TOÀN GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU RUN RẨY

Thật ra Nhiếp Thiên Thu cũng không biết gì về Hỏa Diễm Thương. Lúc còn sống Nhiếp Thải có quan hệ ác liệt với các phải trong võ lâm, hơn nữa gần như không nhắc chuyện võ lâm với Nhiếp Thiên Thu.

Mãi đến trước lúc lâm chung Nhiếp Thải mới đem ân oán giữa mình với võ lâm nói cho Nhiếp Thiên Thu. Cũng đúng vào lúc ấy Nhiếp Thiên Thu mới nghe được ba chữ “Hỏa Diễm Thương” vốn ít khi được nhắc đến trong những cuốn tiểu thuyết võ hiệp, mà tiếc nuối cuối cùng của Nhiếp Thải lúc lâm chung chính là không thể gặp mặt lần cuối với Hỏa Diễm Thương.

Dù thế nào thì Nhiếp Thiên Thu cũng không nghĩ tới, mẹ của Hạ Tinh Hàng vốn xuất thân từ gia đình làm ăn buôn bán thế mà lại là truyền nhân của Hỏa Diễm Thương. Còn Hạ Tinh Hàng cũng không thể tưởng tượng được, sư phụ của Nhiếp Thiên Thu lại có quan hệ sâu xa với Hỏa Diễm Thương.

Dưới sự giải thích của Hạ Tinh Hàng, Nhiếp Thiên Thu đã biết được bối cảnh của cái gọi là Hỏa Diễm Thương.

Truyền nhân một mạch của Hỏa Diễm Thương cực ít bởi vì võ học này cương mãnh bá đạo, cực kỳ khó học. Trong mấy trăm năm qua, số người có thể học được thành truyền nhân cũng không có mấy, mỗi thế hệ đệ tử chỉ có hai, ba người, thời kỳ cường thịnh cũng không vượt quá mười hai người, ở trên giang hồ cũng không thể xưng là bang phái.

Tới thế hệ của Thương Tuyết ý này, sư môn chỉ có ba người. Trừ bỏ truyền nhân chính thức là Thương Tuyết Ý, sư đệ của bà là Schlundt thiên phú có hạn, cuối cùng không có thể học thành. Ngoài ra bà còn có một sư muội khác là Mạc Ly, nhưng mà đã sớm mất liên hệ với sư môn. Còn bản thân Thương Tuyết Ý, sau khi kết hôn trừ bỏ ngẫu nhiên cư0ng bức đe dọa mấy người trong môn phái võ lâm một chút, cơ bản không hề tiếp xúc với chuyện trong chốn võ lâm, mà bản thân bà cũng không có ý định thu đồ đệ.

Nói cách khác, Thương Tuyết Ý chính là truyền nhân còn lại duy nhất của Hỏa Diễm Thương, cũng chính là người mà Nhiếp Thải muốn tìm.

Cũng không biết đời trước có gút mắt tình thù gì hay không.

Vì thế, Hạ Tinh Hàng vô cùng khẩn trương mã não bổ một cốt truyện dài trăm tập, sợ đời trước có c4i ân oán cẩu huyết gì, ảnh hưởng đến chuyện hắn hẹn hò yêu đương với Nhiếp Thiên Thu.

Hạ Tinh Hàng nói: “Thầy ơi, nếu mẹ em con là kẻ thù giết cha của sư phụ anh thì làm sao bây giờ?”

Nhiếp Thiên Thu: “……”

Nhiếp Thiên Thu: “Vậy thì hẳn là phải báo công an mới đúng.”

Hạ Tinh Hàng bị chính mình làm ngốc một chút, cũng biết mình bị mấy bộ phim trên truyền hình tẩy não. Hiện nay là chế độ xã hội pháp chế, nếu như nơ mạng người thì đã sớm bị bắt lại rồi.

Nhưng Hạ Tinh Hàng vẫn còn lo lắng sốt ruột: “Vậy anh nói xem giữa mẹ em cùng sư phụ anh có quan hệ gì chứ?”

Nhiếp Thiên Thu thấy bộ dáng thần kinh căng chặt của bạn trai mới nhận chức của mình, cảm thấy thật là đáng yêu. Cậu thật sự phối hớp với hắn suy nghĩ một chút, lại kết hợp với phong cách của sư phụ mình, đưa ra một đáp án có khả năng nhất: “Có lẽ là năm đó sư phụ tôi không đe dọa được người của Hỏa Diễm Thương, cho nên không cam lòng chăng?”

Nghĩ đến chuyện Nhiếp Thải tung hoành võ lâm nhiều năm như vậy, đe dọa không ít môn phái, trong giới võ lâm này có tác dụng ngăn trẻ con khóc nhưng bởi vì không tìm được người của Hỏa Diễm Thương mà không thể dọa hết tất cả môn phái một lần, bởi vậy mà để lại tiếc nuối. Nghe có vẻ cũng thực hợp tình hợp lý.

Hạ Tinh Hàng nghe xong phân tích của Nhiếp Thiên Thu, thành thật nói: “Thầy ơi, bộ dáng nói hươu nói vượng của anh cũng thật mê người.”

Nhiếp Thiên Thu khách khí trả lời: “Giống nhau giống nhau, bộ dáng cậu miên man suy nghĩ cũng rất đẹp trai.”

Hai người khách khí thổi lẫn nhau một vòng, Hạ Tinh Hàng bớt lo lắng hơn chút, nhưng vẫn không thể dễ dàng an tâm: “Dù thế nào, hy vọng chuyện đời trước không trở thành trở ngại giữa chúng ta.”

Nhiếp Thiên Thu vô cùng thoải mái với chuyện này: “Dù sao sư phụ tôi cũng không còn nói được gì nữa, nhưng mẹ của cậu thật ra rất phù hợp với hình tượng bà bà độc ác của gia đình nhà giàu trong mấy bộ phim thần tượng.”

Đã từng làm diễn viên phim thần tượng đệ nhất, Nhiếp Thiên Thu cảm thấy đánh giá của mình rất chính xác.

Hạ Tinh Hàng vội nói: “Mẹ em không phải là loại người không phân biệt được thị phi.”

Nhiếp Thiên Thu cảm thấy hình như cậu ta đã quên mất một chuyên, có lòng tốt mà nhắc nhở: “Không nói đến ân oán đời trước, có phải cậu đã quên một chuyện khác hay không?”

Hạ Tinh Hàng sửng sốt một chút: “A?”

Nhiếp Thiên Thu buồn cười nói: “Cậu đã nghĩ xong chuyện nên nói với gia đình chuyện mình đột nhiên cong thế nào chưa?”

Hạ Tinh Hàng: “……”

Hạ Tinh Hàng nghiêm túc nói: “Đúng là em chưa nghĩ tới, trong lòng em, đây không phải là một vấn đề.”

Nhiếp Thiên Thu không tỏ ý kiến: “Không phải mỗi người đều có suy nghĩ giống cậu.”

Hạ Tinh Hàng vô cùng kiên định: “Chỉ cần thầy nghĩ giống em là được rồi.”



Tuy rằng hai người não bổ không ít cốt truyện, nhưng Thương Tuyết Ý vẫn còn chưa về nước, công việc của đoàn phim lại sắp xếp vô cùng dày đặc, chuyện gặp mặt này vẫn phải tạm thời gác lại.

Điều duy nhất khiến cho Hạ Tinh Hàng cảm thấy an ủi chính là, sau khi Thương Tuyết Ý nghe nói đồ đệ của Nhiếp Thải muốn gặp mặt bà cũng không nói thêm bất kỳ cái gì, chỉ nói chờ gặp mặt rồi nói. Tuy rằng không nhiệt tình, nhưng cũng không có quá kịch liệt, như vậy xem ra, ít nhất giữa bà cùng Nhiếp Thải không có ân oán không chết không ngừng.

Về phương diện khác, tuy rằng không tình nguyện nhưng dưới sự đe dọa cùng dụ dẫm của người khác, Gia Cát Vong Cơ vẫn đồng ý tính cho Tưởng Diệc một chút. Nhiếp Thiên Thu tràn ngập tò mò với cách tính toán của Thần Toán Môn nên hứng thú bừng bừng mà chạy tới vây xem.

Gia Cát Vong Cơ cũng không phải trực tiếp đo lường tính toán tên họ cho Tưởng Diệc mà bắt đầu hỏi bát tự của cô, lại dùng tử vi đẩu số bài bàn, rồi lại nhìn tướng mạo cùng chỉ tay của cô, nhìn qua không khác gì mấy thầy bói, còn không cần niệm cả mấy đoạn khẩu quyết thần bí khó hiểu. Sau khi yên lặng tính toán nửa ngày, cuối cùng cho cô ba chữ: “Không cần sửa.”

