TÔI ĐÓNG GIẢ LÀM GẤU TRỨC QUỐC BẢO TRONG CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẾ

Editor: Mít

Cô gái nhìn qua còn rất trẻ, chắc chỉ chưa tới hai mươi tuổi, lúc này tất cả mọi người đều nhìn cô ấy, cho nên gò má cô ấy hơi ửng hồng, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi, tôi đùa thôi...”

Cô ấy tự đỏ mặt, không ngừng lui lại phía sau.

Một người khác bên cạnh cũng cười nói: “Đừng ngại ngùng, tôi cũng rất thích Hạ tổng, ai mà chả thích Hạ tổng, nếu có thể gả cho Hạ tổng, vậy thì có thể chơi với Chi Chi rồi! Ha ha ha ha!”

Các fan đều nở nụ cười.

Hạ Vân Trù không tham gia vào giới giải trí, xưa nay cũng chẳng tự thiết lập hình mẫu theo người nào, cho nên fan của anh đều khá lí trí, hơn nữa, với sự tồn tại của Chi Chi, có thể nói rằng, cảm giác tồn tại của Hạ Vân Trù đều chỉ vì Chi Chi.

Cho nên anh cũng không có fan bạn gái gì cả.

Đương nhiên cũng chẳng ai tức giận vì lời tỏ tình của người khác, trái lại còn trêu chọc nữa.

Dù sao, dáng vẻ hằng ngày của Hạ Vân Trù chính là kiểu “không gần nữ sắc”, lại chưa từng có tin đồn yêu đương nào, càng như vậy, càng làm cho người khác bàn luận nhiều hơn về anh.

Trong phòng livestream còn cười cợt nói:

“Đúng vậy, ai mà chả muốn gả cho Hạ Vân Trù? Top năm người đàn ông danh giá, chỉ cần gả cho anh ấy là sẽ có một cuộc sống thoải mái, hơn nữa, anh ấy còn cực kỳ đẹp trai, mà điều quan trọng nhất chính là, anh ấy có Chi Chi!!”

“A a a a tôi là fan mẹ của Chi Chi, tôi cũng muốn gả cho Hạ Vân Trù, tôi muốn làm mẹ của Chi Chi!”

“Lại nói... Hạ Vân Trù là ba của Chi Chi sao?”

“Hay là... anh trai? Tôi cảm thấy giống như ba hơn, rất có dáng vẻ của một người cha già lo lắng cho con.”

...

Trực tiếp lại bắt đầu những câu chuyện hài hước, rặng đỏ trên mặt cô gái trẻ tuổi cũng rút dần đi, không có lúng túng như vừa rồi.

Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt không còn hồng như trước, giờ lại bắt đầu đỏ lên.

Má ơi! Chi Chi và Hạ Vân Trù đều nhìn cô!!

Theo lý mà nói họ nên rời đi rồi, nhưng lúc này, bọn họ đều đứng lại nhìn về phía của cô ấy, mắt sáng như đuốc, căn bản không hề có ý định rời đi!

Lẽ nào...

Hạ Vân Trù và Chi Chi thực sự thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên?

Cô gái lại đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Thực ra cô rất sùng bái Hạ Vân Trù, hơn nữa Hạ Vân Trù còn có Chi Chi, nếu như thật sự có thể gả được cho Hạ Vân Trù...

Đang trong lúc cô ấy tưởng tượng, cô đột nhiên nhìn thấy chó con Chow Chow Chi Chi đột nhiên lao thẳng về chỗ cô.

“Áu.” Cô rít lên, mặt đầy tức giận.

Hạ Vân Trù bắt ngay được Chi Chi, động viên nói: “Ngoan, Chi Chi ngoan, đừng nóng giận.”

Anh ôm chặt lấy cô, lúc này mới nhìn về phía bên cạnh cô gái trẻ… có một đứa trẻ.

Huyệt thái dương của Hạ Vân Trù cũng nhảy lên, giọng nói đầy bắt đắc dĩ: “Tiêu Sưởng Khanh? Sao cháu lại chạy đến vùng núi này, chỉ có một mình cháu thôi sao? Ông nội cháu đâu?”

Đúng, đó chính là Tiêu Sưởng Khanh.

