TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Những người khác trong đoàn phim còn đang ưu sầu vì nam chính mới vẫn chưa có tin tức nào.

Những cảnh trước đó đã quay có Trì Thái hành đều thành đồ bỏ, những chi phí cố định của đoàn phim như sân bãi vẫn phải trả như thường, vạn nhất nam chính mới chậm chạp chưa đến sẽ khiến cho chi phí tăng mạnh, hạng mục này cuối cùng có khả năng đầu voi đuôi chuột.

Kết quả sáng sớm hôm sau liền thấy Tạ Phượng Đường xách vali xuất hiện ở đoàn phim, có thể nói là kinh hỉ to lớn ngoài ý muốn.

Ngay cả Lâm Đạt Dương cũng cảm thấy may mắn, để Nhiếp Thiên Thu tham dự đầu tư quả nhiên không sai. Chuyện khó giải quyết như chọn nam chính một lần nữa, anh ta chỉ cần một giây đã giải quyết được.

Đối với chuyện này, thái độ của Nhiếp Thiên Thu thật sự khiêm tốn: “Không khách khí, dù sao cũng là việc làm ăn của mình, bỏ nhiều công sức hơn cũng là điều hiển nhiên.”

Lâm Đạt Dương: “……”

Tuy rằng thường xuyên bị Nhiếp Thiên Thu khi dễ, nhưng mà từ sâu trong lòng hắn cũng cảm thấy Nhiếp Thiên Thu rất có tiềm lực, còn muốn thử kết bạn làm ăn với cậu tiếp: “Tôi cảm thấy anh rất giỏi, dù lui về sau màn cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.”

Nhiếp Thiên Thu không hề nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: “Làm người sau màn không có fans.”

Điều khiến Nhiếp Thiên Thu ngoài ý muốn chính là, đến cùng với Tạ Phượng Đường chính là đệ tử thứ mười sáu của Hà Điếu Yên, Trâu Bình.

Bởi vì Tạ Phượng Đường còn có công việc, mỗi năm chỉ có một thời gian ngắn có thể về sư môn tập võ. Hà Điếu Yên cũng coi như quan tâm chăm sóc với hắn, thường xuyên phái một đệ tử đi theo Tạ Phượng Đường dạy võ công cho hắn. Chuyện này Nhiếp Thiên Thu cũng biết đến.

Nhưng mà Trâu Bình đã một đống tuổi, hơn nữa sau khi về hưu mới bắt đầu học võ, trình độ của ông nói không chừng còn không bằng Tạ Phượng Đường đâu, nhìn thế nào cũng thấy không tới phiên Trâu Bình tới dạy mới đúng.

Đối với cái này, Tạ Phượng Đường cũng cảm thấy xót xa: “Vốn dĩ nhóm sư huynh sư tỷ của tôi không thích tới dạy tôi bởi vì hành trình của tôi quá bôn ba mệt mỏi, nhưng lần này nghe nói muốn đến đóng phim cùng cậu, bọn họ…”

Hắn càng nói càng đau lòng: “Bọn họ bắt đầu đánh nhau!”

Đều là minh tinh, đều là đóng phim, tại sao trong mắt đồng môn, địa vị của mình cùng Nhiếp Thiên Thu lại kém như vậy chứ!

Nhiếp Thiên Thu yên lặng một chút, sau đó khiếp sợ: “Trâu Bình đánh thắng?”

Nhìn không ra mà, một phen tuổi, càng già càng dẻo dai!

Nói đến cái này, biểu tình của Tạ Phượng Đường càng khó nói: “Trâu Bình sư huynh sao có thể đánh thắng được đám sư huynh sư tỷ như hổ như sói kia của tôi chứ. Huynh ấy còn chưa ra tay, không biết bị sư huynh nào đá một cái, huynh ấy đã lớn tuổi, thiếu chút nữa liền thở không ra hơi, sau đó…”

Tạ Phượng Đường hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn đành nói ra: “Sau đó huynh ấy liền nằm luôn trên mặt đất không chịu đứng dậy, nói mình bị đá đến trọng thương không thể qua khỏi, tâm nguyện cuối cùng chính là có thể cùng tôi đến đoàn phim một lần…”

Trên đầu Nhiếp Thiên Thu đều là sọc đen: “Hóa ra là ăn vạ thắng.”

Lại nhìn Trâu Bình đang chắp tay sau lưng đi lại khắp đoàn làm phim, lôi kéo làm quen cùng xin chữ ký của các minh tinh, mặt mày hồng hào, biểu tình thỏa mãn, làm gì có chuyện trọng thương không qua khỏi. Đều là giả cả.

Đúng là một boy già tâm cơ.

……

Sau khi Tạ Phượng Đường vào đoàn, cả đoàn phim bắt đầu nhanh chóng quay lại những cảnh trước đó của nam chính đã bị cắt đi. Quan hệ của Nhiếp Thiên Thu cùng Tạ Phượng Đường không tồi, biểu hiện trong đoàn phim cũng ăn ý, tốc độ quay chụp thực mau, gần như bù lại được quãng thời gian lãng phí trước đó.

Đoàn đội chế tác càng thêm cảm động đến rơi nước mắt với Nhiếp Thiên Thu. Có thể nói, toàn bộ bộ phim này đều được Nhiếp Thiên Thu cứu trở về.

Mà bên tổ đạo diễn kia, ngoại trừ cảm kích còn có kinh hỉ khác.

Kỳ thực ban đầu bộ phim này tìm đến Nhiếp Thiên Thu hoàn toàn là do nhìn trúng độ nổi tiếng của cậu, hơn nữa biểu hiện của cậu ở 《 Hoàng tử bá đạo sủng lên trời 》 cũng không tồi. Nhưng dù là vậy, ban đầu Lý Biên Du cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng với kỹ thuật diễn của Nhiếp Thiên Thu. Nhiếp Thiên Thu cũng không phải xuất thân chính quy, nhiều năm trước đều chỉ quay phim thần tượng, dựa vào hiểu biết của Lý Biên Du với thị trường hiện nay, diễn viên có xuất thân thế này, kỹ thuật diễn chỉ cần không quá mức phô trương hoặc mặt quá đơ đã đội ơn trời đất rồi.

Mong muốn ban đầu của Nhiếp Thiên Thu là kỹ thuật diễn chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được.

Bối cảnh của 《 Hoa Hạ Tam Thiên 》là ở hiện đại, một thành viên của thế gia khảo cổ nhà họ Tần là Tần Ung trong một lần khảo cổ không may đã qua đời, con trai là Tần Tranh đã tiếp nhận vị trí gia chủ, đồng thời hắn cũng nảy sinh nghi ngờ với cái chết của cha mình. Vì thế, hắn tiếp tục đi theo con đường khảo cổ của cha. Cùng lúc đó, Mạnh Thiếu Ân xuất thân từ gia đình giàu có ăn chơi trác táng, thích theo đuổi người đẹp, trong một lần tham dự một buổi tiệc đã nhất kiến chung tình với một cô gái xinh đẹp thần bí là Phó Giai Hành. Vì theo đuổi người đẹp, Mạnh Thiếu Ân một đường đi theo Phó Giai Hành đến một tòa thành cổ. Xuất phát từ sự tò mò với công việc khảu cổ, Mạnh Thiếu Ân liên tiếp gặp được những việc kỳ lạ, cuối cùng cũng phát hiện tất cả nguyên nhân đều do một ngôi mộ cổ thời Tần. Bất đắc dĩ, Mạnh Thiếu Ân chỉ có thể hợp tác với Tần Tranh, bắt đầu một cuộc hành trình kinh tâm động phách.

Thiết lập của nhân vật Mạnh Thiếu Ân này là một thiếu gia ăn chơi trác táng, vung tiền như rác nhưng cũng rất dũng cảm. Cậu thiên tư thông minh, EQ cao lại có nghĩa khí, nhưng lại kiêu căng quá mức, vừa không chấp nhận được người khác nói xấu mình lại không ăn được khổ, hơn nữa lại còn một tật xấu lớn, chính là đặc biệt phong lưu.

Khuyết điểm cùng ưu điểm của nhân vật này đều được biểu hiện rõ ràng, có tính mâu thuẫn rất mạnh, là một nhân vật vô cùng thu hút người xem, nhưng đồng thời cũng có yêu cầu cao với diễn xuất của diễn viên. Một khi diễn viên không thể hiện tốt liền biến thành một thiếu gia cả người đều là tính xấu khiến người chán ghét.

Sau khi Lý Biên Du biết được Nhiếp Thiên Thu là nhân vật chính, còn đặc biệt đến tìm biên kịch Chu Khẳng thương lượng một hồi, muốn sửa lại toàn bộ cảnh diễn của Mạnh Thiếu Ân, để cho nhân vật này không cần phức tạp như vậy, đem táo bạo kiêu tăng làm mềm xuống, nhấn mạnh vào mặt phong lưu tiêu sái này.

Vốn dĩ Chu Khẳng đã bắt đầu sửa kịch bản, nhưng mà không ngờ sau này biểu hiện của Nhiếp Thiên Thu lại vượt xa mong muốn của Lý Biên Du.

Ban đầu bọn họ chụp chính là hình ảnh Mạnh thiếu Ân ở trong bữa tiệc, bên người còn có mấy tên bạn đểu theo sau. Một đám người không ngừng bình phẩm từ đầu đến chân khách mời xuất hiện ở bữa tiệc, lời nói có chút không tôn trọng, tràn ngập cảm giác cao cao tại thượng về sự ưu việt cùng khinh thường người khác, đến tận khi nữ chính Phó Giai Hành xuất hiện.

Nhiếp Thiên Thu chuẩn bị xong tạo hình vừa mới bước ra, tất cả nhân viên nữ làm việc trong đoàn làm phim đều thấp giọng thét chói tai, có người còn thấp giọng nói: “Đừng nói bị cậu ta bình luận sau lưng, dù có nói trước mặt tôi cũng không tức giận được!”

Lý Biên Du: “……” Được rồi, hình tượng đã thành công một nửa.

Lúc sau biểu hiện của Nhiếp Thiên Thu trước màn ảnh khiến cho ông có chút ngoài ý muốn. Nhiếp Thiên Thu sắm vai Mạnh Thiếu Ân được đám bạn đểu vây quanh, bộ dáng ăn không ngồi rồi cùng những người khác, câu được câu không bình luận những tên “Nhà giàu mới nổi”, “Sửu bát quái” trong cảm nhận của bọn họ, mỗi khi bạn bè nói ra một số lời bình khắc nghiệt mà sắc bén, cậu ta liền cười vang cùng những người khác.

Nhưng kỳ quái chính là rõ ràng Mạnh Thiếu Ân là trung tâm của nhóm người này, lời nói cũng không khác gì đám bạn của cậu, thậm chí còn hùa theo nhưng trên người không hiểu sao lại có một cảm giác tự do thoải mái. Vẻ mặt cùng động tác của cậu đều đúng, nhưng chính là có loại cảm giác không hợp với người xung quanh.

Tạo thành cảm giác này là do ánh mắt của cậu. Đôi mắt của cậu vô cùng xinh đẹp, biểu tình cũng thực tự nhiên nhưng trong ánh mắt lại không có tiêu điểm. Rõ ràng là mặc dù thân ở trong đám người nhưng linh hồn lại bay đi đâu mất.

Lý Biên Du đứng ở bên cạnh máy quay quan sát Nhiếp Thiên Thu, trong lòng dần dần có một cảm giác vi diệu.

Nhiếp Thiên Thu suy diễn nhân vật Mạnh Thiếu Ân này có chút khác so với tưởng tượng của ông. Trong lòng ông, một màn ảnh của Mạnh Thiếu Ân hẳn càng thêm trương dương nhiệt liệt mới đúng. Tuy rằng biểu hiện trước mặt của Nhiếp Thiên Thu không phù hợp với mong muốn của ông nhưng cũng không ra diễn, Lý Biên Du liền không kêu dừng lại.

Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát: Cuối cùng cũng chỉ là đạt tiêu chuẩn mà thôi.

Đến tận khi nữ chính Phó Giai Hành xuất hiện trong màn ảnh, đôi mắt trống rỗng kia của Mạnh Thiếu Ân mới đột nhiên có tiêu điểm, giống như là bị châm lửa, lập tức sáng lên. Điều này khiến cho khí tràng cả người cậu lập tức thay đổi, trở nên trương dương mà nhiệt liệt. Mà làm người kinh ngạc chính là, động tác cùng thần thái của cậu đều không có bất kỳ thay đổi nào. Điều duy nhất khiến cho khí tràng của cậu thay đổi chính là sự biến hóa của ánh mắt kia.

Trong lòng Lý Biên Du chấn động, một điểm nào đó trong lòng lập tức bị mở ra.

Tính cách của Mạnh Thiếu Ân này trương dương, tính tình còn có chút táo bạo, nhưng cậu ta cũng có một mặt trượng nghĩa, tiêu sái. Loại tính cách này không phải chậm rãi chuyển biến theo mạch truyện mà là đã cắm rễ trên người cậu ta ngay từ ban đầu. Nếu như suy diễn theo bình thường thì sẽ đều biểu hiện mặt khác biệt này theo mạch truyện, đây cũng chính là lý do vì sao Lý Biên Du cảm thấy Mạnh Thiếu Ân ở trong bữa tiệc thiếu chút cảm giác trương dương.

Nhưng xử lý của Nhiếp Thiên Thu lại càng thêm tinh tế. Mạnh Thiếu Ân ở trường hợp như vậy, tư thái mà cậu biểu hiện ra chính là mặt ăn chơi trác táng, nhưng trong nội tâm của cậu kỳ thật cũng mang thái độ hoài nghi với điều này. Mặc dù cậu cùng những người khác ồn ào chơi đùa, nhưng trong lòng lại không cảm thấy chuyện này có gì thú vị. Cậu làm, chỉ là bởi vì đã quen với hoàn cảnh như vậy. Đến tận khi Phó Giai Hành xuất hiện, ngọn lửa trong lòng cậu mới thực sự được thắp lên, vì vậy ánh mắt lập tức sáng rực. Nhưng đồng thời, năng lực xã giao đã được luyện từ nhiều năm khiến cho biểu tình cùng hành động không bị lộ chút nào, “bạn bè” của cậu cũng không có cách nào phát hiện ra nội tâm thực sự của cậu.

Không thể nghi ngờ, loại xử lý này làm khiến cho mẫu thuẫn tồn tại trên người Mạnh Thiếu Ân càng thêm hợp lý, cũng khiến cho nhâm vật vừa xuất hiện đã có chiều sâu, không khiến người phiền chán như vậy.

Lý Biên Du vui mừng quá đỗi, xong việc còn đặc biệt hỏi Nhiếp Thiên Thu, vì cái gì lại nghĩ đến chuyện xử lý như thế.

Nhiếp Thiên Thu rất có chiều sâu mà trả lời: “Chú không cảm thấy ngay từ đầu hành động của mấy người kia thật không có phẩm vị sao? Nam chính sao có thể là người không có phẩm vị như vậy chứ, nội tâm của cậu ta đương nhiên phải càng phong phú hơn rồi…”

Lý Biên Du:…… Cậu đúng là có kỹ xảo lý giải đặc biệt.

Ông gần như là nghi ngờ không biết Nhiếp Thiên Thu là thật sự lý giải được chiều sâu của nhân vật hay là do đánh bậy đánh bạ mà trúng. Nhưng biểu hiện mở màn của Nhiếp Thiên Thu quá xuất sắc khiến cho ông không nhịn được mà nâng cao kỳ vọng, vì vậy liền đem một cảnh tương đối phực tạp khác trong kịch bản đẩy ra quay trước. Cái cảnh này vốn là cảnh mà ông cùng Chu Khẳng thương lượng muốn sửa lại.

Sự thật chứng minh, Nhiếp Thiên Thu cũng không phải đánh bậy đánh bạ. Cậu lại một lần nữa suy diễn vượt quá mong đợi của mọi người.

Lý Biên Du cùng Chu Khẳng ôm đầu khóc rống, kịch bản này…… Rốt cuộc không cần sửa lại rồi!

~ Hết chương 49~

Bình luận

Truyện đang đọc