Dứt lời liền khoanh tay đứng một bên, không nói chuyện nữa.

Hai phút sau, Tưởng Diệc rốt cuộc nhịn không được mới mwor miệng xác nhận: “Thầy Cát ơi, thầy nói xong rồi sao?”

Gia Cát Vong Cơ: “Không phải cô muốn hỏi xem có cần sửa tên hay không sao? Còn muốn nói gì nữa?”

Tưởng Diệc cảm thấy trình tự này có chút thiếu thiếu, hơi hơi nhíu mày: “Ngài không nói vì sao không cần sửa sao?”

Gia Cát Vong Cơ nghiêm mặt nói: “Chuyện đo lường tính toán số mệnh này, vốn là nhìn trộm thiên cơ, chỉ có thể điểm một chút thôi, không thể nói nhiều được.”

Hắn dừng một chút, còn nói thêm: “Còn có, nếu như là chính thức đo lường tính toán thì cô còn phải trả thù lao cho tôi, tiền tài hoặc vật phẩm đều có thể.”

Tưởng Diệc chỉ cảm thấy có một ngụm khí nghẹn ở nguc không thể thoát ra ngoài. Đây cũng không phải là vấn đề cần báo đáp, mà là cô thân là nghệ sĩ được công ty toàn lực nâng đỡ, mấy năm nay đã tính mệnh không ít, cũng không ít lần gặp các đại sư nổi tiếng. Các đại sư đấy mặc dù đánh giá số phận của cô thế nào, nhưng ít nhất cũng làm bộ làm tịch giống cao nhân mười phần, cái gì tử vi đẩu số, chu dịch bát quái, tam tài năm cách từ từ số học, tất cả đều là hạ bút thành văn, đem bát tự, tên họ, tướng mạo của cô đều đối ứng với mấy điển tịch thần bí, trong quá trình đó còn không ngừng niệm khẩu quyết, suy đoán không thôi.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô đụng tới tình huống giống Gia Cát Vong Cơ này. Trước đó suy đoán rõ ràng giống mô giống dạng, nhưng cuối cùng ngay cả một lời giải thích cũng không có, cứ như vậy mà trực tiếp đưa ra cái kết luận này.

Ngay cả Nhiếp Thiên Thu cũng cảm thấy mới lạ: “Ngay cả giải thích ngài cũng không nói một câu thì làm sao người ta có thể tin ngài được?”

Hình tượng của Gia Cát Vong Cơ quá mức trẻ tuổi, kết quả đoán mệnh lại đơn giản trực tiếp như vậy, nếu như không phát biết hắn xuất thân từ Thần Toán Môn, ngay cả Nhiếp Thiên Thu cũng cảm thấy hắn là bọn giang hồ bịp bợm.

Cũng khó trách Thần Toán Môn muốn xuống dốc.

Gia Cát Vong Cơ như là sớm quen tình huống này, bất đắc dĩ nói: “Cho nên ngay từ đầu tôi đã nói là không tính rồi, đến khi tính cô lại không tin.”

Ngữ điệu của hắn mang theo một chút ý vị siêu thoát: “Người đều có mệnh, số đã được định rồi, không phải là điều mà con người có khả năng sửa. Nếu như có ý đồ nhìn trộm thiên cơ, mạnh mẽ sửa mệnh, cuối cùng khó tránh khỏi bị ý trời phản phệ. Đời người, biết dễ làm khó, cho nên nói đoán mệnh không bằng tu mệnh, chính là đạo lý này.”

Nhiếp Thiên Thu yên lặng phun tào: “Vậy Thần Toán Môn mấy người, chẳng phải là chỉ có thể dùng yêu phát điện?”

Cũng uổng một thân tài học, lại bị “Thiên cơ” chặt chẽ khống chế, không nói được, nói không rõ, không thể bán đứng thiên cơ, đương nhiên không thể dùng để kiếm tiền. Nếu như không phải là tình yêu đích thực, chỉ sợ không thể tiếp được gánh nặng này.