Cháu trai của giám đốc Tiêu của Hoa Minh, cũng là cậu bé đã khăng khăng chứng minh Chi Chi chính là chó Chow Chow, năm nay vừa tròn năm tuổi.

Tiêu Sưởng Khanh nghe vậy, bước lên hai bước, giọng nói non nớt rất lễ phép lịch sự: “Chào chú Hạ, chào Chi Chi, cháu đến đây cùng chị họ, ông nội cháu không biết, bọn cháu lén lút đến thăm Chi Chi.”

Đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm Chi Chi, nhếch môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Chi Chi, đã lâu không gặp, anh rất nhớ em đó.”

Nếu bình tĩnh đánh giá, đây là một đứa bé loài người cực kỳ đáng yêu.

Bé mặc âu phục, mái tóc xoăn bồng bềnh, làn da trắng nõn, đôi mắt một mí nhưng nhìn rất đáng yêu, khuôn mặt bé nhỏ nhỏ tròn tròn làm người tay rất muốn đưa tay ra nựng một cái.

Hơn nữa trên mặt bé mang theo vẻ nghiêm túc mà non nớt, ánh mắt kiên nghị quật cường, khiến cho người khác không kìm được nhìn bé thêm mấy lần, thậm chí muốn trêu đùa để bé đừng nghiêm túc như vậy nữa.

Chí ít, lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy đứa bé này thật đáng yêu.

Chỉ có Chi Chi còn đang giãy dụa, muốn đánh một trận với tên “kẻ thù” này!

Cái tên này còn dám xuất hiện trước mặt cô!

Đây là kẻ thù của cô!

Mạc Linh Chi nhe răng trợn mắt, nếu không có Hạ Vân Trù vẫn ôm khư khư lấy cô, cô đã xông lên phía trước rồi.

Lúc này cô gái trẻ mới chợt hiểu ra, hóa ra Chi Chi và Hạ tổng đang chào hỏi với em họ nhỏ của cô.

Đúng rồi, ông nội Tiêu cũng là giám đốc của Hoa Minh, Tiêu Sưởng Khanh đã từng gặp Chi Chi.

Còn chưa kịp thất vọng, dường như cô ấy nghĩ đến điều gì, cô ấy sửng sốt một chút, con ngươi co rút nhanh.

Tiêu rồi!

Đúng lúc này, điện thoại của cô ấy vang lên, cô gái trẻ tuổi vừa nhìn số điện thoại lập tức rụt cổ lại không dám nghe máy, nhưng tiếng chuông lại vang lên, không chịu thua.

Hết cách rồi, cô ấy đành nhận điện thoại, đầu dây bên kia, một tiếng gào thét của ông chú cô ấy vang lên.

Trong lúc cô ấy nghe điện thoại, Tiêu Sưởng Khanh nhìn Chi Chi một chút, lại nhìn chiếc xe gắn máy đằng sau, đột nhiên xoay người chạy về phía chiếc xe gắn máy.

Hiện tại, thôn Tuyết Sơn có rất nhiều xe gắn máy, có một đoạn đường không được đẹp cho lắm, chỉ có xe máy mới có thể đến được đây, cho nên mấy người này đều dùng xe máy để đến đây, lúc này, những người khách này vẫn còn ở đây.

Tiêu Sưởng Khanh chạy tới chỗ chiếc xe máy gần nhất, đằng sau chiếc xe máy kia còn có một cái lồng sắt rất tinh xảo.

Phòng trực tiếp vẫn có nhiều bình luận.

“Đứa bé này thật đáng yêu, Chi Chi lại có thêm đàn em rồi.”

“Hình như không đúng, cảm giác có quan hệ không tốt với Chi Chi, ít nhất Chi Chi đối với bé ấy có một chỗ nào đó không tốt.”

“Đứa bé này rất đáng yêu mà, sao Chi Chi lại không thích bé nhỉ?”

“Tôi cũng cảm thấy thật đáng yêu, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, tôi còn tưởng rằng Chi Chi chỉ không thích Bạch Ngọc, không nghĩ tới trên đời này còn có người nhóc ấy không thích nữa.”

“Đứa bé này nhìn thật là đáng yêu, sao Chi Chi lại không thích vậy?”

