TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH LÀM NŨNG


Edit: SHERRY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Năm nhất đại học Sở Tích được nghỉ hè hai tháng, cô quay một bộ phim, mặc dù là nữ chính nhưng phần diễn không nhiều, gần hai tháng là có thể quay xong.
Nghe được tin Sở Tích tiếp tục quay phim, fan hâm mộ vốn có buồn bã trầm lặng lập tức vui vẻ giống như Tết đến.
Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này.
Fan hâm mộ của Sở Tích dạo này rất bí bách, hằng ngày đều dựa vào việc tìm lại phim và hoạt động trước kia của Sở Tích sống qua ngày.

Sở Tích ngẫu nhiên đăng một trạng thái lên Weibo fan hâm mộ đã kích động nữa ngày, bây giờ quay phim lại có thể không vui như Tết đến à.
Thời điểm nghỉ hè năm hai, Sở Tích bắt đầu vội vàng tìm nơi để thực tập trong ba tháng hè.
Bởi vì liên quan đến chuyên ngành, các bạn học khoa này từ năm nhất cơ bản đã đi thực tập trong kỳ nghỉ hè để ghi vào sơ yếu lý lịch, chờ đến năm bốn tốt nghiệp đại học là đã có phần kinh nghiệm thực tập vô cùng giá trị.

A Đại là ngôi trường cực kỳ danh giá, chuyên ngành của cô đang học lại không tệ, cho nên sơ yếu lý lịch để đi thực tập của các bạn học trong khoa đều nộp vào công ty lớn hoặc sở giao dịch chứng khoán.

Mặc dù bây giờ còn chưa học hỏi được nhiều, đi cùng lắm là làm một vài bảng báo cáo, nhưng tích lũy kinh nghiệm ngành nghề mới là mấu chốt.

Sở Tích cũng nộp sơ yếu lý lịch vào mấy công ty, kết quả sơ yếu lý lịch của cô...
Tất cả đều nằm trong hộp thư của Cố Minh Cảnh.
Thư phản hồi lại cho Sở Tích không phải là thư từ chối mà là "Chúng tôi cảm thấy bạn phù hợp với Tập đoàn Nguyên Cảnh hơn, vì vậy nên chúng tôi đã chuyển sang cho Nguyên Cảnh."
Sở Tích phát điên lên: "Vì sao lại không nhận em chứ?"
Cố Minh Cảnh uống cà phê, nhìn sơ yếu lý lịch Sở Tích làm rất tốt trong hộp thư, chậm rãi ung dung nói: "Bởi vì bọn họ hoài nghi em là gián điệp thương nghiệp của Nguyên Cảnh."
Sở Tích: "..."
Cố Minh Cảnh có chút hiếu kỳ: "Vì sao em không nộp vào Nguyên Cảnh?"
Sở Tích nhìn anh với vẻ "anh cảm thấy là vì sao".
Cố Minh Cảnh cười cười: "Thật sự không đến?"
Sở Tích hết cách rồi, bây giờ nộp sơ yếu lý lịch đến chỗ khác đã không còn kịp, Cố Minh Cảnh cũng không để cô đi, cô cũng không tiện đi.
Sở Tích nhận thẻ công tác của Nguyên Cảnh, đến phòng tài vụ làm việc.
Cô phát hiện đồng nghiệp ở phòng tài vụ đối xử với cô khá bình thường, không có vẻ gì là đối đãi đặc biệt.


Dù sao cũng là sinh viên xuất sắc từ đại học danh giá, trải qua cạnh tranh khốc liệt mới được tuyển vào.

Thực tập sinh khác làm gì Sở Tích cũng làm cái đó, mặc dù đa số thời gian là đánh chút văn kiện nhưng vẫn học hỏi được không ít thứ.

Mấy người lãnh đạo ở phòng tài vụ đều rất tốt, ai hỏi vấn đề gì đều kiên nhẫn trả lời.
Người phòng tài vụ lúc đầu cho rằng bà chủ đến thực tập đơn giản chỉ là tình thú giữa vợ chồng tổng giám đốc, đến trải nghiệm khó khăn thuận tiện thị sát công việc của chồng mình.

