Tích ngoan ngoãn uống ly nước bên cạnh.
 
Anh rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi: “Hôm qua em và Cố…”
 
Sở Tích vừa nghe đến chữ “Cố” kia thì động tác uống nước dừng một chút.
 
Phó Bạch nhận thấy cô dừng lại, muốn nói lại thôi.
 
Anh không biết hôm qua Sở Tích và Cố Minh Cảnh đã xảy ra chuyện gì trong phòng bệnh, dù sao sắc mặt Cố Minh Cảnh lúc từ phòng bệnh trở ra không được tốt lắm.
 
Anh thấy sắc mặt Cố Minh Cảnh không tốt liền sợ không nhẹ, anh lo Sở Tích bên trong bị Cố Minh Cảnh làm gì. Kết quả, vừa đi vào liền thấy Sở Tích vẫn yên lành ngồi ở đó, ngoại trừ mặt hơi đỏ một chút thì không còn vấn đề gì khác.
 
Cố Minh Cảnh cũng rời đi trong đêm.
 
Muốn nói là không tò mò rốt cuộc vì sao Sở Tích lại không tổn hao một sợi lông nào cũng có thể thành công đem Cố Minh Cảnh ngàn dặm xa xôi chạy đến tức giận rời đi là không có khả năng.
 
Sở Tích biết Phó Bạch tò mò chuyện gì.
 
Nhưng muốn cô nói việc Cố Minh Cảnh đề nghị cô làm bạn gái anh ta thì cô thật sự không nói nên lời, hơn nữa, cho dù cô có nói thì người khác cũng không tin, có khi còn cảm thấy cô ham hư vinh.
 
Cũng giống như khi tài nguyên của cô xuống dốc không phanh, người khác đều nghĩ rằng cô là bị kim chủ một cước đá văng.
 
Sở Tích thở dài một hơi: “Em và anh ta không có gì.”
 
Lịch trình của chuyến bay lần này Sở Tích không công bố ra ngoài. Lúc cô xuống máy bay thấy có không ít người cầm máy ảnh, rõ ràng là fans đến sân bay đón thần tượng.
 
Dĩ nhiên Sở Tích sẽ không cho rằng nhóm fans này là của cô, chỉ dùng tư thế cảm thán mà nhìn, phỏng chừng là fans của tiểu thịt tươi nào đang nổi tiếng đến đây đón.
 
Sở Tích đội nón và đeo kính râm xong liền theo sau Phó Bạch ra ngoài. Đang đi thì đột nhiên bị đụng từ phía sau, cả người lảo đảo về phía trước hai bước, nếu không có Phó Bạch đỡ lại thì thiếu chút nữa cô cũng té ngã.
 
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Người nọ đụng Sở Tích liền nhanh chóng đến xin lỗi, “Chị không sao chứ?”
 
Là một cô gái trẻ đeo balo trên vai, trên đầu còn đeo một dải ruy băng, chắc là vật tiếp ứng, bên cạnh còn có một cô gái khác, có lẽ là cùng nhau đến.
 

Sở Tích đứng vững, lắc đầu: “Không sao.”
 
“Đi thôi.” Phó Bạch nói với Sở Tích, hai người đang chuẩn bị đi thì cô gái vẫn luôn nhìn chăm chú gương mặt đeo kính râm của Sở Tích đột nhiên phản ứng lại, kinh hỉ nói: “Chị... chị là Sở Tích?!”
 
Cô bạn đi cùng với cô gái cũng không ngừng kinh hỉ mà chỉ vào Sở Tích.
 
Phó Bạch sợ đến mức lập tức hướng về phía hai cô gái làm động tác phòng thủ.
 
Cô gái lập tức che miệng lại, cũng may những người khác đều đang chờ thần tượng xuất hiện nên không có chú ý bên này.
 
Cô gái nhanh chóng lấy giấy bút từ trong balo ra, nhỏ giọng nói: “Sở Tích, ký tên tặng em được không? Cảm ơn chị, ngoài đời chị còn đẹp hơn trên TV nhiều.”
 
