TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH LÀM NŨNG

Chương 27
Ngày thứ hai mươi bảy xem tiền như rác
 
Không khí trên núi tươi mát, hương thơm cỏ cây được gió thổi hòa quyện vào không trung. Chiều đến, tiếng ve sầu và chó phát ra từ phía xa khiến nơi đây càng an tĩnh.
 

Thế nhưng phút an tĩnh này lại bị phá vỡ bởi tiếng động cơ gầm rú từ xa chạy đến, tiếp theo truyền đến một giọng nữ máy móc nhưng rõ ràng:
 
“Lùi xe, chú ý, lùi xe, chú ý, lùi xe, chú ý…”
 
《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》được ghi hình tại một nông trang, Sở Tích vừa quay đầu nhìn về phía sau vừa điều khiển tay lái, chân đạp thắng, đuôi xe quét thành một đường cong tuyệt đẹp. Xe ba bánh chở đầy bắp và thành viên cố định của chương trình đã đậu thẳng trong sân.
 
Tiếu Hưng Ninh mặc áo khoác ngồi phía sau ngã trái ngã phải, anh ta hơi choáng, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì Sở Tích đã dừng xe lại.
 
Tiếu Hưng Ninh nhảy xuống xe, nghẹn nửa ngày mới nói với Sở Tích được một câu: “Em lái xe… thật sự không tệ.”
 
Sở Tích cười: “Haha. Cảm ơn.”
 
Ngay cả tổ quay phim và đạo diễn ngồi trong nông trang nhìn thấy Sở Tích lái xe ba bánh chở Tiếu Hưng Ninh về cũng trầm mặc.
 
Đây là sơ suất của bọn họ.

 
Ngàn tính vạn tính cũng không tính được nữ minh tinh nổi tiếng là nũng nịu trong giới giải trí lại có thể đem xe ba bánh lái giống như giải đua xe F1.
 
Đặc biệt là cái quay xe cuối cùng kia, chính xác, nhanh chóng, không có kỹ thuật là không thể quay được.
 
Thật ra chương trình kiểu thế này đều có kịch bản, tổ chương trình cố ý sắp xếp Sở Tích và thành viên nhỏ tuổi nhất là Tiếu Hưng Ninh xuống ruộng thu hoạch bắp. Bọn họ vốn dĩ muốn quay cảnh hai người mặt nhìn xuống đất lưng hướng lên trời, vất vả cần cù lao động, như vậy sẽ làm cho Sở Tích nhớ lại quá khứ thê thảm của bản thân, đối diện với ống kính nói hết một lời, tốt nhất là nói đến chuyện sau khi cô bỏ học đi làm công nuôi sống gia đình như thế nào, đến hậu kỳ bọn họ sẽ ghép nhạc vào để tăng thêm cảm xúc, như vậy thật sự là quá hoàn hảo.
 
Đạo diễn tính như đúng rồi, lúc này Sở Tích nhìn thấy một bác trai chạy xe ba bánh ngang qua, sau đó cô thành công mượn được xe.
 

Tiếu Hưng Ninh không biết lái nên Sở Tích tự nhiên mà ngồi trên ghế lái.
 
Sau đó mọi người ở đây nghẹn họng trân trối nhìn một màn đua xe chở bắp về.
 
Đổng Vi và một thành viên khác gọi là thầy Trình cũng đã đi chợ mua thịt về. Đổng Vi nhìn thấy bắp đã thu hoạch xong nằm đầy trong sân liền vô cùng ngạc nhiên, anh hỏi Tiếu Hưng Ninh: “Tiểu Tiếu, cậu chở về à?”
 
Tiếu Hưng Ninh yểu xìu chỉ chỉ về Sở Tích đang chẻ củi bên cạnh: “Sở Tích lái xe ba bánh chở về.”
 
Hai người nhìn qua, lúc này Sở Tích đang giơ rìu lên cao, bổ xuống cây củi kích thước không nhỏ.
 
Một rìu bổ xuống, củi lập tức bị chẻ thành một nửa.
 
Hai người lại nhìn về đống củi đã được chẻ chất lên như ngọn núi nhỏ bên cạnh Sở Tích.
 
“………………”
 
Kể từ khi quay chương trình này đến nay thì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có khách mời nữ có thể làm được việc đến như vậy.
 
Thầy Trình vẫn xuống bếp nấu cơm chiều như cũ, những người còn lại phụ giúp những công việc lặt vặt. Sở Tích ngồi trong sân cùng Tiếu Hưng Ninh thái rau rửa rau. Đổng Vi và thầy Trình nhìn hai người trẻ tuổi cười cười.
 
Đổng Vi đến lấy đồ ăn Sở Tích đã rửa xong, anh cười hỏi: “Sở Tích, bận cả ngày mà nhìn em không hề mệt nhỉ?”
 
Sở Tích cười: “So với lần trước chúng ta tham gia huấn luyện trong《 Trái Tim Dũng Cảm 》 thì bây giờ nhẹ nhàng hơn nhiều, hiện tại em vừa nhớ đến đại đội trưởng liền thấy sợ.”
 
Đổng Vi: “Hôm nay em làm luôn phần công việc của Tiếu Hưng Ninh luôn rồi, em nhìn kìa, thằng nhóc đó cười vui vẻ như vậy, đúng rồi, sao em biết lái xe ba bánh vậy?”
 
Sở Tích vừa cắt đậu cô-ve vừa đáp: “Công việc trước kia của em là giao nước, chính là thùng nước uống loại lớn ở nhà máy, em lái xe ba bánh chở nó giao cho người ta.” Cô nói rất đơn giản, không hề có ý định bán thảm.
 
“À ~” Tiếu Hưng Ninh ở bên cạnh nghe nói chuyện, dường như hiểu được điều gì đó mà gật đầu, anh cũng trạc tuổi với Sở Tích.
 
Mọi người đều biết đây chắc chắn là lúc Sở Tích bỏ học đi làm công, nghe cô bình tĩnh kể như vậy đều có chút trầm mặc.

 
Thầy Trình ở bên cạnh xào rau nghe xong liền ngẩng đầu: “Không sao, sau này đều tốt thôi.”
 
Sở Tích nghe hai chữ “sau này” trong miệng thầy Trình thì hơi cúi đầu, tập trung cắt đậu.
 
Mọi người đều có sau này thật lâu, nhưng sau này của cô cũng không còn bao nhiêu.
 
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, cuối cùng cũng ngửi được một chút không khí khác thường, sắp đến hồi gay cấn rồi sao?
 
Mấy cái ống kính đều tập trung trên người Sở Tích, chỉ thấy cô đột nhiên ngẩng đầu, khẽ cười một chút, sau đó cầm một thau đậu cô-ve đã cắt xong chạy đến nồi nước hầm thịt trước mặt thấy Trình, hít sâu mấy hơi: “Ô ô ô thơm quá thơm quá.”
 
Nhóm đạo diễn: “………………”
 
Sở Tích ngửi mùi thịt trong không khí, nhẩm tính thời gian của cô còn lại bao nhiêu, hai chương trình cô tham gia gần đây cũng kiếm được không ít tiền để lại cho bà nội, cô cũng đã chia tay với Cố Minh Cảnh, hiện tại mọi người nhắc đến cô đã không còn là tình nhân Bạch Liên Hoa được kim chủ nâng cỡ nào cũng không nổi, cũng không còn thấy người trên mạng mắng chửi cô.
 
Lúc vừa biết mình bị bệnh cô đã khóc suốt một ngày, sau đó trong lòng cũng gần như đã chấp nhận, đặc biệt là sau khi thử nói chuyện tình cảm với Cố Minh Cảnh nhưng lại thất bại, hiện tại Sở Tích cảm thấy nếu cô chết thì cũng không còn gì để tiếc nuối.
 
Đậu cô-ve xào thịt là một trong những món chính của bữa cơm chiều. Thầy Trình vốn dĩ đã chuẩn bị nghe Sở Tích nói hết khổ sở trong lòng, sau đó an ủi khuyên giải, không ngờ Sở Tích vừa rồi vẫn còn mất mát lại khôi phục dáng vẻ sức sống bắn ra tứ phía này, ông cười cười lắc đầu. Thịt ba chỉ trong nồi đã nấu chín có thể dùng đũa xiên qua nên được lấy ra cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó xào cùng với đậu cô-ve mà Sở Tích vừa cắt ra, làm thành một món chính của bữa chiều hôm nay - đậu cô-ve xào thịt.
 
Sắc trời tối dần, bốn người ngồi trong sân nhỏ có mái che, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm trong khí trời mát mẻ. Hôm nay Sở Tích làm việc nhiều nên rất đói bụng, vừa bắt đầu đã không dừng đũa, cô ăn được không ít, Tiếu Hưng Ninh ở trong chương trình lại có tiếng là ăn rất được, hai người ngồi cạnh nhau, thẳng tay gắp vào đĩa đậu cô-ve xào thịt do thầy Trình nấu.
 
“Cơm thầy Trình nấu ăn ngon quá~ ” Sau khi Sở Tích nếm đồ ăn thầy Trình nấu liền nhịn không được mà khen một câu xuất phát từ nội tâm.
 
Người nấu cơm rất thích nghe người khác khen cơm mình nấu. Thầy Trình liền đẩy đĩa đậu cô-ve xào thịt đến trước mặt Sở Tích: “Ngon thì ăn nhiều lên, hôm nay cô đúng là mệt rồi, Hưng Ninh, cậu không được giành với Sở Tích đó.”
 
Tiếu Hưng Ninh ăn thịt nhiều, Sở Tích ăn đậu cô-ve nhiều. Thời gian buổi tối trôi qua rất nhanh, sau khi cơm nước rửa chén xong cũng đã gần 9 giờ tối, đây là chương trình mô phỏng cuộc sống chậm rãi nên thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng vô cùng lành mạnh, cảnh quay hôm nay xem như là kết thúc ở đây. Đạo diễn và nhiếp ảnh gia đều xuống núi trở về khách sạn ở thị trấn, nhóm khách mời cũng tắm rửa rồi đi ngủ.
 
Sở Tích ngủ một mình trong phòng dành cho khách nữ, căn phòng này có một cái giường ghép rất rộng, đôi khi nếu có nhiều khách mời thì vẫn có thể ngủ chung trên chiếc giường này, có điều đêm nay cũng chỉ có một mình Sở Tích, cô tắm rửa thay đồ ngủ xong liền chui vào ổ chăn.
 
Ban ngày mệt mỏi cho nên cô tiến vào giấc ngủ rất nhanh. Đêm nay vốn dĩ là một đêm đầy mộng mị, lúc bắt đầu cũng thật sự là như vậy, nhưng đến nửa đêm, Sở Tích đột nhiên tỉnh lại.

 
Cô từ từ mở mắt, trong phòng tối đen như mực, cảm nhận cơn đau đầu và dạ dày đang lan tỏa khắp người.
 
Ý thức của Sở Tích đã có chút không rõ, chỉ cảm thấy dạ dày của cô cuộn lên từng đợt, muốn ói lại ói không ra,cứ dãn ra rồi co lại không theo quy luật, sau đó chính là đầu, đầu nặng đến mức thiếu chút nữa ngay cả mắt cô cũng không mở được. Cô khó khăn vươn tay từ trong chăn ra muốn sờ thử xem bản thân có phải là phát sốt hay không, lại phát hiện lòng bàn tay và trán đều nóng như nhau, không cảm nhận được gì nữa.
 
Sở Tích theo bản năng cảm thấy bản thân khó chịu như vậy chính là do cô sắp chết.
 
Không phải nói còn có nửa năm nữa sao? Bây giờ còn chưa đến nửa năm sao cô lại phát bệnh? Rõ ràng ban ngày còn rất tốt mà, một chút triệu chứng cũng không có.
 
Sở Tích giãy giụa từ trên giường ngồi dậy bật đèn trong phòng, giọng nói suy yếu: “Anh Đổng, thầy Trình ——”
 
Cô muốn xuống giường mang giày, kết quả chân vừa giẫm lên đất liền mềm nhũn, trước mắt Sở Tích tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
 
******
 
Sở Tích từ thành phố B đến tỉnh phía tây ghi hình《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》một ngày rồi lại trở về thành phố B, theo kế hoạch công bố thì lộ trình tổng cộng ba ngày.
 
Ngoại trừ bức ảnh Sở Tích lái xe ba bánh chở thành viên nam được đăng lên Weibo chính thức ra thì người bên ngoài cũng không biết gì thêm.
 
Bình luận tích cực dưới bức ảnh Sở Tích lái xe làm người khác phải kinh ngạc. Vốn dĩ Sở Tích nên xuất hiện trước màn ảnh với bộ dạng khóc lóc lừa tình, thế nhưng cô không những không khóc mà còn vô cùng vui vẻ lái xe ba bánh giữa đồng quê đầy gió.
 
[ Ban đầu tôi còn chuẩn bị khóc nữa đấy, nhưng mà sau khi thấy bức ảnh này lại nhịn không được phải cười ra, ha ha ha ]
 
[ Sở Tích xông lên đi! ]
 
[ Vậy là Sở Tích thật sự biết lái xe ba bánh sao…? ]
 
[ Đây mới là tính cách thật sự nè, cảm giác sau khi cô ấy bị kim chủ đá mới sống thật với bản thân. ]
 
[ Chương trình này chừng nào mới phát đây?! Rất muốn xem rất muốn xem! ]
 
……
 
Tuy rằng tổ chương trình chỉ đăng một bức ảnh lên Weibo chính thức nhưng dưới trướng tổng giám đốc Cố Minh Cảnh của tập đoàn Nguyên Cảnh lại có vô số sản nghiệp, vẫn là thông qua một cách thức đặc thù nào đó, mới sáng sớm anh đã có được rất nhiều ảnh chụp của Sở Tích trong ngày hôm qua. Số ảnh đó vẫn chưa kịp chỉnh sửa, tất cả đều là ảnh thật, nhưng dù vậy vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp động lòng người của người trong bức ảnh.
 
Sở Tích lái xe ba bánh, giơ rìu bổ củi, xắn ống quần rồi xuống bùn bắt cá chạch, chiều tối thì cùng các thành viên ăn cơm nói chuyện phiếm ở trong sân.

 
Những bức ảnh này cũng đủ chứng minh cuộc sống của Sở Tích trong chương trình đúng là muôn màu muôn vẻ. Mỗi bức ảnh Sở Tích đều cười thật tươi, mỉm cười lộ răng thoải mái, khiến cho người xem cũng không nhịn được mà cong khóe môi.
 
Thế nhưng Cố Minh Cảnh lại cười không nổi.
 
Anh phát hiện dường như Sở Tích chưa từng cười như vậy trước mặt anh.
 
Dĩ nhiên anh đã từng thấy Sở Tích cười nhiều lần. Trước kia, mỗi lần thấy anh Sở Tích đều tươi cười chào đón, nhưng nhớ lại thì nụ cười lúc đó so với nụ cười vừa nhìn liền thấy xuất phát từ nội tâm như trong bức ảnh này thì rõ ràng không giống nhau.
 
Đặc biệt là bức ảnh cuối, nhìn thành viên nam trẻ tuổi kia tươi cười, Cố Minh Cảnh nhìn thế nào cũng cảm thấy chói mắt.
 
Sáng hôm nay Sở Tích kết thúc ghi hình, buổi chiều sẽ bay về thành phố B.
 
Cố Minh Cảnh gọi một cuộc gọi nội bộ cho trợ lý Cao, chuẩn bị dặn dò đêm nay anh muốn gặp Sở Tích, kết quả điện thoại vừa chuyển liền nghe được giọng nói hốt hoảng của trợ lý Cao: “Tổng giám đốc Cố, không… không… không tốt rồi.”
 
“Có chuyện gì?” Giọng Cố Minh Cảnh vẫn bình tĩnh, chỉ là bắt đầu nhíu mày lại.
 
Trợ lý Cao có thể đảm nhận được vị trí trợ lý cấp cao nhất như hiện tại cũng do một nguyên nhân rất quan trọng trong nghề nghiệp đó chính là gặp vấn đề thì vĩnh viễn không hoảng loạn, trước mặt ông chủ không để lộ ra vui buồn hay giận dữ, mặc kệ bên ngoài xảy ra sóng to gió lớn như thế nào thì khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc không chút thay đổi.
 
Hiện tại chuyện có thể làm cho người từng gặp qua sóng to gió lớn tràn đầy kinh nghiệm như trợ lý Cao phải hoảng loạn như thế Cố Minh Cảnh tuyệt đối không khinh thường.
 
Trợ lý Cao: “Cô Sở… cô Sở đã xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện.”
 
Đầu dây bên kia, lần đầu tiên trợ lý Cao nói lắp liền có chút hối hận. Có phải anh ta quá mức lo lắng hoảng loạn rồi hay không? Lỡ như chọc cho tổng giám đốc Cố không vui thì làm sao bây giờ? Anh ta phải nên sắp xếp lại ngôn từ trước khi báo cáo chứ.
 
Thế nhưng lúc anh ta nghe được tin tức này quả thật là nóng nảy.
 
Căn cứ vào việc tổng giám đốc Cố bị cô Sở đá n lần mà vẫn luôn quan tâm đến tình hình gần đây của cô ấy mà nói thì anh ta vẫn hy vọng sự nóng nảy của anh ta sẽ không chọc tới Cố Minh Cảnh.
 
Trợ lý Cao căng thẳng mà nắm chặt tai nghe, anh ta vừa dứt lời, Cố Minh Cảnh liền gấp gáp hỏi lại: “Chuyện gì? Là bệnh viện nào?”
 
“Tôi lập tức qua đó.”
 
So với anh ta còn nóng vội hơn.
 


Bình luận

Truyện đang đọc