Nên lúc đầu đối xử với cô rất khách khí, không để cô phải làm việc gì, kết quá lại phát hiện trong nhóm thực tập sinh này, năng lực làm việc của Sở Tích là tốt nhất.
Phòng tài vụ nằm ở tầng bảy, văn phòng Cố Minh Cảnh ở tầng hai mươi tư, trên cơ bản hai người không có chạm mặt nhau.
Chỉ là hôm này có phần báo cáo tài chính phải giao cho ban thư ký tầng hai mươi tư, những người khác đều rất bận rộn, Sở Tích liền xung phong nhận việc đi lên giao.
Tầng hai mươi tư, bầu không khí hôm nay cực kỳ áp lực, không có người nói chuyện, chỉ có tiếng đánh bàn phím, tiếng nháy chuột và tiếng của máy in vang lên.
Văn phòng Tổng giám đốc, mấy vị Quản lý cấp cao đều nơm nớp lo sợ đi vào, sau đó cả người uể oải đi ra.
Trợ lý Cao nhìn thấy Quản lý cấp cao cả người uể oải đi ra, đưa tay ra đỡ "Không sao chứ."
"Không sao, cứ làm việc của cậu đi." Quản lý cấp cao lau mồ hôi trên trán, ổn định đôi chân đang nhũn ra, sau đó vịn tường rời đi.
Hôm nay là ngày mà Quản lý khu vực toàn cầu báo cáo về trụ sở, ban quản lý khu vực Nam Mỹ vì chậm trễ mà xảy ra chút vấn đề.

Bởi vì phải liên tục bãi nhiệm mấy người Quản lý mà tâm tình tổng giám đốc Cố vẫn luôn không tốt, mấy Quản lý cấp cao ở khu vực khác vẫn luôn nơm nớp lo sợ, không ít người phải chịu chỉ trích.
Ngay cả thư ký vừa mới đưa văn kiện vào cũng mang vẻ mặt như đưa đám đi ra.
Cố Minh Cảnh dùng điện thoại nội bộ gọi một ly cà phê.

Sau khi pha xong ly cà phê, người của ban thư ký cứ đẩy lui đẩy tới cho từng người, cuối cùng nữ thư ký xinh đẹp nhất đưa ly cà phê tới trước mặt Trợ lý Cao.
"Anh Cao, nhờ anh đưa ly cà phê vào cho tổng giám đốc Cố." Cô nói xong, mí mắt chớp chớp như cánh bướm.
Sau đó.
Thư ký này thật sự rất đẹp, trợ lý Cao nhìn ly cà phê trong tay, thở dài đầy bất lực.
Anh ta cũng không dám đưa cho tổng giám đốc Cố đâu, lỡ như tổng giám đốc Cố không vui liền trừ tiền thưởng của anh ta thì sao, trong nhà còn có vợ con cần phải nuôi đấy.
Trợ lý Cao bưng ly cà phê, cau mày ngẩng đầu lên, đột nhiên có một bóng dáng cực kỳ xinh đẹp ngay lập tức lấn át hết nhan sắc của mấy cô thư ký bình thường hay ganh đua sắc đẹp, lọt vào tầm mắt anh ta.
Hai mắt Trợ lý Cao lập tức tỏa sáng.
Sở Tích lên tầng hai mươi bốn, cảm thấy bầu không khí chỗ này ngột ngạt hơn nhiều so với phòng tài vụ, nghĩ Cố Minh Cảnh mỗi ngày đi làm như thế nào.


Cô vừa đưa bản báo có cho một thư ký xong, vừa chuẩn bị xoay người rời đi liền nghe thấy đằng sau có người gọi.
"Cô Sở! Cô Sở!"
Sở Tích quay người lại thì thấy Trợ lý Cao đang bưng một ly cà phê trong tay, vẻ mặt tươi rói chạy về phía cô, tư thế kia quá mức sinh động, còn có cả cái vẻ mặt kia nữa.

Nếu như không phải vừa nãy Trợ lý Cao gọi tên cô, cô còn cho rằng Trợ lý Cao đang chạy về phía một vị cứu tinh nào đó nữa chứ.
Trợ lý Cao đúng là xem Sở Tích như một vị cứu tinh, nhất là ngay lúc này, anh ta thậm chí còn nhìn thấy cả người Sở Tích phát ra loại ánh sáng vàng rực rỡ.
Thật ra vấn đề mấu chốt nhất không phải là đưa cà phê vào mà là làm sao để khiến Cố tổng bớt giận.

Vị cứu tinh nhỏ này xuất hiện thì mọi thứ đều dễ dàng rồi.
Sở Tích: "Trợ lý Cao, có chuyện gì sao?"
Trợ lý Cao cười tủm tỉm: "Bà chủ lên đưa bản báo cáo sao?"
Sau khi Sở Tích kết hôn với Cố Minh Cảnh, Trợ lý Cao liền gọi cô là bà chủ hoặc phu nhân.

Vừa nãy là do công việc, Sở Tích chỉ là thực tập sinh cho nên mới gọi là Cô Sở.
Sở Tích gật đầu.
Trợ lý Cao: "Thực tập ở phòng tài vụ có mệt không? Có gì không hài lòng với cấp trên không?"
Sở Tích "A" một tiếng: "Bình thường thôi, rất tốt."
Nói chuyện trong giờ làm việc không tốt chút nào, Sở Tích nói: "Không có việc gì thì tôi đi xuống đây."
"Ôi chao, xin chờ một chút." Trợ lý Cao tranh thủ thời gian ngăn Sở Tích lại, lúc này mới đi vào vấn đề chính.
Anh ta đưa ly cà phê tới bên tay Sở Tích nói: "Bà chủ có thể giúp tôi việc này được không, giúp tôi đưa cái này vào cho tổng giám đốc Cố?"
Sở Tích nhìn ly cà phê trong tay anh ta, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Sao anh lại không đưa?"
Trợ lý Cao: "Ặc."
Thư ký của Cố Minh Cảnh nhiều như vậy lại không đưa cà phê, sao lại để Trợ lý Cao đi đưa, bây giờ Trợ lý Cao lại nhờ cô đưa vào.
Cô cũng không phải là người phụ trách nước nôi, đưa cà phê gì chứ.


Hơn nữa, bây giờ đang trong giờ làm việc, loại chuyện đưa cà phê cho ông xã này, không tốt chút nào.
Sở Tích nhìn thoáng qua ly cà phê đang còn bốc hơi: "Không có độc chứ."
"Không có không có không có." Trợ lý Cao bị dọa vội vàng phủ nhận, mặt mũi anh ta cực kỳ đau khổ nhìn Sở Tích, nhưng vẫn không thể nói rõ ngọn nguồn, chỉ là một bộ tư thế muốn quỳ xuống trước Sở Tích nói: "Cô Sở, tôi nhờ cô, nhờ cô đấy." Tư thế kia quả thật suýt nữa thì quỳ xuống.
"Được rồi." Sở Tích thở dài, vẫn bị vẻ mặt tràn đầy đau khổ của Trợ lý Cao đánh động, nhận ly cà phê trong tay anh ta, "Tôi sẽ đưa nó vào."
Giây phút Sở Tích cầm ly cà phê đi vào trong, gần như là tất cả mọi người trong ban thư kỳ đều tạm dừng công việc trong tay ngẩng đầu lên nhìn xem.
Sau đó sùng bái nhìn về phía Trợ lý cao đang bày ra vẻ mặt thành công.
Kim bài trợ lý quả nhiên là kim bài trợ lý.
Anh Cao thật đỉnh.
Sở Tích gõ cửa tiến vào phòng làm việc của Cố Minh Cảnh, Cố Minh Cảnh đang làm việc trước máy tính, không chú ý đến cô.
Sở Tích vừa vào đã cảm giác được bầu không khí trong này so với bên ngoài còn ngột ngạt hơn, đây là bầu không khí lúc Cố Minh Cảnh tức giận mới có.

Trong nháy mắt cô hiểu rõ vì sao mà mấy người Trợ lý Cao đều không dám đi đưa cà phê.
Sở Tích nhẹ nhàng đặt cà phê lên bàn làm việc của anh, nói: "Tổng giám đốc Cố, cà phê của anh."
Sở Tích đưa cà phê xong chuẩn bị đi, lại nghe thấy Cố Minh Cảnh nói: "Sao bây giờ mới đưa, mấy người làm việc luôn chậm chạp vậy sao?"
Sở Tích quay đầu lại nhìn, Cố Minh Cảnh vẫn làm việc trên máy tính không ngẩng đầu lên.

Anh dường như quá chuyên chú nên không nghe ra giọng của cô.
Cứ tức giận thế này không tốt cho sức khỏe chút nào, Sở Tích quay người lại, tay chống lên bàn làm việc của anh, cả người nghiêng về phía trước nói: "Thật xin lỗi ~, khiến tổng giám đốc Cố không vui rồi ~"
Cố Minh Cảnh nghe thấy giọng nói trêu chọc rõ ràng như vậy thì không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới tầng hai mươi bốn còn có loại nữ nhân viên dám cả gan làm loạn với anh, đang định bảo cô ta ngày mai không cần tới làm, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt tươi cười của Sở Tích.
Nhìn thấy Sở Tích, áp thấp quanh người Cố Minh Cảnh lập tức tiêu tan.
Bởi vì đi làm nên cô mặc đồng phục, bên trong mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác âu phục phía ngoài, phía dưới mặc váy ngắn ôm sát mông cùng với giày, trút đi nét ngây thơ thường ngày, ngược lại có cảm giác như một mỹ nhân công sở, trông rất hợp với bộ âu phục trên người Cố Minh Cảnh.
Sở Tích nhìn máy tính Cố Minh Cảnh một chút: "Bọn họ thế nào cũng không dám đưa cà phê vào cho anh."
Cố Minh Cảnh kéo Sở Tích ngồi trên đùi anh: "Một chút chuyện làm ăn."
Anh đơn giản thuật lại sự việc cho Sở Tích.
Sở Tích nghe xong gật đầu: "Hừ, làm việc tốt thì thưởng chứ làm cẩu thả hẳn là nên bị đuổi việc.

Đáng đời."
Cố Minh Cảnh không có phản ứng gì, một mực chơi đùa ngón tay cô.
Sở Tích quay đầu lại nhìn anh: "Anh không tức giận à?"
Cố Minh Cảnh: "Tức cái gì?", Sở Tích vừa đến, toàn bộ văn phòng như sáng hẳn lên.

Giống như cô nói, người làm việc cẩu thả đã bị anh đuổi việc, vì phát hiện ra sớm nên tổn thất cũng không lớn lắm, hiệu suất mấy chỗ khác cũng rất tốt, nghĩ như vậy còn tức giận làm gì.
Thật kỳ diệu, vừa nhìn thấy cô, tích tụ trong lòng anh liền lập tức tan thành mây khói.

Cố Minh Cảnh không tức giận, Sở Tích cảm thấy mình cũng có thể thành công.

Phía dưới phòng tài vụ còn có việc đấy kìa.
Sở Tích đang nghĩ phải quay về phòng tài vụ, Cố Minh Cảnh thì từ khi xuất hiện trước mắt anh, trong lòng chỉ tràn ngập hình ảnh đôi chân mảnh khảnh được bao bọc bởi tất chân dưới cái váy ngắn.

Cô ngồi xuống, váy lại ngắn hơn một chút.

Đầu ngón tay Cố Minh Cảnh lướt qua, xúc cảm thật sự rất tốt.
Sở Tích run rẩy một trận, cô nhớ ra mình còn có việc, nói: "Vậy em quay về đây."
Cố Minh Cảnh cầm lấy ngón tay nhỏ bé của cô, dùng sức không cho cô đứng dậy: "Đợi một lúc đã."
Từ sau khi Sở Tích bưng cà phê vào, Trợ lý Cao và mấy người trong bộ phận thư ký từng giờ từng phút đều chú ý động tĩnh trong văn phòng, hận không thể nằm nhoài trên cửa nghe ngóng.
Cầu nguyện rằng Sở Tích đi vào nhất định phải dỗ dành tổng giám đốc Cố thật tốt.
Không biết sao mà cách âm trong phòng làm việc của Tổng giám đốc cực kỳ tốt, chút động tĩnh cũng không nghe được.
Hơn nữa chỉ là đưa ly cà phê, mươi phút đồng hồ rồi mà Sở Tích còn chưa đi ra.
Một giờ trôi qua, khi mọi người đã từ bỏ, bắt đầu vội vàng làm việc của mình thì Sở Tích lại ra ngoài.
Cả đám người lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cô.
Mắt Sở Tích nhìn thẳng, trực tiếp đi xuống.

Nhưng chỉ cần chú ý một chút, vẫn nhận ra cô hơi khác.
Nhưng mà cô vừa đi ra, không khí ngột ngạt xung quanh cơ bản đều dịu xuống, tầng hai mươi bốn lập tức sôi động hơn hẳn, Chờ sau khi Sở Tích hoàn toàn biết mất, người trong bộ phận thư ký đều bắt đầu rôm rả thảo luận.
"Sao lại vào lâu thế nghỉ?"
"Cô có thấy trên môi Sở Tích không có lớp son không, tôi nhớ lúc cô ấy tới có bôi mà."
"Đúng, tóc tai cũng có chút rối."
"Mặt cũng rất đỏ."
"Áo sơ mi so với lúc chưa đi vào hình như có chút nhăn, ôi chao."
"Hơn nữa tư thế đi của cô ấy vừa nãy, sao tôi lại cảm thấy là lạ nhỉ."
"Thật ra tôi cũng thấy vậy."
"Tâm trạng tổng giám đốc Cố chắc cũng tốt rồi nhỉ? Hôm nay đúng là sợ chết khϊếp."
"Chắc chắn là tốt rồi, còn có cái gì mà phu nhân tổng giám đốc Cố không giải quyết được chứ."
"Sau này để cô ấy lên đây nhiều một chút."
Bầu không khí rốt cục cũng không còn cảm giác áp lực nữa, mọi người thấp giọng thảo luận, chỉ có Trợ lý Cao là tựa người trên tường, nhìn về phía phòng làm việc của Cố Minh Cảnh, cười cực kỳ dâʍ.


Bình luận

Truyện đang đọc