Sở Tích quay đầu nhìn nhìn Phó Bạch, sau đó tươi cười nói với hai người: “Được.”
 
Cô ký tên, hai người lại nhỏ giọng hỏi có thể chụp chung một bức ảnh không.
 
Sở Tích cũng không từ chối.
 
Sau khi hai người chụp ảnh xong liền cao hứng không thôi, cô gái đeo balo nói: “Sở Tích, chị thật sự rất tốt nha, fans của chị chắc chắn siêu hạnh phúc.”
 
Sở Tích nhìn nhóm fans phía sau hai cô gái rồi hỏi: “Hôm nay các em đến đón ai vậy?”
 
“Tôn Thần ạ.” Lúc nhắc đến tên thần tượng gương mặt cô gái tràn ngập hạnh phúc, “Ban đầu chuyến bay được thông báo là sáng nay, sáng sớm bọn em đã bắt đầu chờ ở đây, rốt cuộc sau khi đến mới biết được thông tin chuyến bay tạm thời thay đổi, chiều nay Thần Thần mới đến.”
 
Sở Tích chợt nhớ Tôn Thần hình như là thần tượng vừa ra mắt liền rất được ưa thích gần đây: “Vậy là các em đã chờ lâu rồi nhỉ?”
 
Cô gái: “Không sao ạ, chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy là tốt rồi.”
 
Sở Tích cười cười, Phó Bạch vừa rời đi cũng đã quay lại, trên tay còn cầm theo một ít thức uống, anh ta đem đồ uống đưa cho hai cô gái: “Đây, hai em chờ lâu như vậy, uống một chút đi.”
 
Hai cô gái nhìn đồ uống liền cảm động không thôi, bộ dạng thiếu chút nữa liền muốn trực tiếp chuyển thành fan Sở Tích.
 
Chỉ là các cô còn chưa kịp nhận đồ uống thì bên kia đột nhiên truyền đến vài tiếng la thét chói tai: “Thần Thần ra rồi!”
 
Giây tiếp theo sau đó hai cô gái liền trực tiếp chạy qua, tất cả fans đều ùa đến.
 
Sở Tích nhìn tay cầm đồ uống của Phó Bạch đưa ra trong không trung liền cười cười, nếu là lúc khác thì có lẽ sẽ cảm thấy không lễ phép, nhưng hiện tại là vì muốn gặp thần tượng nên phải tranh thủ thời gian, có thể hiểu được.
 
Trợ lý, vệ sĩ, người đại diện bên kia đen mặt vì người ở giữa mở đường, không ngừng lớn tiếng quát, cản lại nhóm cô gái hưng phấn cầm điện thoại chụp ảnh khi thấy thần tượng của mình.
 
Thật ra thì người đến sân bay đón cũng không tính là nhiều, lại không phải là siêu sao quốc tế nổi tiếng, không đến nỗi phải đuổi người khác như vậy. Cách một nhóm người hâm mộ vây quanh người ở giữa, Sở Tích mơ hồ thấy được Tôn Thần vẫn luôn đi phía trước.
 
Mang kính râm, vóc dáng cũng không cao như trong tưởng tượng.
 
Sở Tích lắc đầu, chuẩn bị đi lên thì dưới chân đột nhiên lướt qua một vật.
 
Một cái điện thoại.
 
Ai rớt điện thoại vậy?
 

Phó Bạch nhặt điện thoại dưới đất lên, phát hiện màn hình đã vỡ thành nhiều mảnh.
 
Anh nhìn xung quanh một chút, phía bên kia có hai cô gái nắm tay chạy đến.
 
Lại là hai cô gái vừa rồi.
 
Phó Bạch cầm điện thoại đưa qua: “Là của hai người sao? Bể màn hình rồi, sao lại rớt xa như vậy, bị chen lấn à?”
 
Hai cô gái nhận lấy điện thoại trong tay Phó Bạch, dường như có chút chán nản: “Cảm ơn ạ.”
 
Phó Bạch cho rằng cô gái không vui là vì bị bể màn hình điện thoại, anh đem đồ uống vừa rồi đưa qua: “Không sao, thay màn hình là được, cầm cái này đi.”
 
Lúc này hai cô gái mới nhận ra vừa rồi bọn họ còn chưa kịp nhận đồ uống đã bỏ chạy. Hai người nhận đồ uống, nhìn qua Sở Tích và Phó Bạch: “Cảm ơn ạ, thật sự cảm ơn.”
 
Cảm xúc rõ ràng không hề có sự kích động và hưng phấn khi fans gặp thần tượng.
 
Sở Tích cảm thấy thần tượng của các cô ngoại trừ vóc dáng hơi lùn ra thì dường như cũng không quá khó coi, sao cô lại cảm thấy hai cô gái có vẻ không vui lắm, có điều cô cũng chỉ là thầm nghĩ, không có hỏi thêm, nói tạm biệt với hai cô gái.
 
Về đến nhà, Sở Tích lắc lắc đầu đem Cố Minh Cảnh bỏ qua một bên, nhớ lại cảnh tượng lần trước fans cầm gạch đến sân bay đón cô liền mỉm cười.
 
Hiện tại Fanclub Gạch đang dự định đến một công ty làm đồ chơi thiết kế một món đồ mô phỏng cục gạch để làm vật đại diện chính thức, lần sau đến gặp cô cũng không bị bên an ninh tịch thu.
 
Sở Tích cảm thấy dải ruy băng trên đầu hai cô gái kia cũng không tệ, vừa thuận tiện vừa đáng yêu. Đúng rồi, hôm nay người được fans đến sân bay đón tên là gì nhỉ? Tôn Thần?
 
Sở Tích mở Weibo, vào mục tìm kiếm gõ tên Tôn Thần rồi lướt những thông tin liên quan trên Weibo.
 
Trước đó đều là mấy cái video Tôn Thần tham gia show tuyển chọn tài năng, chia sẻ cách đây mười phút trước cũng không phải là phát phúc lợi cho fan mà là phát một văn bản, bên phát là công ty đại diện của Tôn Thần.
 
Phát văn bản, đã xảy ra chuyện gì sao? Sở Tích nhấn vào xem.
 
Hình như là về chuyện người hâm mộ đến sân bay đón hôm nay, câu đầu tiên trong văn bản viết “Hy vọng người hâm mộ vì sự an toàn của bản thân và dùng lý trí để theo đuổi thần tượng”, tiếp theo là phê bình người hâm mộ hôm nay chen chúc như thế nào, hy vọng người hâm mộ có thể lý trí, bảo vệ sự an toàn cho Tôn Thần.
 
Sở Tích không hiểu ra sao, sau đó có chút xem thường đối với nội dung trong văn bản.
 
Hôm nay người hâm mộ đến sân bay tiếp đón chen chúc ghê gớm như vậy sao?
 
Quả thật là có không ít người, nhưng cũng không có khoa trương giống như trong văn bản miêu tả nha.
 
Người không biết nếu nhìn thấy văn bản này còn tưởng rằng anh ta nổi lắm đây.
 
Sở Tích cong cong khóe miệng, vẫn xem đến hết văn bản, đột nhiên cô phát hiện cái văn bản này còn cố ý nhắc đến cô!
 
Tuy rằng không nói ra tên nhưng rõ ràng là đang nói cô.
 
Văn bản nhắc đến trước đó có một ngôi sao nữ được người hâm mộ cầm gạch đến sân bay tiếp đón, cảnh tượng truy đuổi ở sân bay vô cùng hỗn loạn và gây hoang mang cho dư luận, cuối cùng còn bị cảnh sát sân bay bắt lại, bài học xấu vẫn còn ở phía trước, hy vọng người hâm mộ Tôn Thần có thể lấy đó làm cảnh cáo.
 
Mẹ nóa!!!
 
Sở Tích bị cái văn bản này chọc cho tức đến đau thận.
 


Bình luận

Truyện đang đọc