...

Khán giả  có ấn tượng rất tốt đối với người bạn nhỏ này.

Lúc bọn họ đang bàn luận sôi nổi, Tiêu Sưởng Khanh chạy ra sau chiếc xe gắn máy kia, mở lồng sắt ra.

Bên trong đó, một con chó trắng đen đột nhiên nhảy ra ngoài, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Bốn chân nó chạm xuống đất, lắc lắc bộ lông trên người mình, dễ thấy rằng để nó nằm trong lồng rất không thoải mái. Sau khi lắc lông xong, nó ngẩng đầu lên, mắt nhìn xung quanh.

Cuối cùng, mắt nó dừng lại ở hình ảnh Hạ Vân Trù ôm cục trắng đen trên người.

Oa, nhìn thật kỹ!

Nó đột nhiên quẫy đuôi.

Tất cả mọi người đều nhìn nó...

Đạo diễn Chương: "???"

Hạ Vân Trù: "???"

Mọi người xem trực tiếp: "???"

Mẹ nó!!

Gấu trúc Chow Chow!!!

Một con gấu trúc Chow Chow lớn hơn Chi Chi một chút!!

Bộ lông đen trắng, tai, vòng cổ, bốn chân, vành mắt đen đều được nhuộm màu lên, nếu chỉ nhìn từ xa thì thấy rất giống gấu trúc, nhưng bởi vì cấu trúc đặc thù của gấu trúc quá rõ ràng, cho nên chỉ cần nhìn kỹ lại là có thể nhận ra.

Không giống với Chi Chi, bởi vì đặc trưng của loài chó trên người cô không quá nổi bật, cho nên nhiều người vừa nhìn thấy cô sẽ hiểu lầm cô là gấu trúc.

Đương nhiên, cái này không phải điều quan trọng!

Quan trọng là...

Sao lại xuất hiện thêm một con gấu trúc Chow Chow ở đây nữa?!

Năm nay, vì sự xuất hiện của Chi Chi, cho nên gấu trúc Chow Chow cực kỳ hot, nhiều người cũng bắt đầu nuôi gấu trúc Chow Chow.

Nhưng để dẫn tới trước mặt Chi Chi, vậy thì chắc chắn chỉ có một con này, dù sao cả thế giới này mọi người đều biết... tự đáy lòng Chi Chi luôn nghĩ mình là gấu trúc! Cô cực kỳ không hài lòng khi người khác nói cô là chó.

Ai nói cô là chó, cô sẽ nổi giận với người đó.

Lúc trước Bạch Ngọc nói cô là chó, thậm chí còn làm cô khóc lên tại chỗ.

Cho nên tình huống trước mắt này rốt cuộc là có ý gì?!

Trên livestream ngoại trừ những bình luận “mẹ kiếp” thì đều không có bình luận nào khác, ở đây cũng một mảnh yên tĩnh đến kỳ quái.

Tiêu Sưởng Khanh cầm dây xích dắt con chó, kéo nó về phía Mạc Linh Chi.

Lúc này, Mạc Linh Chi cực kỳ sốc.

Khuôn mặt cô vô cùng khiếp sợ, Hạ Vân Trù theo bản năng ôm Chi Chi lùi về sau, tròng mắt cũng chấn động mạnh.

Mạc Linh Chi nhìn tên nhãi nhìn vừa giống vừa không giống mình, thăm dò mở miệng nói: “Áu?”

Đây là một con gấu trúc à?

Tiêu Sưởng Khanh dừng bước lại, mái tóc quăn vì chạy nhanh nên càng hất lên, nhìn có chút đẹp trai.

Cậu bé sờ con chó, nhìn Chi Chi, khuôn mặt rất thành thật nói: “Chi Chi, em xem nè, đây chính là chó Chow Chow, là một con chó Chow Chow đã được làm đẹp.”

Bé giơ tay chỉ con gấu trúc Chow Chow, lại chỉ vào Chi Chi: “Em xem đi, hai em giống nhau như đúc.”

Cậu bé lộ ra nụ cười, tổng kết một cách rất trịnh trọng: “Cho nên, anh kết luận... Chi Chi, em không phải gấu trúc, em thuộc giống chó Chow Chow!”

