TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Bát đại thần chưởng chính là môn võ công được nhiều người biết đến nhất của phái Côn Luân. mấy vị khách mời đã từng được xem biểu diễn ở chỗ bàng chi phái Côn Luân là Trình Kỳ, hơn nữa còn là cảnh mấy trăm người cùng nhau biểu diễn, mặc quần áo thống nhất, lúc biểu diễn khí thế vô cùng hoành tráng. Đây cũng là một trong những phân đoạn được khán giả khen ngợi nhiều nhất.

Bây giờ nghe nói lại muốn biểu diễn Bát đại thần chưởng, lại nhìn cái sân sứt sẹo ở trước mặt, đội hình keo kiệt, mọi người không khỏi đều có chút không hứng thú lắm.

Trong lúc vô tình, trong lòng mọi người đều có chút phản đối với cái gọi là phái Côn Luân chính tông. So với bàng chi, phái chính tông này thật sự quá kém cỏi, lộn xộn như vậy, chỉ sợ lợi hại đến đâu cũng có hạn. Hơn nữa dựa theo lời giải thích của Mạnh Hạo Thiên, chỉ sợ phái chính tông này thu đệ tử cũng không ra làm sao, còn có cả đệ tử già yếu bệnh tật, mê muội mất ý chí.

Luôn cảm thấy, đây thật sự là một câu chuyện về vinh quang của tông môn ngày xưa đã không còn, thế lực bàng chi mạnh mẽ quật khởi.

Khán giả không đủ nhiệt tình, các đệ tử phái Côn Luân cũng không dám thư giãn. Hà Điếu Yên ra lệnh một tiếng, hơn mười đệ tử ngưng thần đứng yên, bất động như núi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn như không nhìn.

Không biết có phải là do ảo giác hay không, mọi người luôn cảm thấy không khí xung quanh có chút hơi cô đọng lại.

Sau khi học sinh tiểu học Lục Mạo quát nhẹ một tiếng, chúng đệ tử phái Côn Luân hai tay hợp lại xẹt ngang một đường bán nguyệt trước nguc.

Đây chính là mở đầu thức thứ nhất trong Bát đại thần chưởng – Thần sơn chưởng.

Những khách quý ở đây đã từng học qua bộ võ công này ở chỗ Trình Kỳ, đối với những chiêu này cũng không xa lạ gì. Tạ Phượng Đường còn kìm lòng không được mà cùng hoa tay múa chân với các đệ tử phái Côn Luân.

Mạnh Bạch hai tay khoanh trước nguc, nhẹ nhàng “Xì” một tiếng: “Thoạt nhìn cũng không có sự khác biệt gì với chỗ của ông Trình mà…”

Hắn còn chưa dứt lời, các đệ tử phái Côn Luân vừa vặn song chưởng đẩy về trước, cùng lúc đó, trên quảng trường nổi một trận gió to, cát bụi cuồn cuộn khiến cho người của tổ chương trình có chút không thể mở mắt được.

“Phụt phụt phụt ——” Mạnh Bạch phun ra một ngụm cát bụi, “Gió lạ từ chỗ nào vậy?”

Không có người trả lời hắn, mấy người vốn đang thờ ơ giờ đều quay đầu nhìn về phía quảng trường nhỏ kia.

“Mặc dù chiêu thức giống nhau, mà là bọn họ thoạt nhìn còn đẹp hơn chỗ của ông Trình nha…” Người nói chuyện chính là ảnh hậu Đoạn Dĩnh Kha, Mạnh Bạch quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, mới phát hiện chẳng biết lúc nào, mấy người khác ngoại trừ Nhiếp Thiên Thu, cũng đã bị màn biểu diễn trên quảng trường hấp dẫn không dởi nổi mắt, Tạ Phượng Đường vốn đang khoanh tay cũng nhịn không được, chăm chú nhìn về phía trước.

Mạnh Bạch không khỏi quay qua chỗ quảng trường. Các đệ tử phái Côn Luân đã biểu diễn đến thức thứ hai – Thần phục hoa chưởng, đây là chưởng được coi là ưu mỹ nhất trong Bát đại thần chưởng.

Chỉ thấy các đệ tử Côn Luân đứng bằng một chân, một tay tạo thành tư thế cầm hoa, một tay trầm vai cong khửu tay. Rõ ràng chiêu thức biểu diễn giống như bàng chi phái Côn Luân, thế nhưng lại giống như chỗ nào cũng không giống nhau.

Đội hình trước mắt hiển nhiên là cực kỳ keo kiệt, nhưng từng chiêu từng chiêu của bọn họ lại như ẩn chứa sức mạnh từ bên trong, mỗi lần chuyển động lại như mang theo một cỗ khí lực vô hình, phảng phất không khí cũng thay đổi theo từng động tác của họ.

Trong mắt nhóm khác quý này chỉ là cảm giác mơ hồ, nhưng đối với nhóm thợ quay phim cực kỳ mẫn cảm lại rõ ràng hơn rất nhiều, máy quay tham lam bắt giữ từng hình ảnh, chi tiết nhỏ dễ bị bỏ quên: Mũi chân nhẹ nhàng dừng lại, cũng không biết dùng lực thế nào mà lại chấn động một tầng bui nhỏ xung quanh, tay chậm rãi đẩy chưởng, không khí dường như cũng chuyển động theo. Cái cảm giác này không có cách nào dùng ống kính nắm giữ được, nhưng trùng hợp chính là, xa xa đột nhiên có một đàn chim bay qua, như bị chưởng phong làm cho kinh động mà bay tán loạn, biến mất giữa đường chân trời.



Chiêu thức giống nhau, nhưng dưới màn biểu diễn của phái Côn Luân chính tông, lại bày ra khí phách khác biệt. Bọn họ tuy rằng vẫn là già già, trẻ trẻ, quần áo vẫn là kiểu kết hợp giữ thành thị – nông thôn lỗi thời, nhưng trong ống kính, khuôn mặt của bọn họ nghiêm túc, từng bước đều trầm ổn, chiêu thức mạnh mẽ, hoàn toàn biểu hiện ra uy nghiêm võ học chính thống.

Phía sau bọn họ, dãy nhà đơn xơ vốn là bằng chứng cho sự chán nản, tuyệt vọng, lúc này lại có vẻ như cao nhân lánh đời, thêm một phần sắc thái không tranh với đời. Dưới ánh chiều tà le lói, quang cảnh như mang theo chút không khí cổ xưa.

Nhân viên công tác kích động vạn phần, hận không mang theo máy ảnh chuyên dụng đến đây, bỏ lỡ cơ hội quay chụp toàn diện.

Bốn thức đầu của Bát đại thần chưởng nháy mắt đã biểu diễn xong xuôi, chúng đệ tử tiến vào giai đoạn thu chiêu, nhóm khách mời cùng nhân viên công tác vẫn còn đang say mê trong đó.

Đạo diễn chương trình cũng chưa hết thòm thèm, muốn đi tìm Hà Điếu Yên thương lượng xem có thể đánh nguyên bộ này không, đã thấy Hà Điếu Yên lườm một cái, “Mềm yếu vô lực, khiến cho sư phụ quá đau lòng.”

Chúng đệ tử hơi run lên một cái, tiếp tục kiên trì thực hiện nốt phần thu chiêu.

Đạo diễn không thể làm gì khác hơn đành ngừng ý định, trong lòng thầm nghĩ không hổ là tông môn, yêu cầu còn rất cao. May mà trước đó cũng đã quay đủ, lại quay một phần kết hoàn mỹ, đến phần hậu kỳ lại thêm một chút đặc hiệu, hắn tin rằng một đoạn này nhất định có thể gây nên một đợt thảo luận ở trên mạng.

Trong lòng đạo diễn đắc ý, không nghĩ trong chớp mắt, biến cố nảy sinh. Trên con đường xi măng cạnh quảng trường đột nhiên truyền đến tiếng vang “Cộc cộc cộc”, âm thanh kia vừa gấp gáp vừa lộn xộn, theo sau đó là một giọng nam gấp gáp, “Nhanh tránh ra, nhanh, nhanh —— “

Ánh mắt mọi người vốn đều tập trung vào đám người trên quảng trường lập tức xoay người nhìn lại, ai cũng đều kinh hãi. Chỉ thấy một con trâu lớn đang kinh hoảng xuất hiện, cuốn theo bụi bặm, hướng về phía đoàn người mà xông thẳng tới.

Con đường này bình thường vốn vắng vẻ, không có nhiều người qua lại. Nhưng hôm nay quay chụp chương trình nên xuất hiện thêm mấy chục người, hơn nữa mọi người đều đang mang theo thiết bị công tác, con trâu kia đấu đá lung lung, tốc độ cực nhanh, mấy người tổ chương trình làm sao mà có thể né tránh được.

Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai “A a a a ——” vang tận mây xanh.

Mắt thấy thảm án liền muốn phát sinh, đột nhiên một bóng người thon dài bỗng lóe lên, Hà Điếu Yến vốn đang trợn mắt với đám đồ đệ dưới chân điểm nhẹ một chút, cả người giống như đại hiệp biết khinh công trong phim võ thuật thời xưa, nhanh chóng bay về phía trước.

Trong nháy mắt, Hà Điếu Yên đã vọt tới trước mặt đoàn người, sau đó một tay chống trước đầu con trâu, động tác mau lẹ, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, hắn đã ngồi vững vàng trên lưng con trâu đó.

“Oa oa oa ——” tiếng la hét từ tổ chương trình, “Hà chưởng môn thật đẹp trai nha!”

Nhưng mà tiếng kêu chưa dừng lại, kia con trâu cũng không cam lòng bị quản chế, điên cuồng cử động thân thể muốn ném người trên lưng nó xuống, động tác vô cùng mãnh liệt, vô cùng dọa người.

“Hà chưởng môn cẩn thận!” Đoàn người hô to.

Con trâu kia nhanh chóng chạy loạn, đấu đá lung tung, tình cảnh cực kỳ hung hiểm. Đoàn người cũng bị dọa đến mức lui về đằng sau mười mấy mét.

Đạo diễn không hổ là đạo diễn, đến lúc này mà vẫn còn không quên công việc của mình, một bên lui một bên đánh vào vai thợ quay phim: “Quay quay quay, mỗi một phân cảnh đều không thể bỏ lỡ!”

Đám người chỉ thấy Hà Điếu Yên ở trên lưng trâu, một tay tóm chặt sừng trâu, mặc cho con trâu kia quăng quật chuyển động thế nào cũng bất động như núi, chỉ là lông mày hắn hơi nhíu lại, suy tư nên làm gì để con trâu điên này dừng lại.

Ban đầu mọi người còn lo lắng cho an nguy của Hà Điếu Yên, một lát sau, phát hiện hắn chẳng những không bị quăng xuống, hơn nữa tư thế vẫn bảo trì thẳng tắp như cũ, dần dần cũng bình tĩnh lại.

“Hà chưởng môn, đây là… Đã khống chế được sao?” Đoạn Dĩnh Kha có chút không xác định mà mở miệng. Con trâu kia vẫn đang điên cuồng chuyển động thân thể, tình cảnh thoạt nhìn cũng không lạc quan cho lắm, nhưng mà người đang ngồi trên lưng trâu kia thần sắc bình tĩnh, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều đang nằm trong tầm tay hắn.

Mấy vị quay phim làm gì còn thời gian để ý xem khách mời nói cái gì, tất cả đều điên cuồng đem ống kính máy quay nhắm ngay về phía vị thanh niên anh tuấn đang ngồi trên lưng con trâu điên, có người còn không sợ chết mà từ bên cạnh đi vòng qua, quay từ mặt bên cạnh, có thể nói phi thường chuyên nghiệp.

Bây giờ nhìn lại, con trâu kia cũng không thể làm gì Hà Điếu Yên, như vậy Hà Điếu Yên khống chế được con trâu này cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nghĩ đến điều này, tất cả mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Tạ Phượng Đường lộ vẻ sùng bái: “Thật không hổ là chưởng môn phái Côn Luân nha!” Hắn vừa dứt lời, đột nhiên biến sắc mặt, hét lớn: “Anh bạn nhỏ, mau…”

Mọi người bị âm thanh của hắn làm chấn động, ngước mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một đứa nhỏ xông lại đây.

Vừa nãy ánh mắt của mọi người đều bị Hà Điếu Yên cùng con trâu hấp dẫn, càng không có ai sớm phát hiện có một đứa nhỏ bỗng nhiên đi nhầm vào chỗ này.

Ở nông thôn đa phần đều nuôi thả trẻ con, cha mẹ không thể luôn đi kè kè bên cạnh. Đứa nhỏ kia ước chừng ba, bốn tuổi, bị âm thanh bên này hấp dẫn nên tưởng rằng có chuyện hay để nhìn, tự mình chạy tới. Nhóc còn muốn từ bên cạnh con trâu, xuyên qua đến chỗ đám người đang đứng, lúc này chỉ cách con trâu có mấy mét. Đứa nhỏ chợt nghe thấy tiếng hô to trong đám người, lập tức bị dọa sợ đến không dám bước thêm bước nào nữa, sau đó “Oa ——” một tiếng, khóc lên.

Mọi người: “…!!”

Con trâu kia nghe được tiếng người, đột nhiên thay đổi thân hình, muốn vồ tới chỗ thằng nhóc.

Hà Điếu Yên nhất thời không đề phòng, muốn khống chế lại con trâu đã không còn kịp nữa.

“A a a a a ——” đạo diễn hai tay ôm đầu kêu to, “Chương trình của chúng ta là chương trình giải trí, tôi không muốn lên bản tin thời sự đâu!”

Ngay lúc này, mọi người bỗng thấy một bóng người thon dài hướng về phía trước lóe lên, bay nhanh đến bên người đứa nhỏ. Cánh tay người đó duỗi ra một cái, đem đứa nhỏ kẹp vào nách, sau đó xoay người một cái, nhanh chóng chạy trở về.

Một loạt động tác thế này, chỉ ngắn ngủi có vài giây, tốc độ dường như còn nhanh hơn lúc này Hà Điếu Yên chạy đến chỗ con trâu.

Đợi đến khi người đó dừng lại, mọi người mới phát hiện hóa ra đó là Nhiếp Thiên Thu.

“Thiên… Thiên Thu…” Người của tổ chương trình không khỏi trợn to mắt, trong lúc nhất thời đều ngây dại.

Nhiếp Thiên Thu tư thái bình tĩnh, thả đứa nhỏ xuống, hù dọa: “Chạy loạn sẽ bị trâu đá bay, biết không?”

Đứa bé kia không lớn không nhỏ, còn chưa đến tuổi có thể nghe hiểu lời người lớn nói, còn đang nghẹn ngào xì mũi, sau khi nghe Nhiếp Thiên Thu nói lập tức lớn tiếng khóc lớn hơn.

Nhiếp Thiên Thu: “…”

Hà Điếu Yên thấy con trâu này thiếu chút nữa đã gây nên chuyện lớn, cũng không còn do dự nữa, tay giơ lên bổ xuống lưng con trâu, con trâu kia thê lương gào vài tiếng, cuối cùng liền ngã xuống.

Trong nháy mắt con trâu nhã xuống, Hà Điếu Yên nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống bên cạnh, vẫn là đứng nghiêm, bộ dáng như chưa có gì xảy ra.

Trận mạo hiểm này cuối cùng đã kết thúc, mọi người vẫn còn hồi hộp không thôi, không khí nhất thời có chút trầm mặc.

Mười mấy giây sau, đạo diễn từ sâu trong linh hồn phát ra tiếng kêu cắt phá trời xanh, “Đã quay được chưa? Cảnh Thiên Thu cứu người đó, có người nào quay được không?”

Hắn trừng hai mắt nhìn mấy người quay phim, đáng tiếc là, chuyện mới vừa rồi quá bất ngờ, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng. Thấy mấy người quay phim đều xấu hổ lắc đầu, đạo diễn gần như là khóc ròng ròng: “Tôi còn cần các cậu để làm gì chứ!”

Lúc này, người quay phim lén lút vòng ra bên cạnh vui vẻ nói: “Tôi quay được, chính diện! Rất nét! Không mờ!”

~ Hết chương 4 ~

Bình luận

Truyện đang đọc