TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH LÀM NŨNG

Chương 46
Ngày thứ bốn mươi sáu xem tiền như rác
 
Đội “Mạng Sống” ở cửa ra một lúc lâu thì đội “Chiến Thắng” mới té ngã lộn nhào chạy ra, vừa chạy vừa chảy nước mắt nước mũi rống:
 

“Huhuhu thật đáng sợ.”
 
“Mẹ ơi cứu mạnggggg!”
 
“Chời mẹ!!! Đừng đuổi theo tôi! Không được lại đâyyyyy!”
 
Ba người đội “Mạng Sống”: 
 
“………………”
 
Toàn thể tổ đạo diễn: “………………” 
 
Quên đi, kịch bản này chỉ có thể viết lại lần nữa.
 
Ba người đội “Chiến Thắng” ngã lộn nhào ra phía trước, đang chuẩn bị ôm đầu chúc mừng tìm được đường sống từ căn nhà kinh dị thì nhìn thấy đội “Mạng Sống” đã lẳng lặng chờ bên ngoài.

 
Một bên xuất phát trước với khẩu hiệu tràn đầy niềm tin chiến thắng, một bên yếu ớt một gánh hai không cầu chiến thắng chỉ cầu mạng sống.
 
“Mấy người… còn chưa đi vào sao?”
 
“Bọn em đã ra rồi.”
 
Không khí đột nhiên xấu hổ.
 
Tổng đạo diễn bấm đồng hồ đếm ngược, cầm lấy loa nhỏ: “Tôi tuyên bố, đội “Mạng Sống” giành chiến thắng!”
 
“Yeahhh!” Ba người đội “Mạng Sống” đánh tay.
 
“Chúc mừng, chúc mừng.” Ba người đội “Chiến Thắng” vỗ tay chúc mừng.
 
Nhiệm vụ ghi hình ở căn nhà kinh dị kết thúc, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn đồ đạc, Sở Tích nghĩ tới nghĩ lui, sau đó yên lặng đi đến bên cạnh biên đạo: “Biên đạo.”
 
Biên đạo hoảng sợ: “Sao… sao vậy?”
 
Sở Tích phồng má: “Nhân viên công tác tại nhà kinh dị hôm nay không có chuyện gì chứ?”

 
Cô bắt đầu than khóc: “Là em quá sợ hãi, bọn họ giả giống như thật, một khi em đã sợ hãi thì không thể khống chế được ~”
 
Biên đạo nghe cô nói đến chuyện này thì cười: “Không có việc gì đâu, bọn họ đều rất có kinh nghiệm, kiểu người nào mà chưa gặp qua, em không gây thương tổn cho bọn họ đâu, đúng rồi, bọn họ quyết định tặng em cây lang nha bổng kia làm kỷ niệm đó.”
 
“Hả? Dạ.” Sở Tích ngẩn người, không ngờ cô còn được tặng đồ làm kỷ niệm.
 
Mấy thành viên bên kia bắt đầu tụ lại một chỗ, kể lại chuyện hôm nay ở nhà kinh dị vẫn còn khiến họ sợ hãi, đặc biệt là ba anh em đội “Chiến Thắng”, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết thì có rất nhiều cảm xúc, nói chuyện liên tục.
 
“Thua thua, đội “Mạng Sống” các cậu quá lợi hại.”
 
“Vừa rồi đội các cậu có gặp được nữ quỷ múa lang nha bổng ở trong đó không? Quá hung tàn, thật là đáng sợ!!”
 
“Đúng đúng đúng, hung tàn nhất chính là cô ta, vừa la thét vừa đuổi theo bọn tôi, tôi sợ đến mức chân cũng nhũn ra luôn.”
 
“Không chỉ vậy mà hai con quỷ đó còn đánh nhau, lang nha bổng của nữ quỷ có đến một cặp lận, sức chiến đấu rất mạnh bạo.”
 
“Aiya! Thật sự làm anh sợ muốn chết.”
 
Triệu Vũ thấy Sở Tích đi đến, nhớ đến trước khi bắt đầu Sở Tích gặp bàn tay máu ở hành lang đã thét đến nỗi muốn văng nóc nhà, nghĩ rằng nhất định cô sẽ sợ hãi, cười hỏi: “Sở Tích em nói đúng không? Đội các em nhìn thấy nữ quỷ lang nha bổng kia có sợ không?”
 
Sở Tích vừa mới đến gần, nghe thấy câu “Nữ quỷ lang nha bổng” kia thì giống như bị người ta giật bím tóc, bịt tai mình lại tự lừa dối nói: “Em không thấy, em không biết, cái gì em cũng không biết!”
 
Ba người đội “Chiến Thắng” không ngờ phản ứng của Sở Tích lại lớn như vậy, đối mặt nhìn nhau.
 
Đang không biết tại sao lại thành ra thế này thì người phụ trách thu dọn đồ đạc bên kia đi đến, trên tay còn cầm theo một cây lang nha bổng hướng về Sở Tích nói: “Sở Tích, em còn muốn lang nha bổng không?”
 
Đội “Chiến Thắng”: "???"
 
Sở Tích: (T_T)
 
*****
 
Sau khi ghi hình chương trình xong thì thời gian cũng không còn sớm, trợ lý Tiểu Nghiêm lái xe, cả ngày hôm nay tinh thần của Sở Tích đều bị căng thẳng, hơn nữa lúc phát vũ lực cơ thể tiêu tốn khá nhiều thể lực, sau khi lên xe liền ôm vật kỷ niệm là lang nha bổng vào lòng, cả người nằm liệt trên ghế sau.
 
Bầu trời chạng vạng đẹp như tranh vẽ, xe hòa vào dòng xe cộ nối đuôi nhau trên tuyến đường, Sở Tích mở cửa sổ xe ra một lúc, gió chiều lành lạnh thổi vào mặt làm cả người nhẹ nhàng không ít.
 
Vốn dĩ Sở Tích định trực tiếp về nhà, lúc trên xe lại đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
 
Màn hình hiển thị: Trợ lý Cao.
 
Sở Tích nhìn thấy ba chữ này thì phồng má phải.

 
Trợ lý Cao, chắc chắn lại liên quan đến Cố Minh Cảnh.
 
Cô không muốn bắt máy, nhưng chuông điện thoại cứ vang lên không ngừng, giống như cũng không định vì cô không bắt máy mà dừng lại.
 
Tiểu Nghiêm ngồi ở ghế lái nghe điện thoại Sở Tích vang liên tục, nhịn không được liền hỏi: “Tích Tích, sao em không nghe điện thoại vậy?”
 
Sở Tích “ừa” một tiếng, một tay ôm lang nha bổng, tay còn lại bắt máy: “Alo.”
 
Trợ lý Cao: “Cô Sở.”
 
Sở Tích vừa nghe đến giọng trợ lý Cao thì nhịn không được nghĩ đến cái tên “Lão Cao Yêu Taobao” kia, cô lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: “Có chuyện gì sao trợ lý Cao?”
 
Trợ lý Cao: “Là vầy, cô Sở, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp một chút.”
 
Sở Tích: “À, vậy chuyện gì anh nói đi.”
 
Trợ lý Cao: “Là chuyện liên quan đến tổng giám đốc Cố, từ hôm qua đến giờ tâm trạng cậu ấy luôn không được tốt, uống rượu xong vẫn buồn bã, hiếm khi tôi thấy tổng giám đốc Cố như vậy, chúng tôi gọi điện thoại cậu ấy cũng không bắt máy, cho nên muốn nhờ cô đến xem một chút.”
 
Sở Tích: “Cái gì?”
 
Cô theo phản xạ cho rằng chắc chắn Cố Minh Cảnh lại có âm mưu quỷ kế gì đó, từ chối nói: “Làm vậy không tốt lắm, tôi không đi.”
 
Trợ lý Cao biết cô sẽ không tin, vội nói: “Là thật đấy cô Sở, mong cô hãy tin tôi, không phải tổng giám đốc Cố kêu tôi mời cô đến đâu, hai hôm nay không ai thấy cậu ấy ở đâu cả, là tự tôi nhờ cô gọi điện thoại cho cậu ấy, mong cô giúp đỡ.”
 
Sở Tích thật sự không nghĩ ra loại người vừa có tiền vừa độc thân như Cố Minh Cảnh ngoại trừ phá sản ra thì còn nguyên nhân nào khiến anh tuột cảm xúc như vậy, cô nghi ngờ hỏi: “Nguyên Cảnh phá sản? Tổng giám đốc của anh biến thành kẻ nghèo hèn?” Nhưng cũng không đúng, tập đoàn Nguyên Cảnh lớn như vậy, nếu phá sản thì hẳn là phải bùng nổ tin tức, chẳng lẽ còn chưa phá sản mà là đang cận kề phá sản?
 
Trợ lý Cao: “………………”
 
“Không liên quan đến Nguyên Cảnh đâu cô Sở, Nguyên Cảnh vẫn phát triển rất tốt, là chuyện riêng của tổng giám đốc Cố.”
 
Sở Tích “À” một tiếng, nghĩ đến hiện tại quan hệ giữa cô và Cố Minh Cảnh cùng lắm là thần tượng và người hâm mộ, ngay cả bạn bè cũng không tính, nếu là chuyện tư thì cô càng không có quyền hỏi đến, thế nên thoái thác: “Về chuyện đó thì thật xin lỗi trợ lý Cao, hay là anh tìm người khác thử xem, bạn bè nào khác của tổng giám đốc Cố các anh cũng được, tôi cảm thấy tôi đi thật sự không tốt lắm.”
 
Trợ lý Cao: “Nếu có thể tìm người khác thì tôi đã không tìm cô Sở rồi, lần này không phải chuyện công mà là chuyện tư, tôi và cô cũng quen biết hơn hai năm rồi, coi như cô lén giúp Cao Minh tôi một việc gấp đi, được không?”
 
“Cũng xem như giúp tổng giám đốc Cố một việc gấp, cậu ấy thật sự không ổn, tuy cậu ấy không nói nhưng tôi biết hiện tại người cậu ấy muốn gặp nhất là cô.”
 
Quan hệ giữa trợ lý Cao và Sở Tích hai năm qua cũng không tệ lắm, vẫn luôn tôn trọng cô, thấy anh ta thành khẩn như vậy, Sở Tích thật sự không thể nào thoái thác.
 
Chỉ là nhắc đến Cố Minh Cảnh, trong lòng cô liền kỳ lạ.

 
Thật ra hiện tại cô không còn sợ anh như khi còn làm tình nhân của anh trước đó nữa, cũng không còn bài xích anh như lúc anh tìm cô ký lại hợp đồng, nhưng muốn nói là cảm giác khác như thế nào thì cô lại không thể nói được.
 
Trợ lý Cao hình dung Cố Minh Cảnh giống như bệnh trầm cảm đột phát chuẩn bị chết thì quá dọa người rồi.
 
Sở Tích nghĩ đến lần trước Cố Minh Cảnh giúp cô lấy camera ở khách sạn chỉnh Hạ Kiều, quả thật là thiếu một ân tình.
 
Sở Tích nhìn lang nha bổng trong ngực mình, đoán chừng có vật này trong tay rồi thì Cố Minh Cảnh cũng không dám xằng bậy với cô, im lặng lúc lâu mới mở miệng: “Vậy tôi đến đó xem một chút.”
 
“Thật tốt quá, cảm ơn cô Sở.” Trợ lý Cao mừng rỡ nói.
 
Sở Tích kêu Tiểu Nghiêm chuyển đường, đến nhà Cố Minh Cảnh.
 
Trước đây cô và Cố Minh Cảnh ở chung cư Nam Tĩnh, bình thường Cố Minh Cảnh còn ở trong một biệt thự yên tĩnh trong trung tâm thành phố, Sở Tích biết địa chỉ, trước kia anh từng đưa cô đến hai lần.
 
Sở Tích cầm theo lang nha bổng đứng trước cửa nhà Cố Minh Cảnh, đứng vài giây chuẩn bị tâm lý xong thì ấn chuông cửa.
 
Cô thầm nghĩ bản thân là vì thiện lương nên mới đến đây, chỉ cần thấy Cố Minh Cảnh không chết thì cô đi liền.
 
Cửa không mở.
 
Sở Tích chẹp miệng, gọi điện thoại cho Cố Minh Cảnh, điện thoại kết nối nhưng không ai bắt máy.
 
Sở Tích: “Alo, anh có ở nhà không? Em đang đứng trước cửa nhà anh.”
 
“Nếu ở nhà thì mở cửa ra một chút.”
 
Cô nói xong thì cúp điện thoại, quả nhiên không đến nửa phút cửa liền được mở từ bên trong.
 
Sở Tích còn chưa nhìn thấy người đã nghe được mùi rượu nồng nặc.
 
Cô nhíu mày, thấy Cố Minh Cảnh đứng trong phòng, trên người là quần áo ở nhà màu xám, mắt nổi đầy tơ máu, thần sắc tiều tụy không ít.
 
Có điều dáng vẻ này của Cố Minh Cảnh lại mang đến một loại mỹ cảm chán nản u ám khác, dường như chỉ cần đổi quần áo là có thể trực tiếp đi diễn 《 Nhật Ký Báo Thù Của Vương Tử 》.
 
Mẹ nó, Sở Tích rủa thầm một tiếng, đây không phải vẫn tồn tại tốt sao?
 
Cố Minh Cảnh vẫn đứng trước cửa, dường như cũng không định để cô vào, có điều không vào cũng được, Sở Tích nhìn anh nói: “Có người nhờ em đến nhìn anh, thấy anh không sao là tốt rồi, em đi trước, bye bye.”
 
Tiểu Nghiêm còn ở trong xe chờ cô .
 
Chỉ là cô vừa mới xoay người thì cổ tay đã bị người phía sau nắm lấy.
 
Cố Minh Cảnh khàn giọng nói: “Từ từ.”
 
Sau đó trước mắt anh liền xuất hiện một cây lang nha bổng.
 
Cùng với gương mặt Sở Tích phía sau lang nha bổng: “Có chuyện gì thì nói, không được động tay động chân.”
 

******
 
Trang trí bên trong biệt thự của Cố Minh Cảnh không tồi, xa hoa nhưng có nội hàm, chỉ là vừa nhìn liền biết là chỗ ở của đàn ông, lạnh băng không hề có cảm giác ấm áp.
 
Sở Tích gửi tin nhắn WeChat cho Tiểu Nghiêm bảo cô ấy đừng chờ cô mà hãy về nhà trước, dù sao muộn thế này mà để một cô gái ở bên ngoài cũng không an toàn.
 
Sở Tích gửi WeChat xong, nhìn đến mấy chai rượu trống không trên quầy bar thì lắc đầu.
 
Cố Minh Cảnh mở tủ lạnh, đưa Sở Tích hộp nước trái cây vừa lấy bên trong, hộp nước trái cây này hẳn là Sở Tích để vào trước đó đi, cũng may vẫn chưa hết hạn.
 
Sở Tích vẫn luôn giữ chặt lang nha bổng bên cạnh, giống như tùy lúc đều có thể chộp lấy vũ khí, nhận nước trái cây Cố Minh Cảnh đưa qua liền nói cảm ơn.
 
Sở Tích ngồi trên sô pha hút nước trái cây, vừa hút vừa hỏi Cố Minh Cảnh: “Anh uống nhiều rượu như vậy làm gì?”
 
Cô không thích hút thuốc, rượu cũng không có chỗ nào tốt.
 
Cố Minh Cảnh hơi rũ mắt: “Không có gì.”
 
Sở Tích: “Ừm.”
 
Hộp nước trái cây nhỏ nhanh chóng bị cô uống hết, ống hút hút đến đáy hộp trống trơn vang lên tiếng rột rột, Cố Minh Cảnh cũng không nói gì nữa, Sở Tích cảm thấy cô ngồi đợi như vậy cũng không thú vị.
 
Cô chưa từng gặp qua Cố Minh Cảnh như vậy. Trước đây, anh chỉ cần đứng một chỗ thì trên người đã phát ra khí chất của kẻ có tiền cao quý lạnh nhạt, khí thế mạnh mẽ, thế nhưng trên thế giới này chuyện thương tâm nhiều như vậy, có ai mà không có lúc tuột cảm xúc chứ?
 
Sở Tích cảm thấy số mệnh của Cố Minh Cảnh đã vô cùng tốt, có chỗ nào không thích hợp thì trợ lý Cao liền nhanh chóng nghĩ cách, cuối cùng còn dụ dỗ đem cô dâng lên cho anh, năm đó cô khổ sở như vậy, bà nội ở bệnh viện, bản thân thì thôi học, lúc đêm khuya tĩnh lặng cũng không phải chỉ có một mình thôi sao.
 
“Anh đừng uống rượu.” Sở Tích vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Anh ăn cơm chưa? Có cần em gọi cơm cho anh không?”
 
Cố Minh Cảnh: “Không cần.”
 
Sở Tích đối với việc Cố Minh Cảnh dầu muối đều không ăn thì vô cùng cạn lời, trợ lý Cao dụ cô đến đây rõ ràng là quyết định sai lầm, cái gì mà tổng giám đốc Cố muốn gặp cô, tất cả đều là lừa gạt.
 
Cô từ sô pha đứng lên: “Anh đã nói không có chuyện gì rồi thì em đi nhé.”
 
Cô đang muốn đi thì Cố Minh Cảnh đột nhiên mở miệng: “Hôm nay sinh nhật anh.”
 
“Hả?” Sở Tích nghe xong thì sửng sốt, sinh nhật?
 
Cô chưa từng ăn sinh nhật cùng Cố Minh Cảnh, cũng không biết sinh nhật Cố Minh Cảnh là khi nào, nhưng theo hiểu biết của cô, kiểu người như Cố Minh Cảnh nếu ăn sinh nhật thì hẳn là cùng một nhóm bạn bè tụ tập mở tiệc, sao lại tự nhốt bản thân trong nhà mượn rượu giải sầu như thế này.
 
Nhất thời Sở Tích có chút lúng túng, nói thế nào cũng là sinh nhật người ta, trợ lý Cao cũng không nói cho cô biết, hiện tại cô đến tay không, có phải cũng nên tặng quà gì đó hay không?
 
Nhưng hiện tại mua quà cũng không kịp rồi, Sở Tích trái lo phải nghĩ, đột nhiên nhìn thấy trong tay cô vẫn còn cầm cây lang nha bổng từ chỗ căn nhà kinh dị kia, ánh mắt sáng lên.
 
Sở Tích ngập ngừng đưa lang nha bổng qua.
 
“Hay là… cho anh cái này nhé?”
 


Bình luận

Truyện đang đọc