TÔI ĐÓNG GIẢ LÀM GẤU TRỨC QUỐC BẢO TRONG CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẾ

Editor: Mít

Im lặng, im lặng rất lâu.

Mạc Linh Chi dùng ánh mắt tràn đầy ước ao nhìn về phía Hạ Vân Trù.

Người nhận nuôi, trông cậy vào anh!

Hạ Vân Trù buông tay: "... Xem ra nhiệm vụ này của chúng ta rất khó thành công rồi."

Mạc Linh Chi: "???"

Cô trợn tròn cặp mắt.

Sau đó, một bàn chân vỗ lên trên người Hạ Vân Trù, hai chân trước ôm lấy đầu anh, trừng mắt nhìn anh: “Áu!” Không được, nhất định phải hoàn thành!

Cô muốn giành thắng lợi, cô muốn chứng minh bản thân, để cho những người coi thường gấu trúc phải mở rộng tầm mắt.

"Được rồi." Giọng nói của Hạ Vân Trù bất đắc dĩ.

Anh cứ để cô thoải mái ngồi trên vai anh, nhấc chân, chậm rãi đi về phía bãi cát.

Đảo mắt xung quanh, ngoại trừ bảo vệ đang cản trở những người hâm mộ, không nhìn thấy những “người qua đường” khác.

Mà cái gọi là “người qua đường”, chắc chắn không thể ở bên ngoài, cũng chỉ có thể là những người hoạt động trong ê-kíp.

Người quay phim, nhân viên, bảo vệ, người bán vé, còn có mấy ông chủ cửa hàng ở cách đó không xa...

Đầu tiên, Hạ Vân Trù dẫn Mạc Linh Chi tới công viên trước mặt, nhân viên cũng nhìn về phía họ.

Anh không nhúc nhích.

Thấy Hạ Vân Trù bất động, Mạc Linh Chi giơ chân lên, vỗ vỗ anh, mang theo ý giục dã.

Nhanh đi hỏi thôi!

Hạ Vân Trù: "..."

Anh hít sâu một hơi, mặt không hề cảm xúc: "Chào anh.”

Chào hỏi như vậy...

Nhân viên vô thức lùi về sau vài bước, kéo dãn khoảng cách với họ.

Hạ Vân Trù vẫn cứng mắt: "Xin hỏi..."

Nhân viên lúng túng giật giật khóe miệng, xoay người chạy mất.

Hạ Vân Trù: "..."

Mạc Linh Chi: "..."

Hạ Vân Trù than thở buông tay: "Nhìn đi, anh đã nói cửa ải này khó rồi."

"Áu" Mạc Linh Chi không được!

Khó hơn nữa cũng phải làm, hôm nay ra ngoài cô đã hạ quyết tâm, thi đấu ngày hôm nay chỉ có thể thắng lợi, không được thất bại!

Cô nghiến răng nghiến lợi: "Gâu!" Tiếp tục!

Gấu trúc quốc bảo, vĩnh viễn không bao giờ nói từ bỏ!

Sau đó, Hạ Vân Trù bất đắc dĩ dẫn theo Hạ Vân Trù đi tới trước mặt một người.

"Chào anh, xin hỏi có manh mối không?" Anh nghiêm mặt, đi thẳng vào vấn đề.

Mạc Linh Chi xoa chân chờ mong.

Người kia ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Trù, nuốt nước miếng, xoay người bỏ chạy.

Hạ Vân Trù: "..."

Mạc Linh Chi: "???"

Người thứ hai.

Tất cả đều là bỏ chạy.

Một người một thú cưng không biết nguyên nhân, ngay cả Hạ Vân Trù cũng phải suy nghĩ.

Anh thật sự nghiêm túc tới mức khiến người ta phải chạy à?

Cùng với sự giục giã của Mạc Linh Chi, bọn họ tới gặp người thứ ba.

Người thứ ba cũng phản ứng như thế, lúng túng cười, lại bỏ chạy.

Mạc Linh Chi: "???"

Cô thật sự há hốc mồm.

-

Hạ Vân Trù dẫn theo chó con đi tản bộ bên bờ cát, bọn họ vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Chó con đã sốt ruột tới mức gào lên, Hạ Vân Trì vẫn tiếp tục đi chậm rì rì, không sốt ruột chút nào.

Lại đi thêm một phút, bọn họ dừng bước.

Cách đó không xa, bọn họ gặp phải nhân viên đầu tiên, lúc này người đó lại dùng khuôn mặt nghiêm túc đứng trước mặt Tô Ức và Bạch Ngọc.

Tô Ức đang nhảy trên bờ cát, cách đó không xa, tiếng người hâm mộ hét chói tai vang lên.

"A a a a!!"

"Tô Ức!! Đẹp trai chết mất!"

"Tô Ức!!"

"Tô Ức em yêu anh!!"

...

Mạc Linh Chi nhìn đám fan một chút, không nghĩ tới, cái “kẻ phản bội” Tô Ức này này cũng được nhiều người yêu thích giống như gấu trúc quốc bảo vậy, người gặp người thích...