Gia Cát Vong Cơ nói: “Khởi nguồn của Thần Toán Môn chúng tôi là Khâm Thiên Giám, thời cổ tính cho đế vương. Hoàng đế là con của Thiên Đạo, đương nhiên có thể ép được ý trời, nhưng người bình thường thì không được. Cho nên mặc dù đo lường tính toán cũng chỉ có thể điểm một chút thôi, có thể lĩnh ngộ được chân lý trong đó hay không cũng chỉ có thể xem bản thân mỗi người.”

“Mặt khác phàm là vạch trần thiên cơ thì cần phải thu thù lao, làm đại giới đổi lấy Thiên Đạo.”

Gia Cát Vong Cơ thần sắc bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không bởi vì người khác hoài nghi mà nóng lòng chứng minh, chỉ đem nguyên nhân trong này kể ra, không hiểu sao lại khiến cho người khác cảm thấy có chút khí khái của cao nhân.

Nhưng mà phong phạm cao đó chỉ ở trong mắt người khác, dừng trong mắt Tưởng Diệc thì lại là thầy Cát quá đẹp trai, thầy Cát nói gì cũng đúng, tui yêu thầy Cát cả đời!

Nhưng mà tuy cô nguyện ý tin tưởng vào thần tượng mới của mình nhưng lại không có nghĩa là cô có thể thuyết phục được công ty quản lý, Tưởng Diệc nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng mà trước đó công ty em có tìm một đại sư vô cùng nổi tiếng trong nghề tới đoán mệnh. Rất nhiều minh tinh trong giới giải trí đều là tín đồ của vị đại sư kia, nếu như em chỉ nói với công ty là không cần đổi tiên, khẳng định công ty sẽ không nghe lời em.”

Nhiếp Thiên Thu nói: “Công ty quản lý của em bá đạo như vậy sao? Công ty của anh còn khá dễ nói chuyện.”

Tưởng Diệc ghen ghét: “Có thể so sánh sao? Thầy Nhiếp lợi hại như vậy, công ty anh sao dám không nghe lời anh.”

Nhiếp Thiên Thu thật tình chấp nhận: “Có đạo lý.”

Gia Cát Vong Cơ hỏi: “Công ty quản lý của cô tìm ai tính?”

Tưởng Diệc nhìn trái nhìn phải, xác định không có người khác mới thần thần bí bí mà nói: “Hai người đừng nói cho người khác nha.”

Cô hạ giọng: “Nói đến cũng thực trùng hợp, vị đại sư kia có cùng họ với thầy Cát, gọi là Gia Cát Càn Khôn.”

“Hóa ra là ông ta sao.” Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm, “Khó trách.”

Cái tên Gia Cát Càn Khôn này, ở giới giải trí tuyệt đối có thể nói là như sấm bên tai.

Nghe nói thời trẻ ông ta tha hương khắp nơi, tự xưng là con cháu của Gia Cát Khổng Minh, bản thân lại là Quỷ Cốc Tử đầu thai, kết giao không ít nhân sĩ bốn phương, nhưng danh tiếng thực sự nổi lên từ lúc bước chân vào giới giải trí.

Mấy năm gần đây bắt đầu nghênh đón thời kỳ phát triển nhanh chóng của giới giải trí trong nước, mà rất nhiều nghệ sĩ đang hot lúc đầu không có chút dấu vết nào, thoạt nhìn như là bỗng nhiên xuất hiện, vô cùng huyền diệu khó giải thích. Người trong vòng thường treo bên miệng một câu chính là “Tiểu hồng dựa phủng, đại hồng dựa mệnh”. Trong bầu không khí như vậy, công ty trong giới cũng được, nghệ sĩ cũng thế, càng tin tưởng vào vận mệnh hơn những người ở trong những lĩnh vực khác, cũng càng kỳ vọng có thể thông qua “Sửa mệnh” mà trở nên nổi tiếng.

Mà giới giải trí lại là tiêu điểm tụ tập, hiệu ứng làm mẫu của nhân vật công chúng càng thêm rõ ràng, sau khi Gia Cát Càng Khôn được mấy minh tin lâu đời tín nhiệm cùng tôn sùng liền nhanh chóng thành danh, khiến cho minh tinh trong giới giải trí xua như xua vịt.

Đừng nói minh tinh, rất nhiều fans cũng từng nghe nói qua cái tên Gia Cát Càn Khôn này.

Mức độ được tôn sùng của Gia Cát Càn Khôn ở trong vòng đã đến mức không phải minh tinh nào muốn ông ta chỉ điểm đều được. Nghe nói hiện tại muốn tìm Gia Cát Càn Khôn khong chỉ có danh tiếng thôi mà còn phải chính bản thân ông ta cảm thấy có duyên mới có được cơ hội gặp mặt.

Công ty của Tưởng Diệc có thể đặc biệt tìm Gia Cát Càn Khôn tới xem cho cô, nhìn ra được cũng là thiệt tình muốn nâng đỡ Tưởng Diệc.

Chẳng trách ngay cả bản thân Tưởng Diệc cũng không dám dễ dàng bác bỏ.

Hai người lại thấy trên mặt Gia Cát Vong Cơ có chút thay đổi, một lúc sau mới hóa thành tiếng thở dài, câu hỏi đưa ra cũng khiến người càng thêm khó hiểu: “Gia Cát Càn Khôn, có phải bây giờ thị lực không tốt lắm không?”

Tưởng Diệc sửng sốt một chút, nhớ lại một hồi lâu mới nói: “Em không có chú ý, nhưng mà ngài vừa nói, hình như đúng là như vậy. Bên người ông ta vẫn luôn có trợ lý đi theo, đi đường cũng cần trợ lý đi trước dẫn đường. Hóa ra là do thị lực không tốt.”

Tưởng Diệc hiếu kỳ nói: “Nhưng mà sao ngài lại biết được?”

Gia Cát Vong Cơ lạnh nhạt: “Ông ta vốn là đồ đệ của tôi.”

Tưởng Diệc: “??”

Nhiếp Thiên Thu: “Phụt ——”

Khóe miệng Tưởng Diệc giật giật một chút: “Không thể đi, thầy Cát ơi, Gia Cát Càn Khôn đã một đống tuổi.”

Nếu nhất định phải có quan hệ thầy trò, vậy cũng nên là Gia Cát Vong Cơ là đồ đệ mới tương đối hợp lý.

Nhưng mà Tưởng Diệc cũng ngượng ngùng nói thẳng ra những lời này.

Gia Cát Vong Cơ trợn mắt: “Tên thật của ông ta không phải là Gia Cát Càn Khôn.”

Nhiếp Thiên Thu không ngờ lần vây xem này còn có thể nghe được bát quái của đại sư đoán mệnh nổi tiếng nhất giới giải trí, lập tức cảm thấy hứng thú: “Vậy gọi là gì?”

Gia Cát Vong Cơ: “Hầu Quốc Trụ.”

Nhiếp Thiên Thu lại là “Phụt ——” một tiếng phun ra, ngay sau đó bắt đầu điên cuồng cười to.

Tưởng Diệc lại lộ vẻ không thể tin được: “Không thể nào, Gia Cát đại sư nói ông ấy chính là con cháu của gia tộc Gia Cát Lượng mà……”

Gia Cát Vong Cơ hừ lạnh một tiếng: “Năm đó lúc Hầu Quốc Trụ bái sư đều là một bộ hiếu thuận vô cùng, kiên trì muốn đổi thành họ của sư môn. Lúc ở sư môn còn gọi alf Gia Cát Quốc Trụ, chờ sau khi bị trục xuất khỏi sư môn liền không biết xấu hổ là trực tiếp sửa nghệ danh gọi là Gia Cát Càn Khôn nơi nơi giả danh lừa bịp. Thời buổi này, mấy bọn đoán mệnh bịp bợm trên giang hồ, không phải cọ danh khí của Gia Cát Khổng Minh thì cũng là cọ danh khí của Quỷ Cốc Tử, đều là kịch bản mà thôi.”

Tưởng Diệc nghe được cũng muốn phun một ngụm máu: “Ông ta cọ cả danh khí của Gia Cát Lượng cùng Quỷ Cốc Tử……”

Gia Cát Vong Cơ hừ một tiếng: “Thời trẻ ông ta là một người sửa xe đạp, sau đó sư phụ tôi tha phương đến quê quán của ông ta, cảm thấy có duyên nên mới cùng ông ta nói chuyện ba ngày. Sau đó, ông ta muốn bái nhập làm môn hạ của sư phụ tôi, sư phụ tôi không muốn thu nhận, nhưng ý trời đã định, ông ta nên gia nhập vào Thần Toán Môn, cho nên cuối cùng đã để cho ông ta bái tôi làm thầy. Lúc ấy tôi mới bảy tuổi, vẫn còn đang học tiểu học……”

Nhiếp Thiên Thu cùng Tưởng Diệc không ngờ đại sư đoán mệnh được giới giải trí tôn sùng Gia Cát Càn Khôn lại có bí mật như vậy. Nghe được mùi ngon, Nhiếp Thiên Thu còn vô cùng hiếu học mà giơ tay đặt câu hỏi: “Trục xuất ông ta khỏi sư môn là do ông ta không thể chấp nhận sư phụ của mình là học sinh tiểu học sao?”

Gia Cát Vong Cơ: “……”

Nói chuyện với Nhiếp Thiên Thu thật đúng là một giây liền lạnh lòng.

Gia Cát Vong Cơ kiên cường mà tiếp tục lột bỏ quá khứ đen tối của Gia Cát Càn Khôn: “Trục xuất ông ta khỏi sư môn là do ông ta một lòng muốn đem sở học của sư môn để kiếm lời. Nhưng tôi đã nói rồi, nhìn trộm thiên cơ, phải chịu phản phệ. Thần Toán Môn của tôi có yêu cầu rất nghiêm khắc với đệ tử, mệnh cũng được, vận cũng thế, bình thường chỉ có thể chỉ điểm một chút thôi, không thể ngang ngược can thiệp. Ông ta đã không thể tuân thủ quy củ của chúng tôi, đương nhiên chỉ có thể trục xuất ông ta khỏi sư môn.”

Tưởng Diệc bừng tỉnh đại ngộ, một bên gật đầu một bên hỏi: “Vậy sao ngài lại phát hiện ra thị lực của ông ta không tốt?”

Gia Cát Vong Cơ nhìn bọn họ: “Mấy người có chú ý không, rất nhiều người đoán mệnh đều là người mù?”

Tưởng Diệc nghĩ lại cũng thấy đúng: “Có, vì sao vậy?”

“Chúng tôi thường nói, người đoán mệnh, tiết lộ thiên cơ dẫn tới ngũ tệ tam khuyết. Cái gọi là tam thiếu, chính là quyền, tiền, mệnh. Mà năm tệ lại là góa, quả, cô, độc, tàn. Người mù, trời sinh chính là một tệ, cho nên Thiên Đạo cho phép họ tiết lộ thiên cơ kiếm cơm sống tạm. Nhưng nếu như là người kiện toàn, nếu như tiết lộ thiên cơ, lại không thể kịp thời hồi báo lại Thiên Đạo thì sẽ bị trừng phạt, thường thấy nhất chính là mắt mù.”

Gia Cát Vong Cơ lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Cũng do Hầu Quốc Trụ học nghệ không tinh, tính được không phải thực chuẩn, bằng không trước ông ta đã bỗng nhiên thành một người mù từ mấy năm trước rồi.”

“Ông ta có thiên phú, nhưng lại không dụng tâm. Năm đó sư phụ tôi nói chuyện với ông ta ba ngày cũng là bởi vì tiếc vận mệnh của ông ta. Thu nhận ông ta vào sư môn chính là muốn lấy môn quy để kiềm chế lại, nhưng mà ý trời đã định, đoán mệnh mà không tu mệnh, kiếm lời mà không thể tẫn hưởng, đây là báo ứng của ông ta.”

Gia Cát Vong Cơ nói mấy lời này khiến cho hai vị minh tinh đang nổi trong giới giải trí chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình.

Mặc cho ai cũng không thể tưởng được, Gia Cát Càn Khôn được các minh tinh tôn thờ, bản thân lại có vận mệnh như vậy. Dường như chính là một trò cười vụng về, làm người dở khóc dở cười.

Thân làm một thành viên trong thế giơi phù hoa này, hai người cũng có lý giải càng sâu với vị trí của chính bản thân mình.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Nhiếp Thiên Thu rốt cuộc mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Cho nên, ngài gọi là Gia Cát Vong Cơ, cũng là vì cọ nhiệt độ của Gia Cát Lượng sao?”

~ Hết chương 69~

Bình luận

Truyện đang đọc