Cái dáng vẻ đó, giống như giúp người mình yêu quý giải thích hoặc giải quyết một vấn đề khó khăn.

Hạ Vân Trù: “???”

Khán giả xem trực tiếp: “???”

Bọn họ đều kinh ngạc đến mức nói không ra lời, hành động của cậu nhóc này… quá sốc.

Con mẹ nó cậu bé ngay thẳng này ở đâu chui ra vậy!!

Trực tiếp đang yên tĩnh, bỗng nhiêu bùng nổ.

“Mẹ kiếp mẹ kiếp! Đây là con cái nhà ai vậy?!”

“Tôi thu hồi câu nói khen nhóc này đáng yêu, đứa bé này thật sự có bùa ngải rồi!!”

“Cậu bé lại có thể dẫn theo một con chó đến đây chỉ để chứng minh Chi Chi là chó chứ không phải gấu trúc?!”

“Mọi người nhìn vẻ mặt ngây người của Chi Chi đi...”

“Đứa nhóc này là ma quỷ rồi!!”

...

Ngồi trước màn ảnh, giám đốc Tiêu che mặt.

Hỏng rồi.

Không trông coi Tiêu Sưởng Khanh tử tế rồi.

Tiêu Sưởng Khanh nhà họ có chút bướng bỉnh trời sinh, đối với việc nhận định vấn đề luôn luôn yêu cầu biết sự thật, người trong nhà cảm thấy thiên phú này không nên bị lãng phí, hơn nữa dù sao bé vẫn còn trẻ tuổi, cho nên vẫn không quản thúc bé cẩn thận...

Trước đây bé đã từng đuổi theo cô của mình mấy ngày, nhất định ép cô của bé phải thừa nhận mình hai tám tuổi chứ không phải mười tám tuổi như chữ đã viết trên bánh gato.

Trước đây bé đã từng chạy theo thầy giáo hai ngày, để thầy giáo nhóc phải thừa nhận mình sai thì mới thôi.

Trước đây bé đã từng vì để chứng minh tóc bị cháy thì có mùi khét mà tự cắt tóc của mình.

Trước đây bé đã từng...

Nói chung, đây là một đứa trẻ cực kỳ bướng bỉnh, đồng thời cũng là một đứa nhỏ rất thật lòng.

Năm ngoái ở cuộc họp thường niên bé đã nhìn thấy Chi Chi, lúc đó đã khăng khăng nói cho Chi Chi biết cô là chó Chow Chow, giám đốc Tiêu và Hạ Vân Trù phải tách hai người ra không cho hai người có cơ hội gặp mặt.

Giám đốc Tiêu nghĩ không cho bé đến công ty thì sẽ không gặp Chi Chi.

Thật không ngờ, bé lại có thể dụ dỗ chị họ trốn học để dẫn bé lên tận vùng núi!

Tết năm nay, bé được tặng quà là một con chó Chow Chow, bé muốn nghiên cứu sự khác nhau giữa chó Chow Chow và gấu trúc.

Giám đốc Tiêu không muốn mua chó Chow Chow cho bé, nên bé cứ quấn lấy bà nội là người chiều chuộng bé nhất để mua cho bé, đặt tên là “Tri Đạo”, sau đó đưa gấu trúc Chow Chow Tri Đạo đi làm đẹp.

Hơn nữa, mấy ngày trước còn đi xem gấu trúc cả một ngày.

Giám đốc Tiêu chỉ nghĩ rằng Tiêu Sưởng Khanh muốn nghiên cứu sự khác nhau giữa hai con, cho nên không ngăn cản tinh thần học hỏi của bé.

Nhưng ông ấy không ngờ rằng, bé vẫn không từ bỏ việc nói cho Chi Chi.

“Em là chó Chow Chow, không phải gấu trúc.”

A!

Đương nhiên là chúng tôi biết nhóc ấy là chó Chow Chow, nhưng bé không thấy mọi người nhìn thấu nhưng không nói toạc ra sao?!

Giám đốc Tiêu che mặt, cảm thấy sau hai ngày nữa gặp Hạ Vân Trù, chắc chắn không sống yên ổn được...

Bây giờ ông ấy rất muốn đến đó mang thằng nhóc gấu con này về, nhưng hiện tại gấu con đã chạy tới một nơi quá xa, ông ấy muốn bắt cũng không bắt được!

-

Tại đây, có một sự yên tĩnh đến quỷ dị, Tiêu Sưởng Khanh đưa tay ra, giọng nói non nớt thật lòng nói...

“Chi Chi, anh muốn làm bạn với em, anh nuôi chó Chow Chow tên là “Tri Đạo”, nhưng nó không thông minh như em, anh thấy em chính là cún con thông minh nhất trên đời.”

Hạ Vân Trù: “......”

Được rồi! Im đi!

Có ai không, lôi tên nhãi ranh này ra ngoài!

Anh nhìn chòng chọc Tiêu Sưởng Khanh bằng cái nhìn chết chóc, nhưng mà đối phương lại chỉ nhìn Chi Chi.

Hạ Vân Trù cúi đầu, cẩn thận nhìn về phía Chi Chi.

Không còn nhìn thấy sự phẫn nộ vừa rồi của Chi Chi nữa, mặt cô không hề có cảm xúc, biểu hiện trên mặt có chút ngốc.

Điều khác hoàn toàn với phản ứng bình thường của cô.

Trong lòng Hạ Vân Trù nhất thời hồi hộp: “Chi Chi, nhóc sao vậy? Đừng quan tâm tới thằng nhãi đó, nhóc xem nhóc với nó không hề giống nhau, không cần để ý tới lời nói của tên nhóc kia...”

“Giống nhau.” Mặt Tiêu Sưởng Khanh nghiêm túc nói tiếp: “Chi Chi, tuy rằng bề ngoài không hoàn toàn giống nhau, cũng không đẹp như Chi Chi, không thông minh bằng Chi Chi, nhưng chủng loại của họ giống nhau.”

Hạ Vân Trù: “...” Ai khiến cậu nói tiếp hả!

Anh lại nhìn chằm chằm Tiêu Sưởng Khanh bằng ánh mắt chết chóc, nhưng mà đối phương không hề sợ hãi.

Rốt cuộc Mạc Linh Chi cũng động đậy.

Cô nhảy khỏi ngực Hạ Vân Trù, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi về phía chó Chow Chow... Tri Đạo.

Vẻ mặt cô có chút ngơ ngác, bước đi rất chậm, nhưng mang theo sự thăm dò cẩn thận, mỗi bước chân đều rất nhẹ, nhưng có cảm giác không tên làm người khác không dám quấy nhiễu cô.

Rốt cuộc, cô đã đứng trước mặt Tri Đạo, đối mặt với Tri Đạo.

Hai con cún một lớn một nhỏ nhìn khá giống nhau.

Chỉ là Chi Chi mập hơn một chút, mặc dù vành mắt đen rất giả, nhưng nhìn bên ngoài chắc chắn rất giống gấu trúc, cực kỳ giống, hơn nữa lại có biểu hiện rất hoạt bát, làm người khác rất thích.

Cái đầu tròn vo của cô hơi nghiêng, từ đôi mắt Tri Đạo có thể phản chiếu lên hình dáng của cô.

Cô chưa từng nhìn thấy loại chó như này, nhưng thật sự rất giống gấu trúc, cũng rất giống bản thân mình trong gương.

Tri Đạo nghiêng đầu, chào hỏi cô.

Chi Chi không để ý tới.

Cô nhìn về phía Tiêu Sưởng Khanh, ánh mắt có chút mờ mịt.

Tiêu Sưởng Khanh vẫn đưa tay ra: “Chi Chi, anh muốn làm bạn với em, anh rất thích em, em thật sự rất đáng yêu!”

Mạc Linh Chi không vươn chân ra, cô chậm rãi mở miệng: “Áu?”

Chó Chow Chow? Gấu trúc?

Ánh mắt cô lộ ra vẻ nghi hoặc, có chút đề phòng, hoàn toàn không còn tư thế kiêu ngạo vểnh tai lên như vừa rồi, cũng không có bộ dáng hung tàn đối với Tiêu Sưởng Khanh nữa.

Có vẻ như lúc đó cậu bé có thể hiểu được cô, Tiêu Sưởng Khanh hình như hiểu rõ nghi hoặc của cô, bé ngồi xổm xuống, trịnh trọng gật đầu.