Gấu trúc quốc bảo như cô cũng không gây nên tiếng thét chói tai vang dội như vậy...

Đố kị.jpg

Chờ chút!

Mạc Linh Chi đột nhiên phản ứng lại, không thể tin được trợn mắt lên nhìn nhân viên kia.

Quả nhiên, nhân viên nhanh chóng đưa cho Tô Ức một cái thẻ.

"Cảm ơn!" Tô Ức nhận thẻ.

Anh ta liếc mắt nhìn về phía sau, tầm mắt nhìn về phía bọn họ.

Đôi mắt Tô Ức sáng ngời: "Chi Chi!"

Mạc Linh Chi chép miệng, quay mặt đi không thèm nhìn anh ta, tên phản đồ!

"À ha, bé Chi Chi còn giận anh, đừng nóng giận, có muốn dùng chung manh mối với anh không? Có vẻ nhóc không tìm được đầu mối gì.” Tô Ức nhếch môi, nụ cười sáng lạn, đôi mắt híp lại thành một cái khe.

Anh nhìn về phía Mạc Linh Chi chớp chớp mắt, đúng là một nhân tài, còn phóng điện về phía một con chó.

Trong lòng Mạc Linh Chi hơi xao động.

Dùng chung manh mối...

Bây giờ đầu mối gì họ cũng không có.

Hạ Vân Trù giơ tay, chặn lại mắt Mạc Linh Chi, mặt lại trở về bình tĩnh: "Không cần."

Bạch Ngọc bên cạnh nói chen vào: “A Ức, tuy em rất muốn vượt ải cùng với Hạ tổng và Chi Chi, thế nhưng ê-kíp có quy định không được dùng chung manh mối thì phải?”

Cô ta khẽ cười, đưa tay định kéo Tô Ức đi.

Nụ cười trên mặt Tô Ức hơi thu lại, cánh tay “lặng lẽ” né tránh, đương nhiên, kể cả Bạch Ngọc hay màn hình đều nhìn ra được sự “lặng lẽ” của anh ta.

Mặt Bạch Ngọc hơi cứng đờ.

Tô Ức: "Hạ tổng và Chi Chi cố lên nhé!”

Hạ Vân Trù thả tay xuống, Mạc Linh Chi trừng Tô Ức một chút.

Tô Ức chớp chớp đôi mắt hoa đào: "Bọn anh đã tìm được hai manh mối, có lẽ cần khoảng ba bốn cái là có thể tìm được căn phòng trí tuệ.”

Mạc Linh Chi trợn tròn mắt.

Cái gì?!

Đã tìm được hai manh mối!!

Rõ ràng bọn họ về nhất cửa ải đầu tiên, sao bây giờ lại thụt lùi như vậy!

Mặt cô biểu lộ không thể tin được, nghẹo đầu, nhìn Tô Ức chòng chọc.

Tô Ức buông tay: "Hết cách rồi, ai bảo mặt Hạ tổng nhà nhóc quá lạnh, muốn có manh mối phải đạt được yêu cầu của ‘người qua đường’, Hạ tổng nhà nhóc doạ ‘người qua đường’ chạy mất rồi.”

Anh ta nói xong, đột nhiên đưa tay ra, xoa xoa đầu xù của Mạc Linh Chi rồi rời đi.

"Ha ha ha! Đi trước một bước nhé, Chi Chi tạm biệt, anh sắp thắng nhóc đó!" Giọng nói của Tô Ức càng ngày càng xa.

Bạch Ngọc đuổi theo sát.

Hạ Vân Trù trầm mặt xuống.

Mạc Linh Chi: "???"

Thắng cái rắm!

Cô nhất định phải giành được thắng lợi!

Gấu trúc quốc bảo, tuyệt đối không chịu thua.

Cô cúi đầu, nhìn mặt Hạ Vân Trù.

Quả nhiên, lúc này mặt Hạ Vân Trù nhìn rất đáng sợ, ánh mắt sắc bén, một đôi mắt giống như có thể xuyên qua người, đánh thẳng vào linh hồn.

Bản thân là ông chủ của chương trình này, mặt còn rất lạnh, như thế đã đủ làm nhân viên thấp thỏm rồi.

Nhưng nhiệm vụ bọn họ cầm trên tay, tất cả đều tương tự như yêu cầu Tô Ức nhảy vừa rồi, yêu cầu như vậy, bọn họ dám nói ra với Hạ Vân Trù à?

Cho nên quên đi thôi, việc này cần can đảm, vẫn nên dành cho ‘người qua đường’ khác thôi.

Vừa hay, ba ‘người qua đường’ bọn họ gặp, đều chung một suy nghĩ.

Hơn nữa rất có thể, những những “người qua đường” sau đó cũng sẽ nghĩ như vậy.

Cho tới bây giờ, một nhiệm vụ bọn họ cũng không nhận được, một cái thẻ manh mối cũng không có.

Mạc Linh Chi không hiểu tại sao bọn họ lại sợ người nhận nuôi như vậy, rõ ràng người nhận nuôi rất đẹp trai.

Thế nhưng... cô cũng phải thừa nhận, khi người nhận nuôi nghiêm túc, mặt nhìn rất đáng sợ. Lần trước cô mắc sai lầm bị bắt được, mặt người nhận nuôi nghiêm túc, cô cũng có chút thấp thỏm.

Tuy nhiên cũng không đến nỗi sợ như vậy mà!

Mạc Linh Chi quá kinh ngạc, duỗi chân ra, đặt trên khóe miệng anh, hơi kéo lên, cố gắng làm anh cười.

Hạ Vân Trù thuận theo động tác của cô, khóa miệng bị cô kéo lên.

Cô cúi đấu liếc mắt nhìn, rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, cô từ bỏ.

Mạc Linh Chi duỗi móng vuốt ra, vỗ vai Hạ Vân Trù, giãy giụa muốn xuống.

Hạ Vân Trù đặt cô xuống.

Chó con trắng đen mạnh mẽ bước về phía trước, thân thể mũm mĩm, đuôi hơi vung vẩy, đi về phía nhân viên kia, quẳng Hạ Vân Trù phía sau.

Bóng lưng kiên quyết, ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn ngập tự tin.

-

Nhân viên từ chối họ lần đầu bị “gấu trúc” chặn lại.

Mặt cô nghiêm túc đứng trước mặt cô ấy, ngầng đầu, phát ra tiếng: “Áu.”

Là người chịu trách nhiệm đáng yêu của gameshow, nhân viên này đương nhiên cũng biết cô. Mắt nhân viên sáng ngời, đưa tay ra sờ, xoa đến mức cộng đồng mạng cũng muốn nựng.

"Gấu trúc" không nhúc nhích, thậm chí còn ngồi xuống, cho cô nựng.

A, thích quá, không biết có quay đoạn này không, nếu phát lên mạng, thì mười triệu người trên mạng cũng muốn nựng chó con!

Sau khi cho cô ấy sờ mấy giây, Mạc Linh Chi thúc giục: “Áu!”

Nhân viên: "???" Có ý gì?

Sau lưng, một giọng nói từ tính khàn khàn vang lên: “Nhóc bảo cô đưa manh mối.”

Nhân viên quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của Hạ Vân Trù. Có điều lúc này nhìn chó con, mặt mày anh ôn nhu hơn một chút, không đáng sợ như vừa rồi.

Đưa ra manh mối...

Nhân viên há miệng, nói không ra lời.

Mạc Linh Chi tiến lên một bước: "Áu! "

Hạ Vân Trù phiên dịch: "Nhóc nói, cô cho Tô Ức thẻ manh mối, cũng phải cho nhóc.”

Mạc Linh Chi gật gù, người nhận nuôi phiên dịch rất chuẩn.

Dựa vào cái gì chỉ cho Tô Ức, không cho bọn họ?!

Nhân viên lắp ba lắp bắp: "Chuyện này, thẻ manh mối cần… cần... hoàn thành nhiệm vụ...”

Mạc Linh Chi: "Áu!"

Hạ Vân Trù: "Nhóc nói, cô tuyên bố đi."

Nhân viên nhìn Mạc Linh Chi, lại nhìn Hạ Vân Trù, vô thức lùi về sau một bước, nhưng lần này đã bắt được lần thứ hai, hơn nữa họ còn nhìn thấy cô tuyên bố nhiệm vụ cho Tô Ức.

Cô ấy không dám chạy nữa.

Chỉ có thể nhắm mắt lại, quyết tâm, lớn tiếng nói: "Yêu cầu khách mời nhảy trong hai phút, nhận được thẻ manh mối!"

Nhảy...

Mạc Linh Chi nhìn về phía Hạ Vân Trù.

Mặt Hạ Vân Trù không cảm xúc nhìn nhân viên.

Nhân viên sắp khóc...

Bảo Hạ Vân Trù nhảy? Giết cô ấy đi!!

Cô ấy thật sự muốn đưa luôn thẻ manh mối cho họ, nhưng mà cô ấy sợ bị đuổi việc!

Hu hu hu, nhưng bảo Hạ Vân Trù nhảy, cô ấy cũng sợ bị đuổi việc...

Khóc, tại sao chó con muốn tìm cô ấy!

Trong lòng nhân viên lệ rơi đầy mặt, Mạc Linh Chi chờ mong nhìn Hạ Vân Trù, Hạ Vân Trù cũng nhìn nhân viên lom lom.

Im lặng.

Ba người lại rơi sự im lặng quỷ dị.

Sau một phút, Mạc Linh Chi thở dài, đi tới bên cạnh.

Cầu người khác không bằng tự mình làm.

Chung quy vì chút tình cảm này, cô đã phải gánh chịu quá nhiều ☺

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc