TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Tiệc rượu của Tinh Trần được tổ chức ở khách sạn cao cấp nhất Dương Xuyên, trừ bỏ được dùng để tổ chức yến hội thông thường cùng thư giãn, nơi đây còn được trang bị đầy đủ các thiết bị giải trí, trong đó có một võ đài quyền anh có thể chứa hàng nghìn người xem cùng một lúc.

Nhưng mà lúc Hạ Tinh Hàng đứng dưới lôi đài vẫn có chút hoảng hốt. Tại sao hắn lại đồng ý đánh nhau cùng Lâm Đạt Dương chứ?

Có thể là do Lâm Đạt Dương dây dưa làm phiền chẳng khác gì ruồi bọ, nhưng mà khả năng lớn có lẽ vẫn là bởi vì bị ảnh hưởng bởi ánh mắt cổ vũ (Nhiếp Thiên Thu:???) của Nhiếp Thiên Thu xúi giục, đầu óc nhất thời nóng lên nên đã đồng ý.

Mà càng làm cho hắn cảm thấy cạn lời chính là Lâm Đạt Dương. Vốn dĩ hắn cho rằng đồng ý so một hồi thì cậu ta sẽ bỏ qua, không ngờ tới cậu ta còn muốn so luôn ở chỗ này, trước mặt tất cả khách mời đến dự tiệc.

Lâm Đạt Dương vẫn còn đang vô cùng đắc ý vì mọi chuyện đều theo ý muốn của mình: “Trước mặt nhiều người như vậy hoặc là cậu nhận thua tôi, hoặc là bị tôi đánh bại, không thể lúc cậu thắng tôi thì mỗi người đều biết còn lúc tôi thắng thì chỉ có tự mình vui vẻ được.”

Cuối cùng Hạ Tinh Hàng cũng biết, vì để thắng hắn một lần mà Lâm Đạt Dương đã phát rồ rồi.

Kỳ thật cũng không thể trách Lâm Đạt Dương có tâm bệnh như vậy. Hắn xuất thân từ gia tộc lớn, từ nhỏ đã lớn lên trong hoa tươi cùng tiếng vỗ tay của mọi người, người lợi hại hơn hắn thì không giàu bằng, còn người có tiền hơn thì lại không giỏi bằng hắn, thuận buồm xuôi gió mãi đến tận khi quen biết Hạ Tinh Hàng……

Bắt đầu từ giờ phút đó, cuộc sống của hắn liền có một chướng ngại không thể vượt qua được. Mặc kệ hắn làm cái gì, vĩnh viễn đều là Lâm Đạt Dương thực không tồi, nhưng mà… Hạ Tinh Hàng càng tốt hơn.

Nhiều năm như vậy mà Lâm Đạt Dương vẫn không điên mất, phải nói là tố chất tâm lý quả thực không tồi.

Chính là nghẹn một cục tức ở cổ, giống một đứa ngốc nhất định phải thắng được Hạ Tinh Hàng một lần.

Hạ Tinh Hàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, Lâm Đạt Dương đã dẫn đầu đi lên lôi đài, vung tay cởi bộ tây trang mặc trên người ra, làm mấy động tác duỗi người ở bên cạnh lôi đài, ánh mắt mang theo sự khiêu khích mà nhìn Hạ Tinh Hàng: “Nhanh chóng lên đi, lúc này đừng có mà lâm trận lùi bước.”

Hạ Tinh Hàng không thèm để ý đến hắn mà quét một vòng xung quanh nhìn một chút. Số bàn tiệc đã được ngồi hơn phân nửa, hiển nhiên Lâm Đạt Dương đã trù tính từ lâu. Hạ Tinh Hàng mới đồng ý so cùng hắn một trận, hắn lập tức dùng micro thông báo với tất cả mọi người ở tiệc rượu cùng nhau “Chứng kiến thời khắc vĩ đại”…

Những khách mời ở đây đều là nhân vật nổi tiếng quyền quý, thân phận của bọn họ đã chú định bọn họ cần phải luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc ở trước mặt người khác. Ngày thường nhân mô cẩu dạng, nhưng dưới lớp trang phục cao cấp đó đều là một tâm hồn bát quái hừng hực, càng kìm nén thì càng ngo ngoe rục rịch.

Thời điểm Lâm Đạt Dương tuyên bố với toàn hội trường sẽ tiến hành tỷ thí vũ lực với chủ nhân bữa tiệc này, cả căn phòng đều giả vờ tỏ vẻ rụt rè kinh ngạc, nhưng Hạ Tinh Hàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu, dưới những biểu hiện kiềm chế đó, trong lòng họ đang không ngừng kích động hưng phấn mãnh liệt.

Bởi vì bọn họ gần như không chút do dự mà hướng về phía lôi đài đấu quyền anh, đại khái là vì muốn chiếm được vị trí quan sát tốt nhất =.=

Hạ Tinh Hàng nhìn những vị khách quý đang ngồi nghiêm trang ở bốn phía quanh lôi đài, lại còn bày ra bộ dáng cao quý ưu nhã, nhóm khách mời nữ thậm chí còn tỏ vẻ nghiêng đầu không dám nhìn thẳng, bày ra bộ dáng thục nữ điển hình, nếu như không nói đến bộ dáng không sợ chết mà chọn mấy vị trí hàng đầu tiên kia của mấy cô.

Hạ Tinh Hàng thậm chí nhìn thấy mấy người thuộc phòng nghiên cứu thị trường của công ty mình đã bắt đầu không nhịn được mà thì thầm tai nhau nói nhỏ không ngừng.

Cũng đúng, từ khi hắn đến Tinh Trần Trung Quốc làm việc đã liên tiếp mạnh mẽ lợi dụng weibo chính thức của Tinh Trần Trung Quốc để chống lưng cho Nhiếp Thiên Thu, người của phòng thị trường mỗi ngày đều như đi trên lớp băng mỏng. Nghe nói hiện nay đồng sự phụ trách tài khoản weibo này mỗi lần trước khi đăng nhập đã phải tắm gội dâng hương, cố gắng để cho tâm thái của mình vào trạng thái Phật hệ một chút, bởi vì ai cũng không biết, tin nhắn ở weibo chính thức, rốt cuộc là số người mắng nhiều hơn hay số người khen nhiều hơn nữa.

Hiện giờ nhìn thấy vị thiếu gia này bị người khác công khai hẹn đánh nhau, tuy rằng không nhất định sẽ thua, nhưng mà ít nhất cũng có cơ hội mà. Điều này khiến cho người ta không nhịn được mà có chút chờ mong.

Hạ Tinh Hàng quả thực muốn hoài nghi, nếu không phải sợ cuối tháng không lấy được tiền lương, mấy người ở phòng thị trường kia còn muốn tự mình tiến lên lôi đài đánh nhau với mình nữa.

Còn đầu sỏ gây tội khiến cho nội bộ Tinh Trần Trung Quốc không được hài hòa như vậy, Nhiếp Thiên Thu lúc này đang dạt dào hứng thú tìm kiếm vị trí quan sát tốt nhất, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn không dời.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Nhiếp Thiên Thu còn cười hì hì giơ tay lên, miệng không tiếng động mà cổ vũ: “Cố lên.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Chuyện đến nước này, đã cưỡi lên lưng cọp thì khó lòng leo xuống.

Trong lòng Hạ Tinh Hàng than nhẹ một tiếng, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện chút khác thường nào, thản nhiên cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi, chậm rãi lên lôi đài.

“Lâm Đạt Dương, cậu nhất định phải làm như vậy sao? Hai người chúng ta đánh nhau ở chỗ này, ai thắng ai thua cũng đều trở thành trò cười cho người khác.” Thanh âm của Hạ Tinh Hàng không lớn, chỉ có Lâm Đạt Dương nghe được.

“Nhất định.” Trên mặt Lâm Đạt Dương mang thẹo nụ cười đạt được mục đích, “Dù sao bị người khác chê cười chính là cậu.”

Hắn đè thấp thanh âm, vẻ mặt như đã sớm nhìn thấu hết thảy: “Cậu muốn giấu cũng vô dụng, tôi đã biết, những người mà mẹ cậu quen biết đó đều không muốn dạy võ công cho cậu. Mấy năm nay cậu không học được cái gì cả.”

Sắc mặt của Hạ Tinh Hàng vẫn không thay đổi: “A.”

Lâm Đạt Dương thấy trên mặt hắn vẫn không có thần sắc hoảng loạn như mong muốn của mình, xuy một tiếng: “Cậu đúng là rất trầm ổn, nhưng mà cũng vô dụng thôi. Hôm nay tôi nhất định sẽ chứng minh cho mọi người biết được, Hạ Tinh hàng cậu là bại tướng dưới tay tôi.”

Thanh âm của Hạ Tinh Hàng vẫn nhàn nhạt như cũ: “Vì sao cậu không thử đánh bại tôi ở trên lĩnh vực học tập hoặc kinh doanh? Đánh nhau thắng tôi, nói ra ngoài, nghe có vẻ cũng không tốt lắm.”

Trên mặt Lâm Đạt Dương tối sầm, trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt. Cậu cho là tôi không muốn sao!

Nhớ lại trước đó không lâu cha của hắn nói bây giờ giới giải trí Trung Quốc phát triển lớn, định về nước đầu tư một công ty điện ảnh. Hắn không nói hai lời liền tự động xin ra trận, muốn trở về ganh đua cao thấp cùng Hạ Tinh Hàng.

Không ngờ đến khi về nước tin tức đầu tiên hắn nghe được chính là, dưới sự dẫn dắt của Hạ Tinh Hàng, giá thị trường của Tinh Trần Trung Quốc đã tăng 2%, cổ phiếu liên tục lên cao, đứng đầu trong ngành sản xuất hàng hóa xa xỉ.

Hắn còn chưa ra khỏi sân bay đã nghe cha hắn nói ở đầu điện thoại kia, “Cha cũng không trông cậy con có thể làm được như Hạ Tinh Hàng, cố gắng đừng bồi tiền là được.”

Lâm Đạt Dương: “……”

Hắn còn có thể làm gì khác bây giờ? Đương nhiên là phải làm giảm nhuệ khí của Hạ Tinh Hàng trước đã!

Chỉ là trên phương diện học tập đã chiến bại hoàn toàn, nếu muốn dùng sự nghiệp đánh bại cậu ta, trong thời gian ngắn chỉ sợ tương đối khó khăn.

May mắn, cuộc đời của Hạ Tinh Hàng cũng không phải thuận buồm xuôi gió. Sau khi nghe nói cậu ta về nước cũng hoàn toàn không học được chút võ công nào, Lam Đạt Dương cảm thấy cuộc đời y ám của mình rốt cuộc cũng xuất hiện một ánh rạng đông.

Trên mặt Lâm Đạt Dương trở nên ủ dột: “Tôi sẽ không thủ hạ lưu tình!”

Nói xong hai chân hắn bước ra, hai tay nắm thành nắm để trước nguc, bày ra một tư thế võ thuật vô cùng chuyên nghiệp.

Không khí trở nên căng thẳng chạm vào là nổ ngay, bỗng nhiên dưới đài truyền đến một âm thành trầm ổn: “Xin đợi một chút.”

Hạ Tinh Hàng cùng Lâm Đạt Dương theo tiếng nhìn lại, liền thấy một người đàn ông trung niên đứng lên, người nọ có một khuôn mặt chữ điền, rất là nghiêm túc.

Mọi người ở đây đều biết người này, đây chính là ông chủ của một nhãn hiệu lâu đời ở địa phương, Giả Duy Xuân. Hắn phát triển ở Dương Xuyên nhiều năm, bối cảnh thâm hậu, ở nơi có nhiều nhân vật nổi tiếng tụ họp như này, lời nói ra cũng rất có phân lượng.

Lâm Đạt Dương thấy hắn vẻ mặt chính trực, không khỏi hơi hơi nhíu mày. Hắn đang suy nghĩ không biết người này có phải đang định khuyên can hay không thì thấy Giả Duy Xuân vẻ mặt nghiêm túc mà mở miệng nói: “Tôi có một đề nghị nhỏ. Hiếm có dịp hai vị thiếu gia công khai tỷ thí, không bằng chúng ta đánh cược nhỏ một chút, coi như là cổ vũ cho hai người.”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Không phải chứ, ngài đường đường là một trưởng bối, sao lại không đứng đắn như vậy? Không khuyên can thì thôi, lại còn thêm dầu vào lửa, thậm chí còn đem chuyện tụ tập đánh bạc nói đến thanh thoát như vậy?!

Giả Duy Xuân vừa dứt lời, những người bộ dáng ưu nhã ở hiện trường đều sôi nổi đật đầu, rụt rè mà phụ họa: “Có đạo lý.”

Mấy người của phòng thị trường Tinh Trần kia đầu tàu gương mẫu đứng lên: “Chúng tôi tham gia, chúng tôi tham gia.”

Nhìn đôi mắt hứng phấn của bọn họ, tám phần là muốn đặt Lâm Đạt Dương thắng.

Vẻ mặt của Giả Duy Xuân vẫn nghiêm túc như cũ, chính nghĩa lẫm nhiên mà nói: “Nếu như vậy, để tôi đứng ra làm chủ đi.”

Nhóm người này ngày thường ở trên thương trường sát phạt quyết đoán, lúc tổ chức đánh bạc hiệu suất cũng cực cao, nhanh chóng để cho khách sạn sắp xếp mấy nhân viên đến ghi chép. Một đám người ăn mặc sang trọng bắt đầu ngay ngắn trật tự xếp hàng đặt cược, số tiền còn không nhỏ, có người ăn chơi trác táng lập tức đặt hơn một ngàn vạn.

Lâm Đạt Dương duỗi cổ xem những người đó đặt cược, vừa thấy số người đặt Hạ Tinh Hàng thắng còn không ít, trong lòng lập tức khó chịu. Hơn nữa hắn cũng sợ những nhân vật quyền quý này nếu như cược thua thì tâm tình nhất định sẽ không tốt, lại đem món nợ này tính lên đầu mình. Dù sao hắn cũng mới về nước, căn cơ chưa ổn định, đương nhiên hy vọng có thể duy trì quan hệ tốt đẹp với bọn họ.

Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Các vị, nếu như mọi người đã quan tâm đến trận thi đấu này như vậy, tôi đây cũng giới thiệu bản thân mình một chút. Trước đó tôi đã học võ thuật tổng hợp ở Mỹ nhiều năm, ba năm liền giành giải quán quân MMA nghiệp dư. Mọi người có thể tham khảo một chút, sau đó quyết định đặt cược như thế nào.”

Hạ Tinh Hàng có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Lâm Đạt Dương một cái, sau đó liền thấy hắn trả lại cho mình một ánh mắt đắc chí không thôi.

Cuối cùng hắn cũng biết sự tự tin của Lâm Đạt Dương đến từ đâu rồi.

Ở đây đều là những người có địa vị, không ít người biết quán quân MMA nghĩa là gì, cho dù chỉ là nghiệp dư. Mà những người chưa từng nghe qua MMA cũng nhanh chóng được người bên cạnh phổ cập kiến thức. Vì vậy mọi người âm thầm nhìn nhau, lại một lần nữa ngay ngắn xếp hàng đặt cược lại.

Lâm Đạt Dương thấy số người duy trì mình nghiêng hẳn về một bên, rốt cuộc vừa lòng mà cười.

Làm đối thủ ở mọi phương diện của Hạ Tinh Hàng, từ sau khi Lâm Đạt Dương biết Hạ Tinh Hàng về nước để bái sư học võ đã đăng ký tham gia lớp huấn luyện võ thuật ở bên Mỹ, mời thầy dạy tốt nhất, khổ học nhiều năm, thành tích cũng không tồi. Không ngờ sau khi về nước mới biết được, trên con đường học võ của Hạ Tinh Hàng vẫn luôn vấp phải trắc trở.

Điều này khiến cho hắn đắc ý vô cùng, nếu như không phải cố ý giữ hình tượng, hắn còn muốn chống nạnh cười lớn một hồi.

Ngay lúc Lâm Đạt Dương khoái ý vô cùng, cảm giác như chính mình là trung tâm vũ trụ, một âm thanh thanh thúy đã đánh vỡ ảo tưởng của hắn, “Xin hỏi, tôi cần phải đặt bao nhiêu tiền mới có thể thắng toàn bộ số tiền đặt ở đây?”

Lâm Đạt Dương nhìn qua liền thấy tên tiểu bạch kiểm bị Hạ Tinh Hàng bao dưỡng đang đứng trước bàn đặt cược, dò hỏi nhân viên phụ trách thống kê.

Nhân viên công tác thực chuyên nghiệp, nhanh chóng tính toán số liệu rồi nói: “Đại khái năm ngàn vạn đi.”

Nhiếp Thiên Thu gật gật đầu: “Vậy tôi đặt năm ngàn vạn, đặt Hạ tổng thắng nha.”

Hàng lông mày của Lâm Đạt Dương nhăn lại như muốn dính sát vào nhau, nhịn không được hô: “Cái kia, anh lấy toàn bộ số tiền của mình ra hả? Chờ đến khi thua cuộc đừng có khóc lóc không nhận!”

Ở trong mắt hắn, bị người bao dưỡng, có thể có bao nhiêu tiền chứ?

Nhiếp Thiên Thu không thèm quay đầu nhìn, xua xua tay không chút để ý: “Không sao, anh đây có tiền.”

Lâm Đạt Dương: “……”

Thời buổi này, người bị bao dưỡng đều kiêu ngạo như vậy sao?!!!

~ Hết chương 36~

Bình luận

Truyện đang đọc