“Chi Chi, em đúng là chó Chow Chow đó, gấu trúc là quốc bảo, không thể làm thú cưng cho người khác nuôi được!”

Cậu bé cười với cô đầy thân thiện: “Nhưng mặc kệ em là chó Chow Chow hay là gấu trúc, anh vẫn cứ thích em, muốn làm bạn với em.”

Mọi người vây xem: “...”

Nhóc con, cảm ơn bé, tình bạn của bé thật con mẹ nó làm người ta không chịu nổi!!

Lực sát thương của cậu bé ngay thẳng này thật mẹ nó đáng sợ!

Tiêu Sưởng Khanh lại tiếp tục: “Chi Chi, ông nội anh nói, chúng ta phải biết chấp nhận bản thân mình, em cũng nên như thế, chấp nhận bản thân mình...”

Rốt cuộc Hạ Vân Trù không nhịn được, tiến lên phía trước: “Nhóc con, im miệng lại đi!”

Anh đã còn quan tâm tới việc tính toán với một đứa nhỏ.

Anh thấp thỏm nhìn Mạc Linh Chi.

Lúc này, khuôn mặt của Mạc Linh Chi không giống trước đó, vẻ mặt cô không còn kiêu ngạo, cũng không uất ức, chính là kiểu ngơ ngác cùng với mờ mịt, còn có... không thể tin được.

Nhưng cô càng như vậy, lại càng làm cho anh đau lòng.

Hạ Vân Trù nhìn về phía cô gái trẻ vẫn đang đứng bên cạnh với khuôn mặt sụp đổ, mặt anh không hề cảm xúc, có chút sững sờ cả giận nói: “Nói cho ông nội Tiêu nhà cô, sau này tên nhóc này nhất định phải làm cảnh sát hoặc nhà khoa học, nếu không thật sự là lãng phí nhân tài.”

Hắn thấp thỏm địa nhìn về phía Mạc Linh chi.

Cái sự quyết tâm theo đuổi chân lý và tinh thần khám phá này, thật sự làm cho anh muốn đánh người!

Chỉ là một đứa nhóc con, không phải gấu con, nhưng uy lực lại hơn hẳn gấu con!

Giám đốc Tiêu ngồi trước màn hình che mặt, muốn khóc quá.

Cháu à, rốt cuộc sao cháu lại chấp nhất như vậy!

Hạ Vân Trù đưa tay ra, muốn nhẹ nhàng ôm Chi Chi vào trong ngực, nhưng cô lùi về sau hai bước, tách ra.

Mạc Linh Chi: “Áu?”

Cậu ta nói có thật không?

Vẻ mặt cô mang theo sự thăm dò, muốn nghe được đáp án phủ định từ anh.

Hạ Vân Trù muốn nói không, nhưng sau khi anh mở miệng, cái gì cũng không nói ra được.

Lúc này, anh có một cảm giác không tên, không muốn lừa dối cô, cũng cảm thấy không nên lừa cô.

Mạc Linh Chi lại lùi về sau, cô nhìn Hạ Vân Trù một chút, lại nhìn Tiêu Sưởng Khanh và con chó Chow Chow kia, còn nhìn những con người vẫn đang nhìn cô...

Ngay sau đó, cô đột nhiên dùng sức, xoay người chạy mất.

“Chi Chi...” Hạ Vân Trù đuổi theo.

Đây là lần mà Chi Chi chạy nhanh nhất, dường như là dùng hết toàn bộ sức lực, dùng hết tính mạng của mình mà chạy, không hề quay đầu lại, không hề lưỡng lự.

Ngay cả Hạ Vân Trù nhất thời cũng không đuổi kịp.

“Chi Chi, nhóc nghe anh nói đã.” Anh cắn răng, liều mạng đuổi theo, máy quay phim rơi mất cũng không quan tâm, chỉ tập trung đuổi theo Chi Chi đang chạy lên núi.

Anh có một dự cảm xấu, dường như lần này nếu để cô chạy đi, anh thật sự sẽ không được gặp lại cô nữa.

“Chi Chi! Hạ tổng!” Đám người đạo diễn Chương cũng mau chóng đuổi theo.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc