TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tưởng Diệc cảm thấy biểu tình của Gia Cát Vong Cơ thoạt nhìn thập phần tang thương, là cái loại tang thương muốn mà không thể làm gì được ấy..

Sau một lúc lâu, Gia Cát Vong Cơ nhìn Nhiếp Thiên Thu, u oán mà nói: “Nếu không phải là do tôi không đánh lại cậu, hiện tại mộ cỏ trên mộ cậu đã cao tới 1 mét rồi.”

Nhiếp Thiên Thu cũng không thèm để ý, nói đúng ra, căn bản là vô cùng đắc ý: “Tôi có thể sống lâu trăm tuổi đều là dựa vào một thân võ công này đấy.”

Ánh mắt Tưởng Diệc lấp lánh: Thầy Nhiếp vẫn ngầu như vậy, bổn fan lại muốn nhảy lại hố rồi! Hức!

Ngữ khí của Gia Cát Vong Cơ mang theo vẻ khuất nhục “Thế mà lại muốn tôi tự mình giải thích”, không tình nguyện mà nói: “Kỳ thật, tôi mới chính là con cháu của Gia Cát thế gia.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Tưởng Diệc: “……”

Nhiếp Thiên Thu nhìn về phía Tưởng Diệc: “Mới nãy thầy Cát mới nói cái gì ấy nhỉ?”

Tưởng Diệc ăn ý nói tiếp: “Thời buổi này, kẻ đoán mệnh lừa đảo đều muốn cọ nhiệt độ của Gia Cát Khổng Minh……”

Ánh mắt Tưởng Diệc nhìn Gia Cát Vong Cơ có chút không đành lòng: “Thầy Cát ơi, ngài không cần miễn cưỡng mạ vàng cho chính mình. Chúng tôi thích là thích con người của ngài, không phải là thân phận. Thật sự đấy.”

Nhiếp Thiên Thu vội vàng tỏ vẻ cự tuyệt: “Em chú ý cách dùng từ đi, cái gì mà “chúng tôi’ chứ. Em cứ đại diện em thổ lộ là được, đừng kéo anh theo.”

Gia Cát Vong Cơ táo bạo nói: “Tin hay không thì tùy mấy người, tôi cũng không dựa vào cái này mà kiếm cơm.”

Vì bớt việc, hắn đã nỗ lực đem dòng họ của mình đơn giản hóa thành “Cát”, nếu như thật sự muốn cọ danh khí của Gia Cát Lượng thì hắn đã chẳng làm như vậy!

Hai minh tinh nhàm chán thấy mình đã chọc Gia Cát Vong Cơ đến tức giận mời cười cười mà làm bộ thu liễm.

Gương mặt của Tưởng Diệc đỏ bừng: “Bộ dáng tức giận của thầy Cát cũng rất đẹp trai!”

Gia Cát Vong Cơ: “……” Có tật xấu!

Gia Cát Vong Cơ: “Không để ý đến hai người nữa, muốn tính đã tính, tôi đi làm việc.”

Tưởng Diệc vội vàng kéo tay áo hắn: “Từ từ đã, thầy Cát ơi, tôi còn vấn đề chưa giải quyết mà.”

Cô nhìn thẳng vào Gia Cát Vong Cơ: “Tôi cũng không thể trực tiếp nói với công ty quản lý là Gia Cát Càn Khôn là đồ đệ của ngài, khẳng định công ty quản lý sẽ cảm thấy tôi đã gặp phải kẻ lừa đảo mất.”

Kẻ lừa đảo: “……”

Trong lòng Gia Cát Vong Cơ nhớ kỹ thù cô cùng Nhiếp Thiên Thu trêu chọc mình, giật lại tay áo mình từ tay cô, đặc biệt hẹp hòi mà nói: “Đó là vấn đề của cô, không liên quan gì đến tôi!”

Sau đó lãnh khốc quay đầu rời đi, tư thế rõ ràng mang theo một chút khoái ý vì đã báo được thù.

Tưởng Diệc nhìn bóng dánh nghênh ngang rời đi của hắn, cảm thán: “Thầy Cát, thật đúng là thẳng nam sắt thép.”

Nhiếp Thiên Thu làm bộ cùng chung kẻ địch với cô: “Đúng vậy, không hiểu tâm tư thiếu nữ chút nào cả.”

Tưởng Diệc nghe vậy rất là cảm động, chỉ cảm thấy thầy Nhiếp không hổ là thần tượng của muôn vàn thiếu nữ, quả nhiên phi thường thương hương tiếc ngọc, vì thế mà quay sang nhìn cậu chăm chú: “Như vậy, thầy Nhiếp ơi, anh cảm thấy em nên nói thế nào mới có thể thu phục được công ty quản lý đây?”

“Ừmmmmm——” Nhiếp Thiên Thu trầm ngâm một chút, bình tĩnh đứng dậy, nói: “Tuy rằng anh cũng không thẳng, nhưng mà anh thật sự không giúp gì được em, hẹn gặp lại.”

Dứt lời lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chóng lượn đi, chỉ để lại một mình Tưởng Diệc hỗn độn trong gió.

Vì muốn bớt phiền thoái mà ngay cả lời nói không thẳng thế này cũng đều nói ra!

Đúng là đàn ông, hầy!

Tưởng Diệc chống cằm ngồi xổm trên mặt đất, vô cùng phiền não rối rắm nửa ngày, cuối cùng dùng acc nhỏ lên Miêu Khu diễn đàn đăng một bài: 《 xin giúp đỡ: Người bên cạnh đặc biệt mê tín một kẻ lừa đảo có quyền uy, phải làm thế nào mới có thể khiến cho bọn họ tỉnh ngộ? 》

……

Đoàn phim bắt đầu tiến vào guồng quay công việc, Hạ Tinh Hàng vẫn như cũ thường thường lại đây thăm ban, chẳng qua hiện tại hắn vừa tới, Gia Cát Vong Cơ liền cảm thấy hai mắt của mình có chút đau đau.

Hắn lén lút mà nói tình huống của mình cho Nhiếp Thiên Thu, uyển chuyển nói: Hai người các cậu có thể đừng đặc biệt lóe tôi không? Tôi sắp mù rồi.”

Nhiếp Thiên Thu cũng tỏ vẻ đồng tình với hắn: “Ngài nhịn một chút đi, chờ lúc nào chúng tôi công khai, ngài sẽ được giải thoát.”

Gia Cát Vong Cơ thành khẩn kiến nghị: “Không tú ân ái không được sao?”

Nhiếp Thiên Thu rất là khó chịu: “Ngài còn là người sao? Chúng tôi đang ở trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nghẹn sẽ bị hư!”

Gia Cát Vong Cơ: “……”

Gia Cát Vong Cơ cảm thấy nhất định là do bản thân mình nhìn thấy quá nhiều thiên cơ nên mới bị trừng phạt như vậy.

Cũng may tuy rằng đôi cẩu nam nam kia phát rồ, nhưng người của đoàn làm phim lại rất tôn kính mình, công tác cũng càng ngày càng thuận lợi. Bây giờ không chỉ nhân viên công tác bình thường lễ độ với mình, ngay cả thái độ của mấy diễn viên lớn lớn bé bé trong đoàn phim cũng không ngừng tốt lên.

Nói đúng ra, thái độ của các diễn vien đối với mình có chút tốt đến dị thường. Trong những người này, còn có một ít người mang theo thăm dò, có một ít mang theo lấy lòng.

Gia Cát Vong Cơ có thể cảm nhận được biến hóa không bình thường này, nhưng lại không thể hiểu chuyện gì xảy ra, vô cùng bối rối một thời gian.

Ngược lại là Nhiếp Thiên Thu lại có thể hiểu được một ít nguyên do trong này.

Hôm nay đoàn phim khó được kết thúc công việc tương đối sớm, mấy diễn viên chính bao gồm cả Tưởng Diệc hẹn nhau cùng đi ăn khuya. Nhiếp Thiên Thu cũng được mời, vừa lúc lần này Hạ Tinh Hàng thật sự muốn tăng ca, Nhiếp Thiên Thu không có chuyện gì làm liền ôm thái độ xoát tình cảm đi cùng.

Bọn họ đến một cửa hàng đồ nướng. Trong thành điện ảnh này có thể tùy ý gặp được minh tinh nên mấy người cũng không có bị chú ý quá mức. Bọn họ vô cùng thoải mái mà ăn một vòng, mấy diễn viên nam còn uống không ít bia, cười đùa không ngừng. Quan hệ của đoàn phim bọn họ hào hợp, không khí rất hài hòa.

Chờ đến khi rượu đủ cơm no, đề tài của bọn họ đã bắt đầu chuyển đến các loại truyền thuyết đô thị, kỳ nhân dị sự. Cũng không biết ai bắt đầu liền nói đến những gì trải qua từ khi xuất đạo, mọi người thật thật giả giả khen ngợi lẫn nhau một vòng, rốt cuộc có người cậy say, đánh bạo hỏi Nhiếp Thiên Thu: “Anh Thiên Thu ơi, em nghe nói, anh có thể nổi như vậy là do có cao nhân đứng sau chỉ điểm?”

Người nọ vừa nói ra, người trên bàn đều quay đầu nhìn lại.

Nhiếp Thiên Thu đang ở ăn một chuỗi mề gà, nghe vậy thiếu chút nữa đã bị sặc. Cậu ngẩng đầu lên liền thấy một bàn người đều quay sang nhìn mình, chỉ có Tưởng Diệc cúi đầu, yên lặng ăn xiên thịt trên tay. Trong một vòng tràn ngập ánh mắt tò mò này, có vẻ đặc biệt nổi trội.

Biểu diện của sự chột dạ.

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu ẩn ẩn hiện lên một suy nghĩ, cũng không trực tiếp phản bác lại: “Cậu nghe ai nói?”

Người nọ thấy Nhiếp Thiên Thu không có lập tức phủ nhận,lập tức cảm thấy hấp dẫn, vì thế hứng thú càng thêm tăng vọt, bộ dáng đầy cảm kích, làm mặt quỷ mà nói: “Chúng em đều nghe nói, năm trước anh Thiên Thu được cao nhân chỉ điểm, tham gia 《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào 》, vì thế mới trở nên cực hot, có được địa vị như bây giờ.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Cậu rất muốn lắc lắc người anh em này một chút xem có nghe được âm thanh biển rộng hay không.

Rõ ràng là cậu vừa xuất đạo đã nổi, căn bản không có trải qua cái gọi là những cơn sóng nhỏ như những minh tinh khác.

Tham gia 《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào 》, một là vì Bùi Thanh muốn rửa sạch hình tượng ẻo lả cho cậu, hai là vì… Thù lao trả rất cao!

Nhưng mà cậu cũng biết, đối với những minh tinh vừa xuất đạo đã thuận buồm xuôi gió như mình, 《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào 》chính là đường ranh giới trong cảm nhận của mọi người.

Trước chương trình này, tài nguyên của cậu có chút thiếu hụt, trăm vạn anti-fan cũng là một tòa núi lớn đè trên đầu.

Mà hiện giờ, tài nguyên đăng đỉnh, anti-fan biến thành chân ái, đủ loại tao ngộ, dù là đối với minh tinh nào cũng có thể nói là kỳ tích.

Mà chuyện giới giải trí thích làm nhất chính là tròng lên một lớp áo huyền học cho mấy chuyện như thế này, khiến cho chuyện này càng thêm hí kịch hóa, cũng trở nên có thể tham khảo.

Mà cách nói được hoan nghênh nhất trong này, không có gì khác ngoài “Cao nhân chỉ điểm”. Đây cũng là nguyên nhân mà Gia Cát Càn Khôn có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí.

Nhiếp Thiên Thu không nghĩ tới, bản thân mình hoàn toàn dựa vào sức mình để nổi tiếng, thế mà lại bị người khác tròng lên cái áo như vậy.

Còn “Chúng em” “Đều” nghe nói, Nhiếp Thiên Thu rất muốn hỏi mấy người nghe nói cái gì chứ?

Cậu thu lại biểu tình, vẻ mặt lơ đãng bộ dáng, hỏi: “Phải không? Mấy người nghe được cái gì vậy?”

Người nọ tiến lại một chút, thần thần bí bí mà nói: “Chúng em nghe nói, cao nhân chỉ điểm sau lưng anh chính là chỉ đạo võ thuật của chúng ta, thầy Cát.”

Nhiếp Thiên Thu: “……” Cái này mà các người cũng tin sao?

Quan hệ của cậu cùng Gia Cát Vong Cơ, bộ dáng của Gia Cát Vong Cơ dám tùy tiện chỉ điểm cậu sao?

Nhiếp Thiên Thu muốn giới thiệu cho cậu ta đến bệnh viện khám mắt.

Nhưng người nọ lại nói có sách mách có chứng: “Vốn dĩ em cũng không tin, thầy Cát trẻ như vậy, một chút cũng không giống như cao nhân, nhưng mà bọn em thấy quan hệ của hai người tốt như vậy, hơn nữa lần trước Phương Chí Giảo tìm cậu ta gây chuyện, anh còn ra mặt giúp. Đây không phải là chứng cứ rõ ràng sao, không muốn cũng phải tin thôi!”

Nhiếp Thiên Thu:????

Không phải chứ, sao lại kết luận thành như vậy?

Nhiếp Thiên Thu là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh giá nhưng cũng không thể tìm được làm sao bọn họ lại đưa ra được đoạn kết luận “Không tin cũng phải tin” này.

Cậu suy nghĩ đến cùng là do logic của đối phương có vấn đề, hay là do năng lực lý giải của mình có vấn đề thì nghe một vị diễn viên khác cũng mở miệng. Vị này đã xuất đạo nhiều năm, ngay cả Nhiếp Thiên Thu đang hot như vậy cũng phải khách khí gọi hắn một tiếng tiền bối.

Tiền bối hứng thú dạt dào mở miệng nói: “Anh cũng nghe nói, ngài Gia Cát này đúng là thâm tàng bất lộ nha.”

Tiếng “ngài Gia Cát” này không phải là kiểu đầy khách khí như lúc trước mà tràn ngập một loại cảm giác kính trọng.

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Chẳng lẽ tiền bối có kinh nghiệm làm việc nhiều năm như vậy chỉ là thùng rỗng kêu to? Hay là người càng có tuổi sẽ càng dễ dàng tin tưởng vào lời đồn hơn?

Đây đúng là một vấn đề đáng để nghiên cứu.

Thấy rốt cuộc cũng có người mở ra đề tài này, những người khác cũng sôi nổi lớn mật nói chuyện, tò mò mà tìm tòi nghiên cứu lên.

“Đáng tiếc chính là, ngài Gia Cát chỉ chỉ điểm cho người có duyên, bằng không tôi cũng muốn tìm ngài ấy để tính.”

“Đúng vậy, tôi còn nghe nói, nếu như chủ động tìm ngài Gia Cát đoán mênh, ngược lại sẽ chặt đứt cơ duyên, về sau sẽ không được ngài ấy chỉ điểm nữa.”

“Anh Thiên Thu thật đúng là may mắn mà, ngay cả cao nhân như ngài Gia Cát cũng nhìn anh bằng cặp mắt khác.”

“Anh Thiên Thu ơi, anh có biết không, phải là người thế nào mới là người có duyên với ngài Gia Cát?”

……

Nhiếp Thiên Thu nhìn mọi người cậu nói một câu tôi nói một câu, nói đến mức càng ngày càng kỳ quái, cuối cùng cậu cũng biết được sự tôn kính quá mức bình thường của người trong đoàn làm phim đối với Gia Cát Vong Cơ đến từ đâu rồi. Vì cái gì mà mọi người lại chấp nhận cậu ta là “Cao nhân”, rồi lại không có người chủ động đến tìm cậu ta nhờ đoán mệnh, hóa ra là sợ cái gọi là cơ duyên kia.

Mà người bịa đặt tin đồn này, chỉ có thể nói là bịa đến đúng tình hợp lý, không có chút lỗ hổng nào.

Thật ra trong bữa tiệc này vẫn có người tỏ vẻ nghi ngờ với truyền thuyết kì diệu này: “Nếu ngài Gia Cát thật sự lợi hại như vậy, vì sao lại làm chỉ đạo võ thuật ở đoàn phim chúng ta chứ?”

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu: Hỏi rất hay! Cuối cùng cũng có người không hoàn toàn đánh mất lý trí..

Nhưng mà những người khác nhanh chóng lấp đầy cái lỗ hổng này: “Hầy, cậu đúng là không hiểu chuyện mà. Cái gọi là ‘nơi ẩn giấu sâu nhất chính là ở thành thị, cao nhân chân chính, thoạt nhìn rất giống người bình thường.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Những người khác thế mà còn sôi nổi tỏ vẻ có lý, còn có người bắt đầu kể lại một số truyền thuyết về cao nhân ẩn giấu chốn thành thị mà mình nghe được, cái gì mà đồ tề cách vách đột nhiên thay đổi, bỏ đao xuất gia thành cao tăng một thế hệ linh tinh. Cậu ta kể có bài có bản, quả thực giống như tự mình trải qua khiến cho những người khác đều đồng loạt tán thành.

Người đưa ra nghi ngờ kia hiển nhiên là một người tràn đầy tinh thần ham học hỏi, cậu ta lại hỏi tiếp: “Lại nói, tên của ngài Gia Cát cùng đại sư Gia Cát Càn Khôn nghe rất giống nha, giữa bọn họ có quan hệ gì không? Ai lợi hại hơn?”

Cậu ta vừa nêu vấn đề này ra, mọi người bỗng như bừng tỉnh. Tên của Gia Cát Vong Cơ cùng Gia Cát Càn Khôn có chút giống nhau, lại đều là đoán mệnh, chẳng lẽ thật sự có quan hệ?

Có người suy đoán nói: “Chẳng lẽ ngài Gia Cát lại là con trai của Gia Cát Càn Khôn?”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Tưởng Diệc: “……”

Tưởng Diệc giả bộ làm chim cút cả nửa ngài lập tức không nhịn được mà bất bình thay cho idol của mình, “Không thể nào, thầy Cát đẹp trai như vậy, một chút cũng không giống Gia Cát Càn Khôn.”

Lời này của cô có chút không tôn kính với Gia Cát Càn Khôn được bao nhiêu người tôn dùng, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn qua.

Nhiếp Thiên Thu cũng không nhịn được mà nói mấy lời công đạo cho Thần Toán Môn, cậu khụ một tiếng,hấp dẫn tầm mắt của mọi người, nói: “Gia Cát Vong Cơ cnf lợi hại hơn Gia Cát Càn Khôn nhiều.”

Vừa nãy mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, Nhiếp Thiên Thu tuy rằng không phủ nhận, nhưng cũng không đồng ý. Hiện giờ cậu vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người lập tức sáng ngời, tất cả đều lộ ra biểu tình “Quả nhiên là vậy”.

Mấy lời này của Nhiếp Thiên Thu nếu đổi thành người khác nói ra, chưa chắc mọi người đã tin, nhưng chính miệng cậu nói ra lại không có ai nghi ngờ gì.

Đối với người trong giới giải trí, tiêu chuẩn để xác định trình độ của một đại sư chính là xem quá trình phát triển của minh tinh từng được hắn “Chỉ điểm”. Gia Cát Càn Khôn có thể thành danh như vậy, cũng là bởi vì trong những nghệ sĩ được ông ta chỉ điểm, có không ít người hot lên.

Nhưng nếu bàn về độ hot, làm gì có ai có thể so được với thanh thế bây giờ của Nhiếp Thiên Thu?

Vì vậy, so về trình độ của đại sư, làm gì có ai có thể so được với vị Gia Cát Vong Cơ đứng sau lưng Nhiếp Thiên Thu này?

Vì vậy, một câu của Nhiếp Thiên Thu đã chứng thực thân phận “Đại sư” của Gia Cát Vong Cơ, từ nay về sau đủ loại truyền thuyết về Gia Cát Vong Cơ cũng càng thêm mơ hồ.

Mà đêm đó, sau khi bữa tiệc kết thúc, từng người quay về khách sạn nghỉ ngơi, Tưởng Diệc ăn xong nhanh chóng mượn cớ rời đi trước. Nhưng mà cô còn chưa đi được bao xa liền có một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống trước người cô.

Bộ dáng của Nhiếp Thiên Thu như một tên lưu manh: “Chạy cái gì mà chạy!”

Tưởng Diệc che mặt, chột dạ nói: “Thầy Nhiếp ơi, xin hãy tin em, em vô tội!”

Nhiếp Thiên Thu hừ lạnh: “Anh không tin.”

Tưởng Diệc lộ ra chút ánh mắt từ khe hở giữa các ngón tay: “Em thề, những lời đồn thái quá kia không phải là do em tạo.”

Mấy trò chơi chữ này của cô không thể lừa được Nhiếp Thiên Thu, cậu thong thả ung dung nói: “Nói cách khác, những cái khác đều là do em biên soạn sao?”

Tưởng Diệc không dám nói lời nào, đồng nghĩa với việc cam chịu.

Nhiếp Thiên Thu căm giận mà gõ đầu cô một cái: “Dù sao thì anh cũng từng là thần tượng của em, dù đã trèo tường nhưng cũng không thể vì thần thần tượng mới mà đâm anh một dao chứ? Hành vi này của em chính là kéo dẫm người khác, em có biết không!!!”

Tưởng Diệc bị gõ đầu đến chấn động, trong mắt hàm chứa nước mắt nhưng lại không dám phản kháng: “Em không phải, em không có, em thật là oan uổng.”

Tưởng Diệc ôm đầu giải thích cho chính mình: “Ban đầu em chỉ là tập trung đắp nặn hình tượng của thầy Cát cùng truyền thuyết, nhưng mà hình tượng của thầy Cát thật sự không đủ quyền uy, cho nên em liền bỏ thêm một câu, nói thầy Nhiếp cùng thầy Cát đã có quen biết từ trước. Thầy Cát là do thầy Nhiếp giới thiệu vào đoàn làm phim…… Em thật sự cũng chỉ nói một câu này thôi, không biết mọi người truyền thế nào, càng ngày càng thái quá, đến lúc truyền lại đến tai em, em cũng sợ đến đơ người.”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Không thể không nói, tình huống mà Tưởng Diệc nói đúng là rất có khả năng. Từ trước đến nay giới giải trí giỏi nhất chính là bịa đặt chuyện xưa cùng truyền bá lời đồn linh tinh. Trên người mấy minh tinh, làm gì có ai lại không có mấy lời đồn đãi thật thật giả giả ở trên người đâu.

Một khi có quan hệ đến đoán mệnh thì ngay cả bản thân mình có đứng ra nói cũng không được, người khác dựa vào liên tưởng cũng có thể tự não bổ ra mười vạn cốt truyện. Hôm nay trên bàn cơm, chẳng phải mọi người đều có bài bản hẳn hoi mà tự động đem những sơ hở trong đồn đãi không đáng tin đều điền đầy đủ sao?

Nhưng mà cho dù đã biết đây không phải là ý định ban đầu của Tưởng Diệc, nhưng Nhiếp Thiên Thu vẫn thực táo bạo: “Em không thể không nhắc đến anh sao?”

Tưởng Diệc run run rẩy rẩy mà lấy di động ra, ấn vào một hình ảnh đưa cho cậu xem: “Thầy Nhiếp ơi, em cũng là người bị dân mạng hại thôi.”

Trên di động là giao diện của Miêu Khu diễn đàn, Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy một bài đăng trong đó, tiêu đề là: 《 xin giúp đỡ: Người bên cạnh đặc biệt mê tín một kẻ lừa đảo có quyền uy, phải làm thế nào mới có thể khiến cho bọn họ tỉnh ngộ? 》

Phía dưới là chính bản thân lâu chủ tự mình xây mười mấy tầng lầu, cuối cùng cũng có dân mạng tốt bụng trả lời lại: Ôm lâu chủ một cái, loại kẻ lừa đảo kiểu này rất khó vạch trần. Biện pháp tốt nhất là tìm được một người càng quyền uy hơn để áp lại, nhưng mà cái này cũng không dễ làm. Lâu chủ cố lên!

Tưởng Diệc tiếp tục ôm lấy đầu mình: “Gia Cát Càn Khôn có thiên vương chống lưng cho ông ta, em muốn để cho công ty quản lý không tin ông ta là điều quá khó. Trong giời giải trí này, người có thể càng có quyền uy hơn thiên vương, cũng chỉ có anh thôi.”

Nhiếp Thiên Thu thở dài một tiếng: “Được rồi, việc đã đến nước này, nhiều lời vô dụng.”

Tưởng Diệc ngẩng đầu, thề son sắt: “Thầy Nhiếp ơi, em sẽ lập công chuộc tội.”

Nhiếp Thiên Thu cảnh giác nhìn cô: “Em muốn làm gì?”

Tưởng Diệc cho cậu một ánh mắt tự tin: “Anh yên tâm đi!”

Nhiếp Thiên Thu:…… Không, một chút cũng không yên tâm.

……

Một tuần sau, Nhiếp Thiên Thu nhận được điện thoại của Bùi Thanh: “Thu, Gia Cát Vong Cơ thật sự nói cậu là sao Tử Vi giáng thế?”

Nhiếp Thiên Thu mơ hồ: “Cái quỷ gì vậy?”

Ngữ khí Bùi Thanh vừa kích động, vừa khiếp sợ lại mang theo kính nể: “Anh nghe người ta đồn, nói Gia Cát Vong Cơ chính là cao nhân lánh đời, vẫn luôn tìm sao Tử Vi giáng thế, mà cậu chính là ngôi sao Tử Vi kia. Người ta còn nói, mục đích thực sự của Gia Cát Vong Cơ đến đoàn phim làm việc, là vì phụ tá cậu?”

Nhiếp Thiên Thu:?????

Bùi Thanh thật vất vả mới bình tĩnh lại từ trong kích động, cúp điện thoại, Nhiếp Thiên Thu lập tức ngăn Tưởng Diệc lại, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm: “Chuyện sao Tử Vi là làm sao?”

Trên mặt Tưởng Diệc lộ vẻ suy sụp, khóc hu hu nói: “Thầy Nhiếp ơi, oan cho em quá. Em cũng không biết tại sao lại như vậy……”

“Em chỉ muốn làm sáng tỏ giúp anh một chút, liền trích dẫn cách nói trên diễn đàn. Rõ ràng em nói anh là trời giáng sao Tử Vi, cũng không phải dựa vào thầy Cát chỉ điểm mới hot. Không biết vì sao lại truyền thành cái dạng này……”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

~ Hết chương 70~

Bình luận

Truyện đang đọc