TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Một phút sau khi Nhiếp Thiên Thu nói “tôi nhường cậu một tay”, Lâm Đạt Dương vẫn duy trì biểu tình không thể tin được. Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng như tìm lại giọng nói của mình, “Làm sao anh dám nói với tôi như vậy?”

Nhiếp Thiên Thu nhíu mày: “Cậu sẽ không để tôi nhường cậu hai tay chứ? Quá đáng rồi!”

Lâm Đạt Dương: “……”

Hai người bọn họ nhất định có một người não có vấn đề. Hắn cảm thấy người đó nhất định là Nhiếp Thiên Thu.

Lâm Đạt Dương hiếm khi sinh ra chút cảm thông, đang muốn lại cho Nhiếp Thiên Thu một cơ hội khác liền nghe đối phương mở miệng nói tiếp, “Nhường hai tay cũng được thôi, nhưng mà cậu phải thêm tiền!”

Lâm Đạt Dương: “……”

Cảm thông đã không còn, hiện tại hắn chỉ muốn dạy tên tiểu bạch kiểm này làm người thôi.

Vẻ mặt Lâm Đạt Dương tràn đầy chế giễu: “Không phải là anh cho rằng Hạ Tinh Hàng có thể may mắn thắng tôi thì anh cũng có thể đấy chứ?”

Nhiếp Thiên Thu lại căn bản không có nghe hắn nói, cậu quay đầu nói với đám người Giả Duy Xuân: “Giả tổng, tôi nhường cậu ta một tay đấy. Mấy người chắc chắn không cược một ván sao?”

Giả Duy Xuân mỉm cười lắc đầu, không chút do dự.

Nhiếp Thiên Thu tiếc nuối mà chuyển hướng Lâm Đạt Dương: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Lâm Đạt Dương cười lạnh: “Tôi không cần anh nhường một tay, anh ra tay đi.”

Hắn vừa dứt lời, Nhiếp Thiên Thu đột nhiên lao về phía trước, tốc độ cực nhanh, ở trong mắt của Lâm Đạt Dương thậm chí chỉ còn một hư ảnh. Lâm Đạt Dương căn bản không kịp tự hỏi liền cảm thấy trên bả vai truyền đến một trận đau xót. Một dòng khí gần giống như lúc bị Hạ Tinh Hàng đè bả vai lại dũng mãnh truyền vào cơ thể. Chỉ là so với lực đạo như có như không kia của Hạ Tinh Hàng thì dòng khí này nhanh chóng lan tràn khắp bả vai trái của hắn khiến cả người hắn mềm nhũn, căn bản không thể ra tay được.

Tiếp theo xương cùng với những chỗ đầu sụn, giống như là đầu gối, không biết bị làm sao mà truyền đến một trận tê dại, hai chân hắn cũng nhanh chóng mềm nhũn.

Chờ đến khi phản ứng lại, hắn đã nửa quỳ trên mặt đất, nửa người trên xụi lơ, hai tay rũ xuống trước người, lắc lư lay động, một chút sức lực cũng không thể sử dụng được.

Lâm Đạt Dương:???

Từ lúc hắn nói ra tay đến lúc kết thúc trận luận võ, toàn bộ hành trình… Liệu có được nửa phút không?

Lâm Đạt Dương mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy vẻ mặt người dưới lôi đài cũng mơ hồ giống như hắn.

Nhưng khác nhau chính là, Lâm Đạt Dương vẫn còn tiếp tục mơ hồ mà khán giả lại nhanh chóng phản ứng lại, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Hắn dường như còn nghe được có người cảm thấy may mắn: “Vẫn là Giả tổng cơ trí, không bị điều kiện nhường một tay đả động.”

Lâm Đạt Dương:??????

Cuối cùng hắn cũng hiểu những ánh mắt kỳ quái kia là có ý gì!!!

Hóa ra trong mắt bọn họ không phải đồng tình tiểu bạch kiểm kia, mà là do hắn không biết tự lượng sức mình!

Phía sau truyền đến âm thanh trong trẻo của tiểu bạch kiểm: “Cậu trả tiền mặt hay là quét mã?”

Lâm Đạt Dương gần như là theo bản năng mà đáp lời: “Quét, quét mã.”

“Vậy tôi sẽ bảo Hạ Tinh Hàng gửi mã cho cậu.” Nhiếp Thiên Thu nói xong buông lỏng cánh tay đang chế trụ bả vai của hắn ra, lại nhẹ nhàng chụp một cái vào lưng hắn.

Lâm Đạt Dương chỉ cảm thấy trên vai buông lỏng, theo đó lưng hắn như bị cái gì đó khống chế cũng được thả ra, khí huyết cả người khôi phục vận hành bình thường, sức lực cũng dần dần trở lại.

Nhưng mà ý chí của hắn vẫn còn đang rời nhà trốn đi, gần như là đứng lên theo bản năng, vẻ mặt dại ra hỏi, “Rốt cuộc anh là người nào?”

Nếu như nói bị Hạ Tinh Hàng đánh bại vẫn còn ở trong phạm vi hắn có thể chấp nhận được, vậy thân thủ của người trước mặt này đã ở cấp bậc bug, căn bản không thể dùng thế giới quan của hắn để giải thích được. Ở trước mặt người này, mình học võ thuật mấy năm căn bản không khác gì mấy bài tập thể dục trên truyền hình ở trong nước.

Trong nháy mắt đó, trong đầu Lâm Đạt Dương như hiện ra mấy loại võ công có thể bay lên trời hoặc chui xuống dưới đất mà chỉ có ở trong phim võ hiệp cổ trang của Trung Quốc… Không, đây không phải là thế giới mà hắn quen biết!

Nhưng hắn dường như đã hiểu ra, rõ ràng mấy loại võ thuật như Tae Kwon Do đều có thể tùy ý học được ở bấy kỳ chỗ nào, nhưng vì cái gì Hạ Tinh Hàng về nước mấy năm lại truyền ra tin tức không học được bất kỳ võ công nào.

Võ công mà bọn họ nói, căn bản là không giống nhau đúng không?

Trong lòng hắn có muôn vàn suy nghĩ khác nhau, hoàn toàn không biết Nhiếp Thiên Thu cũng bởi vì câu hỏi của hắn mà rơi vào trạng thái buồn rầu.

Nhiếp Thiên Thu cảm thấy mình là người hưởng hương khói của lập trình viên, nếu như phải đích thân mở miệng giới thiệu bản thân thì thật sự là quá mất điểm. Vì thế cậu trầm ngâm một chút, thành khẩn đề nghị: “Tôi cảm thấy cậu vẫn nên cài weibo trước đi!”

Lúc này logic của Lâm Đạt Dương đã hoàn toàn biến mất, hắn ngơ ngác hỏi: “Anh là ông chủ của weibo sao? Hình như không phải chứ…” Vì cái gì vẫn luôn rối rắm chuyện hắn không dùng weibo vậy?

Tuy rằng hắn không sử dụng weibo, nhưng mà Weibo niêm yết chính trên sàn NASDAQ* tại Mỹ, hắn có chút ấn tượng với ông chủ của weibo…

(NASDAQ, nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ)

Nhiếp Thiên Thu cảm thấy người này thật khó để câu thông, chỉ có thể tiếp tục dùng ánh mắt yêu thương nhìn đứa nhỏ bị thiểu năng trí tuệ để nhìn hắn.

Lâm Đạt Dương đột nhiên được yêu thương:……

Hắn lại nói sai cái gì sao?

Nhiếp Thiên Thu lắc lắc đầu, không còn quan tâm đến hắn nữa, tự mình đi xuống lôi đài. Hạ Tinh Hàng đã đứng ở dưới lôi đài chờ từ lâu, đôi mắt hắn vẫn sâu thẳm giống như trước, phản chiếu lại hình ảnh của cậu, trên mặt mang theo nụ cười rõ ràng, giống như gió xuân thổi qua.

Điều này khiến cho tâm tình của Nhiếp Thiên Thu không hiểu sao cũng tốt hơn, cậu hướng về phía Hạ Tinh Hàng đi đến.

Nhưng mà không chờ hai người nói chuyện liền nghe thấy một âm thanh trầm thấp hơi mang chút từ tính chen vào, “Quả nhiên Thiên Thu lợi hại giống như trên mạng đồn đãi, khiến người khác bội phục.”

Thanh âm kia hơi có chút đột ngột khiến cho không khí có chút kiều diễm giữa Nhiếp Thiên Thu và Hạ Tinh Hàng lập tức biến mất. Nhiếp Thiên Thu quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông mỉm cười đi đên. Dáng người của người nọ cao thẳng, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất lại có chút quá mức sắc bén, có vẻ cực kỳ bắt mắt.

Người này Nhiếp Thiên Thu chưa từng giao tiếp qua, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Đây đúng là ảnh đế tam kim chuẩn bị hợp tác cùng cậu, Trì Thái Hành.

Tuy rằng hai cái tên của bọn họ đã tàn sát nhau vài ngày ở trên weibo, nhưng mà dù sao cũng chỉ là fans tranh đấu với nhau, Nhiếp Thiên Thu cũng không cảm thấy điều này sẽ ảnh hưởng gì đến việc hợp tác ngoài đời thực của bọn họ.

Nhiếp Thiên Thu tự nhận mình là người vô cùng hào phóng, cậu trả lại cho hắn một cái mỉm cười đáp lễ: “Cảm ơn.”

Lâm Đạt Dương từ phía sau chạy tới, vừa thấy Trì Thái Hành, giống như có chút ngoài ý muốn: “Thái Hành, anh quen biết anh ta sao?”

Trì Thái Hành nhìn Lâm Đạt Dương một cái, biểu tình hơi có chút kinh ngạc: “Lâm tổng, ngài không quen biết cậu ta sao?”

Lâm Đạt Dương buồn bực, vốn dĩ hắn cảm thấy không quen biết tiểu bạch kiểm này cũng không phải là chuyện to lớn gì, nhưng bộ dáng của mấy người này lại giống như chính bản thân mình vẫn chưa hiểu việc đời vậy.

Trì Thái Hành thấy vẻ mặt của hắn nháy mắt hiểu rõ, nhưng mà lại càng kinh ngạc: “Lâm tổng, ngài còn không biết sao? Cậu ấy chính là một nam chính khác của《 Hoa Hạ Tam Thiên 》.”

Lâm Đạt Dương sửng sốt: “Anh ta là minh tinh?”

Chẳng lẽ không phải là cao thủ lánh đời hả?

Trì Thái Hành gật đầu: “Ngài còn chưa có tải weibo đúng không? Nếu như có weibo, khẳng định sẽ nhìn thấy tin tức của cậu ta.”

Lâm Đạt Dương: “……”

Lần này hắn không còn chần chờ nữa, lập tức lấy di động ra, nhanh chóng tìm kiếm ứng dụng weibo rồi tải về. Lúc sau mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tinh Hàng lại nhiều một tầng hàm nghĩa: “Hóa ra là minh tinh à……”

Hắn đã sớm nghe nói thương gia trong nước thích cấu kết cùng giới giải trí làm bậy, chỉ là không ngờ Hạ Tinh Hàng cũng nhiễm phải tật xấu này.

Một lát sau, hắn lại bỗng nhiên ý thức được cái gì, đôi mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Thiên Thu không bỏ.

Nhiếp Thiên Thu:?????

Trì Thái Hành thấy thế cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nhiếp Thiên Thu: “Thiên Thu, không phải cậu cũng không biết đấy chứ?”

Nhiếp Thiên Thu: “Biết cái gì?”

Trì Thái Hành: “Lâm tổng chính là nhà đầu tư lớn nhất của《 Hoa Hạ Tam Thiên 》, ông chủ của Hoàn Hải điện ảnh.”

Lâm Đạt Dương tức khắc lộ ra mỉm cười mơ màng: “Nói như vậy, anh vẫn nằm trong tay tôi thôi!”

Nhiếp Thiên Thu: “…… Biểu tình của cậu thật bi3n thái.”

Nhiếp Thiên Thu nhún nhún vai: “Cùng lắm thì không quay nữa. Tôi nhớ là tiền vi phạm hợp đồng là 500 vạn, vậy trực tiếp khấu trừ từ một ngàn vạn cậu thua cược đi, chỉ cần chuyển cho tôi 500 vạn là được.”

Tươi cười của Lâm Đạt Dương lập tức biến mất: “Tôi còn chưa nói gì mà!”

Lâm Đạt Dương hùng hổ: “Tôi không cho anh giải trừ.”

Nhiếp Thiên Thu căn bản không sợ hắn, lười biếng nói: “Có tiền, tùy hứng.”

Lâm Đạt Dương: “……”

Là do phương thức hắn về nước không đúng sao? Chẳng nhẽ giới giải trí trong nước thật sự đã phát triển đến mức này? Bây giờ minh tinh đã đến mức có thể muốn làm gì nhà đầu tư thì làm rồi sao?

Hạ Tinh Hàng cũng không có biểu tình gì liếc nhìn hắn một cái: “Hóa ra là bộ phim kia cậu đầu tư sao, vậy Thiên Thu không quay nữa, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả thay anh ấy.”

Nhiếp Thiên Thu khách khí nói: “Cái này thật không cần.”

Cậu chỉ chỉ Lâm Đạt Dương: “Để chính cậu ta trả là được.”

Lâm Đạt Dương: “……”

Trì Thái Hành thấy biểu tình dại ra của Lâm Đạt Dương, vội vàng hoà giải: “Tôi nghĩ ý của Lâm tổng không phải là cái này. Đoàn làm phim đã tuyên truyền, Thiên Thu cũng là người xuất đạo nhiều năm, hẳn là biết lúc này rời khỏi, đối với cả hai bên cũng không tốt đúng không?”

Lâm Đạt Dương vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng chưa nói gì mà.”

Nhiếp Thiên Thu hoài nghi mà nhìn hắn: “Vậy cậu thề đi.”

Lâm Đạt Dương chưa bao giờ bị đối xử như vây, hắn chỉ kém nổi trận lôi đình ngay tại chỗ. Nhưng mà trải qua chuyện hôm nay, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, hai người trước mặt này căn bản không có chút sợ hãi nào với hắn cả.

Hắn đường đường là một nhà đầu tư lớn, đi đến chỗ nào cũng có người nịnh nọt, thế mà lại bị một tiểu minh tinh uy hiếp đến mức này… Hắn là nhà đầu tư giả đúng không!

Nói thật, sau khi hắn về nước, có không ít minh tinh lớn lớn nhỏ nhỏ đều tích cực lấy lòng hắn để được phân một nhân vật nhỏ bé trong《 Hoa Hạ Tam Thiên 》, trong lòng hắn cũng biết rõ ràng Nhiếp Thiên Thu căn bản không phải là lựa chọn duy nhất. Nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng Nhiếp Thiên Thu hành xử quái đản lại còn có quan hệ đen tối với Hạ Tinh Hàng, nhưng lúc này hắn lại không hề có ý định đổi diễn viên tí nào.

Đáng tiếc chính là trước mắt lập trường của hai bên đã hoàn toàn thay đổi. Hiện tại là diễn viên muốn làm khó nhà đầu tư.

Thể xác và tinh thần đồng thời bị thương, Lâm Đạt Dương cảm giác chính mình có chút lung lay sắp đổ. Ánh mắt hắn nhìn quanh, thế nhưng rõ ràng trên mặt của hai tên ác bá kia đều viết —— không đồng tình, không mềm lòng.

Vô cùng cực kỳ lãnh khốc.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Trì Thái Hành.

Dù sao thì, Trì Thái Hành cầm thù lao đóng phim cao như vậy, ít nhiều cũng nên san sẻ ưu phiền cùng hắn mới đúng.

Cuối cùng Trì Thái Hành vẫn là một diễn viên có lương tâm, quả nhiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Hôm nay còn không phải là thi đấu hữu nghị sao, không cần thiết ảnh hưởng đến chuyện hợp tác thương mại.”

Thi đấu hữu nghị……

Nhiếp Thiên Thu liếc mắt nhìn Lâm Đạt Dương một cái.

Ánh mắt Lâm Đạt Dương bừng tỉnh, hơi có chút chột dạ, nhưng mà vẫn là căng da đầu thuận thế xuống ngựa: “Đúng vậy, hữu nghị là chính, thi đấu là phụ. Chuyện hôm nay qua cũng cho qua đi, mọi người không cần so đo với nhau.”

Hạ Tinh Hàng cùng Nhiếp Thiên Thu đồng thời im lặng.

Im lặng này khiến cho Lâm Đạt Dương bị ép có chút thở không nổi, thiếu chút nữa liền không chịu được mà mở miệng thở. Đúng lúc đó hắn nghe thấy Trì Thái Hành lại mở miệng nói: “Nếu không, tôi cũng cùng Thiên Thu so một hồi đi?”

Nhiếp Thiên Thu còn không có mở miệng, Lâm Đạt Dương thất thanh kêu to: “Anh điên rồi!”

Nhiếp Thiên Thu cũng không thể hiểu được mà nhìn Trì Thái Hành: “Anh cùng tôi so cái gì?”

Trì Thái Hành cười cười: “Thời còn trẻ tôi cũng từng bái sư học nghệ, tuy rằng không có cơ hôi triểm lãm trước mặt mọi người như Thiên Thu, nhưng mà sư phụ cũng nói tôi học được không tồi.”

Lời này của hắn ý nghĩa sâu xa, ít nhiều cũng khiến người ta cảm giác như Nhiếp Thiên Thu cố tình khoe khoang trước mặt người khác, vào tai người nghe khẳng định không thoải mái như vậy.

Nhưng mà Trì Thái Hành tựa hồ hồn nhiên không nhận ra, vẫn nói: “Vừa mới nhìn thấy Thiên Thu đánh nhau cùng Lâm tổng, có chút ngứa nghề, không bằng để tôi thay mặt Lâm tổng đánh một hồi.”

Kỳ thật Lâm Đạt Dương muốn cự tuyệt, nhưng lại không tiện biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Thôi được rồi.”

Trì Thái Hành lại rất kiên trì: “Thi đấu hữu nghị mà, lại đánh một ván coi như giải trí, hi vọng Thiên Thu không cần so đo.”

Hắn đã nói đến mức này, nếu như Nhiếp Thiên Thu còn tiếp tục so đo với Lâm Đạt Dương thì có vẻ có chút keo kiệt.

Trong lòng Nhiếp Thiên Thu mắt trợn trắng, âm thầm cảm thấy mục đích của Trì Thái Hành tựa hồ không chỉ đơn giản như vậy. Thậm chí cậu còn hoài nghi đối phương giúp Lâm Đạt Dương là giả, muốn đánh với mình một trận mới là thật.

Tuy rằng không biết mục đích của anh ta là gì, nhưng mà loại chuyện tốn công vô ích này cậu một chút cũng không muốn làm, “Thôi, tôi tin Lâm tổng, luận võ thì không cần, thời gian không còn sớm, mọi người nhanh chóng tan thôi.”

Trì Thái Hành cười đến rất tùy ý: “Không phải là Thiên Thu khinh thường tôi đấy chứ?”

Nhiếp Thiên Thu:…… Sao người này nói chuyện lại âm dương quái khí thế? Khó trách fans của anh ta cũng đáng ghét như vậy!

Nhiếp Thiên Thu cũng lộ ra một nụ cười giải dối: “Anh suy nghĩ nhiều, chẳng qua thi đấu hữu nghị không có gì hay, vừa không thể đánh chết người, lại không thể đánh trọng thương, mấy người còn không cá cược gì cả. Cái này không phải thuần túy lãng phí thời gian sao?”

Lâm Đạt Dương lộ vẻ khiếp sợ: “Sao lòng dạ anh lại độc ác như vậy?”

Vừa muốn đánh chết người, lại muốn đánh trọng thương… Lòng dạ vô cùng xấu xa!

Nhiếp Thiên Thu vô cùng vô tình nói: “Cho nên cậu muốn đổi diễn viên không?”

Lâm Đạt Dương: “……”

Tiểu minh tinh này thật quá đáng!

Chỉ biết bắt lấy nhược điểm mình không muốn đổi diễn viên mà liều mạng làm khó hắn!

Tuy rằng biểu tình của Trì Thái Hành vô cùng tiếc nuối, Nhiếp Thiên Thu vẫn không chút dao động, vừa vui vẻ thầm tính số tiền mình thu vào hôm nay vừa đi cùng Hạ Tinh Hàng ra ngoài. Dù sao Hạ Tinh Hàng cũng là chủ nhân của bữa tiệc này, đi được một nửa lại bị gọi đến một bên tiễn khách. Nhờ hắn mà Nhiếp Thiên Thu kiếm được một món hời, tâm tình cậu rất tốt nên đứng một góc chờ hắn.

Lâm Đạt Dương cũng không biết xuất phát từ tâm lý nào, đột nhiên nhanh chóng đuổi qua, chắn trước mặt Nhiếp Thiên Thu: “Chờ một chút.”

Nhiếp Thiên Thu đang cúi đầu hăng say ấn ấn di động của mình, nghe vậy ngẩng đầu, hơi có chút không kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì?”

Lâm Đạt Dương nhìn thẳng vào cậu: “Anh… Anh có muốn đổi một người bao dưỡng khác hay khôngi?”

Nhiếp Thiên Thu không thể hiểu được: “Có ý tứ gì?”

Lâm Đạt Dương: “Trên tay tôi có rất nhiều tài nguyên điện ảnh, nếu như đi theo tôi, muốn đầu tư bao nhiêu cũng đều được…”

Nhiếp Thiên Thu cắt ngang lời hắn: “Cậu muốn bao dưỡng tôi?”

Ánh mắt Lâm Đạt Dương có chút mơ hồ. Hắn không hiểu tại sao bản thân mình lại đột nhiên có loại ý tưởng này. Kỳ thật hắn không muốn cùng Nhiếp Thiên Thu làm gì cả, chỉ là cạnh tranh cùng Hạ Tinh Hàng nhiều năm, nhìn thấy cậu ta bao dưỡng minh tinh, theo bản năng liền cảm thấy mình không thể thua được.

Đặc biệt là thân thủ của Nhiếp Thiên Thu như mở một cánh cửa mới cho hắn. Trực giác của một thương gia nói cho hắn biết, không cần đề cập đến những phục vụ khác của bên bị bao dưỡng, chỉ cần đơn thuần đoạt được người tới tay cũng nhất định có thể khiến cho tác phẩm điện ảnh hắn đầu tư tỏa sáng rực rỡ. Nghĩ nghĩ một hồi hắn liền quyết đinh: “Đúng vậy, dù sao anh cũng đều là cho người bao dưỡng, đi theo Hạ Tinh Hàng còn không bằng theo tôi. Tôi không cần anh làm cái gì cả, còn có thể chuyên môn đầu tư cho anh…”

Hắn còn chưa nói xong liền nhận ngay một cái chân ấm áp đạp qua, trực tiếp đá hắn nằm bẹp xuống dưới đất.

May mắn lần này khách mời đã tan hết, bằng không tuyệt đối sẽ khiến người khác vây xem một hồi.

Lâm Đạt Dương nghẹn một cục tức ở cổ họng thiếu chút nữa không thở nổi, vừa ngẩng đầu liền thấy Hạ Tinh Hàng đầy mặt âm trầm mà nhìn hắn: “Cậu còn dám nói hưu nói vượn với anh Thiên Thu một câu, chân tiếp theo sẽ đá cậu về Mỹ luôn.”

Trong lòng Lâm Đạt Dương kêu to không phục, nếu như không phải hắn đau đến mức không nói ra được, tuyệt đối sẽ lớn tiếng kêu la: Chỉ cho chính mình bao dưỡng minh tinh thôi hả! Tôi mới chỉ có ý định mà cậu đã đá tôi rồi!

Ngay sau đó, Nhiếp Thiên Thu ngồi xổm hắn trước mặt, lộ ra ánh mắt yêu thương quen thuộc: “Ai nói với cậu là tôi bị Tinh Hàng bao dưỡng?”

Hạ Tinh Hàng cũng nhích lại gần, nói tiếp: “Là tôi chuẩn bị được anh ấy bao dưỡng.”

Lâm Đạt Dương:????

~ Hết chương 38~

( づ ̄ ³ ̄)づ

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc