TÔI ĐÓNG GIẢ LÀM GẤU TRỨC QUỐC BẢO TRONG CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẾ

Editor: Siro

Không màng đến con gấu đen đang ngơ ngác, Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, giơ tay nắm lấy con chó đang cọ dưới chân, đặt cô lên đầu gối rồi rút thanh tre ra.

“Bốp bốp bốp...” Liên tục đánh vào.

“Áu...”

Chó con không ngờ mình sẽ bị đánh đòn, sau khi hoảng hồn thì cô rú lên thảm thiết.

Lần này Hạ Vân Trù đánh cô thật. Anh không hề nương tay, mà đánh đến nỗi chó con phải bật khóc.

Thanh tre anh mới gọt đã phát huy tác dụng, từng roi đánh vào cái mông mũm mĩm kia đúng kiểu măng tre xào thịt, khác xa với điệu bộ giơ cao đánh khẽ lúc trước.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng hãi hùng:

“Uầy... Hạ tổng thật hung dữ...”

“Tôi đã bảo sao ban nãy anh ấy vót tre làm gì, hoá ra là muốn làm măng tre xào thịt.”

“Chi Chi phải ăn măng tre xào thịt rồi...”

“Mẹ tôi ơi, đáng sợ quá!”

“Đánh mà đau lòng, nhưng ngẫm lại thì Hạ tổng quan tâm Chi Chi lắm luôn...”

...

Buổi phát sóng trực tiếp đêm nay thật sự quá náo nhiệt với rất nhiều cú ngoặt bất ngờ. Hơn nửa chủ đề trên hot search cũng liên quan đến buổi phát sóng này, cả nước và thậm chí là cả thế giới đều đang phát cuồng vì nó.

Những khán giả hoảng hồn bởi hành động của Hạ Vân Trù đang thầm nghĩ...

Con hư không đánh nó sẽ leo lên đầu mình ngồi, nhưng với tình hình hiện tại thì, người anh em à, tốt hơn hết anh nên xử lý con gấu đen trước mặt anh đi kìa! Con gấu đen vẫn đang đứng đấy nên đây không phải lúc đóng cửa dạy con đâu mà!

Với lại, lỡ như hành động đánh đòn Chi Chi của anh làm gấu đen nổi cơn điên thì làm sao đây hả?!

Hạ Vân Trù vừa đánh vừa nói: “Nhóc có biết hôm nay rất nguy hiểm không?!” Giọng nói rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc.

Hiện giờ, khi nhớ lại cảnh cô đánh con gấu đen và ngồi trên vai nó rời đi, anh vẫn cảm thấy hốt hoảng, tay chân bủn rủn. Lúc ấy anh trông rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng anh đang sợ hãi tột độ.

Chỉ cần nghĩ đến việc Chi Chi gặp chuyện không may, rồi tưởng tượng cô sẽ không về được nữa...

Trái tim Hạ Vân Trù như bị bóp chặt đến độ muốn ngừng đập.

“Á áu...” Mạc Linh Chi gào khóc.

Đau quá!

Người nhận nuôi đánh cô đau quá!

Cô điên cuồng giãy giụa, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi lã chã.

Hạ Vân Trù tiếp tục đánh đòn: “Anh hỏi nhóc có biết lỗi chưa?!” Lần đầu tiên giọng anh nghe hung dữ đến vậy.

Chi Chi: “Áu...” Biết lỗi rồi, biết lỗi rồi!

Cô quơ quào móng trên không, chân đạp liên hồi, điên cuồng gật đầu. Không thể nói tiếng người nên cô dùng hành động chứng tỏ mình biết lỗi, mong Hạ Vân Trù đừng đánh cô nữa.

Hức hức hức, đau quá đi mất!

Cơn đau lan ra từ mông làm cô gào khóc, suýt nữa đã khóc đến tắt thở.

Bên cạnh, đạo diễn Chương mềm lòng, đành quay đi chỗ khác.

Trẻ hư thì phải đánh đòn một trận cho nhớ.

Đứa nhóc này được Hạ Vân Trù chiều chuộng đến không biết trời cao đất dày, không sợ trời không sợ đất, nhưng cô chỉ là một con chó yếu đuối, dù là gấu đen hay người đều có thể dễ dàng làm cô bị thương...

Nhớ đến gấu đen, đạo diễn Chương hoảng sợ nhìn nó.

Khoan đã!

Con đó sẽ không bị ngạc nhiên bởi hành động đánh đòn Chi Chi của Hạ Vân Trù, rồi lồng lộn lên đấy chứ!

Ông ấy nhìn sang, sự hoảng sợ bỗng chốc biến thành kinh ngạc...

Bởi vì lúc này gấu đen đang vô cùng khiếp hãi lùi lại mấy bước, kèm theo vẻ mặt bàng hoàng.

Đạo diễn Chương: “???”

Dường như gấu đen còn thấy chưa đủ, lại lùi thêm vài bước. Nó nhìn Mạc Linh Chi với ánh mắt đầy đồng cảm.

Má ơi!

Loài người này dữ dằn thật đấy, nó không muốn bị anh nuôi đâu, anh sẽ đánh đòn nó mất thôi!

Gấu đen vừa lùi, vừa run lẩy bẩy.

Mạc Linh Chi khóc đến khàn giọng, rồi lặng lẽ sụt sùi, mắt nhìn Hạ Vân Trù cũng chất chứa sợ hãi và khiếp đảm.

Cô nhận lỗi không có nghĩa cô thật sự biết lỗi, mà vì bị đòn đau.

Trái lại, cô vốn luôn được chiều chuộng, nay tự dưng lại bị đòn nên trong lòng vừa tức vừa tủi.

Thậm chí trong phút chốc, cô muốn rời xa Hạ Vân Trù.

Hạ Vân Trù đối diện với cái nhìn của cô, thanh tre trên tay rơi xuống.

Anh ngồi bệt xuống đất, tay run run ôm chặt lấy cô, mắt bỗng dưng đỏ hoe, rồi anh cất giọng trầm khàn: “Chi Chi, lỡ như nhóc xảy ra chuyện...”

Anh không nói tiếp, nhưng Mạc Linh Chi được anh ôm bất chợt hiểu ra.

Lỡ như nhóc gặp chuyện, anh phải sống sao đây?

Mạc Linh Chi còn nức nở, nhưng không gào rú nữa. Cô quay đầu, ngước nhìn người nhận nuôi, bắt gặp tơ máu đầy trong mắt anh.

Anh không khóc, nhưng trông như thể vừa mới khóc.

Mạc Linh Chi chỉ từng thấy Hạ Vân Trù thế này đúng một lần, đó là vào đêm giao thừa, khi anh nhớ lại những kỷ niệm đau buồn trong quá khứ.

Một nỗi đau khó tả thành lời, dường như nó có thể nhấn chìm con người ta.

Tuy mông còn đau nhưng bỗng nhiên Mạc Linh Chi không sợ và tức giận vì anh đã đánh đòn mình nữa.

Bởi cô cảm nhận được cảm xúc của anh. Lúc đánh cô, anh còn khổ sở hơn cô.

Gương mặt còn vương nước mắt, cô thò đầu, khẽ li3m mặt anh.

“A au ~” Xin lỗi người nhận nuôi nha, tôi biết lỗi rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ ngang bướng vậy nữa đâu.

Lần này, cô chân thành xin lỗi chứ không phải chỉ lấy lệ.

Hạ Vân Trù nhẹ nhàng xoa đầu cô và xoa cả chỗ mình vừa đánh: “Chi Chi, sau này đừng để mình rơi vào nguy hiểm nữa, được không?”

Mạc Linh Chi: “Áu...” Được ạ.

Ngẫm nghĩ, cô đẩy tổ ong bên cạnh tới: “Chít.” Tôi nghe nó nói có cái này nên mới đi nè.

Vả lại, nó sẽ không làm tôi bị thương đâu. Tôi cũng sẽ không chết.

Người nhận nuôi à, đừng lo lắng, tôi sẽ luôn ở bên anh mà.

Hạ Vân Trù thấy mật ong, lại nghĩ đến thật ra cô đang tìm thức ăn cho mình...

Lòng đau xót, anh dịu dàng hỏi cô: “Anh xin lỗi vì ban nãy đã đánh nhóc, sau này sẽ không vậy nữa đâu... Còn đau không?”

Mạc Linh Chi gật đầu rồi lại lắc đầu.

Đau, nhưng cô không còn giận nữa.

Hạ Vân Trù nhẹ nhàng vu0t ve đầu cô, ôm cô thật chặt.

Đạo diễn Chương: “...”

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: “...”

Sao cứ như lại bị thồn cơm chó thế nhỉ?

Gấu đen đần mặt.

Vậy nên...

Rốt cuộc loài người này là người tốt hay xấu thế? Sao ba hồi đánh đòn, ba hồi lại dịu dàng?

Vậy rốt cuộc nó có nên về nhà với anh không nhỉ?

Bối rối quá.

-

Trên thực tế, khỏi cần gấu đen rối rắm, Hạ Vân Trù đã bế Chi Chi đứng lên và nhẹ nhàng nói:

“Chi Chi, chúng ta về thôi. Mai mốt về nhà, anh sẽ dẫn nhóc đi ăn hải sản mà nhóc thích nhất. Bọn anh sẽ xây sân chơi cho nhóc rộng hơn, nhóc muốn kiểu gì thì sẽ xây kiểu đấy, tùy nhóc thích.”

Đạo diễn Chương: “...”

Phòng phát sóng trực tiếp cũng thay đổi chủ đề ngay lập tức, và bắt đầu đưa ra những chất vấn lương tâm:

“Hạ tổng! Anh vừa đánh nó thì đã lập tức răm rắp nghe theo, cưng lên tận trời, vậy nó thật sự có thể rút ra bài học được sao?!”

“Truyện cười: Hạ Vân Trù giáo dục trẻ hư!”

“Thật không ngờ Hạ tổng lại là người thế đấy!”

“Đánh xong cái hối hận, bắt đầu đau lòng nên mới yêu chiều điên khùng vậy đó hử?”

“Ông nội tui đang xem livestream với tui nè, nội nói anh ấy dạy con như vậy là không được...”

“May mà Chi Chi là chó á.”

“Nhưng mọi người không thấy con chó này thành tinh thật rồi sao!”

“Nó có thể giao tiếp với những loài động vật khác kìa!”

“Đúng nha, vả lại nó còn có thể giao tiếp với Hạ Vân Trù nữa, đây là thông dịch viên đấy! Hiệp hội động vật hoang dã quốc gia nước nhà mau thuê con này làm thông dịch viên đi!”

“Không, Chi Chi không phải là thông dịch viên, Hạ Vân Trù mới đúng. Chi Chi phải là... nhà ngoại giao.”

“Nhà ngoại giao! Ha ha ha cười xỉu!”

“Vậy, quốc gia ba ba, ở đây có nhà ngoại giao động vật thất lạc của các ông nè!”

...

Dân cư mạng đùa với nhau, phòng phát sóng trực tiếp và trên mạng cực kỳ tưng bừng.

Mạc Linh Chi sáng mắt lên, tỏ ra hưng phấn: “Áu?”

Được ăn hải sản, còn có thể được xây sân chơi rộng hơn thật hả?!

Hạ Vân Trù mỉm cười: “Ừ, thật.”

Mạc Linh Chi: “Áu...” Hứng khởi quá đi, mông cũng hết đau luôn rồi.

Lúc cô bị đánh, gấu đen hoảng hốt đứng bên cạnh không hiểu Hạ Vân Trù đang nói gì, nhưng nó hiểu những gì Chi Chi nói.

Vì vậy, nó bước lên, nhìn Hạ Vân Trù bằng đôi mắt trông mong.

Hải sản? Sân chơi? Muốn gì có đó?

Nó không xoắn xuýt nữa rồi!

Nó muốn về nhà với loài người kia!

Ánh mắt vô cùng tha thiết, thể hiện rõ rệt ý muốn của mình.

Hạ Vân Trù: “...”

Anh nhìn mật ong bên cạnh, đây chính là đồ ăn hàng ngày của con gấu đen nọ, e là không dễ dàng gì mới tìm được.

Anh thở dài một hơi: “Thật sự ta không thể nuôi mi được đâu.”

Chẳng những không thể nuôi, mà anh cũng không muốn nuôi.

Nuôi tên nhóc Chi Chi này thôi đã đủ bận lòng rồi, anh không nuôi nổi những con khác nữa.

Mạc Linh Chi thoải mái vùi vào l0ng ngực Hạ Vân Trù và chuyển lời của người nhận nuôi lại cho nó.

Gấu đen: “...”

Bỗng chốc, mặt nó buồn thiu, dường như sắp khóc.

Vậy ư, vất vả lắm nó mới tìm được người, hôm nay nó sợ họ chạy mất nên mới lặng lẽ tiếp cận.

Lần sau sẽ rất khó gặp được người khác, hơn nữa càng không thể gặp được con “gấu trúc” có thể truyền đạt ý thức như Chi Chi.

Nó ngồi phịch xuống đất, cả người gấu đen tỏa ra mùi sầu bi.

Hạ Vân Trù: “... Không tài nào đưa mi về nhà nuôi được, nhưng ta có thể giao mi cho nhà nước nuôi. Đen à, mi vừa thông minh, vừa không gây hại cho loài người, vừa thích loài người, chắc hẳn sẽ có vườn thú muốn nuôi mi đó. Ta sẽ chọn cho mi một nơi tốt nhất, tài trợ một khoản tiền, thỉnh thoảng sẽ đi thăm mi, cho mi sống cuộc sống như mi mong muốn nhé.”

Đen...

Rất tốt, tên nhóc xấu xí đáng yêu này đã có tên rồi.

Phòng phát sóng trực tiếp:

“Tôi có một nghi ngờ hợp lý rằng Hạ Vân Trù đang trả thù con gấu đen đã mang chó con đi nên mới đặt tên đó cho nó đấy!”

Mạc Linh Chi tiếp tục truyền đạt lại lời của Hạ Vân Trù.

Gấu đen thất vọng, nhìn cô: [Thật sự không thể nuôi tôi sao?]

Mạc Linh Chi lắc đầu: [Không được đâu, người nhận nuôi yêu tôi sâu đậm nhường này, ngoài tôi ra anh ấy không muốn nuôi thú cưng khác nữa.]

Gấu đen thở dài thườn thượt, lại cất tiếng nói đầy hâm mộ: [Cô thật sự rất may mắn.]

Mạc Linh Chi hất cằm, tỏ vẻ đắc ý.

Hạ Vân Trù không dằn được gãi nhẹ cằm cô. Cô ư ử hưởng thụ trông như một con mèo.

Hết cách rồi, dễ nhận thấy rằng Hạ Vân Trù sẽ không nuôi Đen. Nó đành phải theo sự lựa chọn thứ hai, chấp nhận sắp đặt của Hạ Vân Trù, là được nuôi dưỡng bởi những nhân loại khác.

Dù sao nó cũng có thể trải qua cuộc sống nó ao ước, vậy nó đã đạt được mục đích rồi.

-

Ban đêm, tuyết rơi đầy trời.

Hạ Vân Trù và nhóm đạo diễn Chương bật đèn pin cầm tay và dẫn Chi Chi chạy vội về hướng thôn làng. Nếu cứ tiếp tục thế này, đến khi tuyết nặng hạt hơn thì tối nay có lẽ họ sẽ không về được mất.

Hạ Vân Trù cõng măng tây, xách theo tổ ong, ôm chó con xuống núi.

Bỏ qua một số trắc trở xảy ra hôm nay thì thu hoạch của họ cũng khá phong phú.

Gấu đen đang theo sát phía sau họ, vừa dõi mắt ngóng trông, thậm chí còn muốn xuống núi với họ bởi không đành lòng lìa xa.

Hạ Vân Trù đưa nó tới vị trí suối nước nóng: “Mi ở đây đi, tối nay ta sẽ báo cho người trong thôn hay rằng hai ngày tới họ không cần lên núi. Ở đây khá ấm áp, ngày mốt chúng ta sẽ liên hệ với người của Cục Lâm nghiệp để đưa mi vào vườn bách thú nhé.”

Ngày mốt là ngày họ về và sẽ dẫn con gấu đen này đi cùng.

Gấu đen không gây hại cho người, thật ra cứ đưa theo nó xuống cũng không sao.

Tuy nhiên, Hạ Vân Trù cần phải suy tính chu toàn. Thôn dân sẽ có ý kiến, cư dân mạng cũng sẽ mượn cớ đó công kích họ.

Đừng thấy bây giờ họ bảo rất thích, nhưng nếu anh thật sự đưa nó vào thôn, những anh hùng bàn phím kia chắc chắn sẽ phê phán đủ mọi bề.

Không phải anh sợ bị chỉ trích, nhưng anh sợ đám người đó mang đến chuyện không tốt.

Cứ để khán giả giữ vững niềm yêu thích với nó đi.

Mạc Linh Chi chuyển lời. Gấu đen không rõ lắm, chỉ hiểu là... ở lại đây, sau đó họ sẽ đi cùng nhau.

Nó ngập ngừng gật đầu, mắt nhìn Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi không dứt.

Mạc Linh Chi lại chuyển những lời dặn dò từ Hạ Vân Trù, bao gồm ăn uống, ở đâu, vân vân.

Phòng phát sóng trực tiếp vẫn sôi động, nhiều người đang ăn cũng không nỡ bỏ dở:

“Hu hu hu, trông tội thật đấy.”

“Với lại, Đen dễ thương thật, nhưng không đẹp bằng Chi Chi.”

“? Chấp nhận cái tên Đen đó nhanh vậy cơ á?”

“Sau này nó ở sở thú nào thì nhớ cho mị biết, mị sẽ đi thăm nó.”

“Muốn đem về nhà quá cơ...”

“Làm sao dám nuôi con hàng này chứ!”

...

Mạc Linh Chi chìa chân, vỗ nhẹ lên vai gấu đen:

[Đen à, một ngày làm em, cả đời làm em. Sau này tôi sẽ bảo bọc cậu, tôi nổi tiếng thì những người đó sẽ luôn mong muốn chụp hình với tôi. Làm đàn em của tôi thì cậu cũng sẽ hot, cậu nổi rồi thì có thể sống sung sướng thôi.]

Tựa như Trương Diệu Vi vậy.

Gấu đen nặng nề gật đầu, lại trông chờ nhìn Hạ Vân Trù.

Hạ Vân Trù cảm nhận được sức nặng của mật ong trên tay, sau khi thở dài, anh bình tĩnh nói: “Cuộc sống mi mong muốn sẽ thành hiện thực.”

Nhận mật ong của nó, anh không thể bỏ mặc nó được.

Hơn nữa, rõ là Chi Chi đã coi nó thành đàn em, xem như vì Chi Chi anh cũng sẽ săn sóc con gấu đen này.

Trong khi đoàn người Hạ Vân Trù và Chi Chi xuống núi, gấu đen đưa mắt dõi theo.

Trở về thôn.

Tất cả nhân viên đều xông tới, ngay cả thôn dân cũng vây quanh và nhốn nháo hỏi:

“Mọi người không sao chứ?”

“Làm bọn tôi hết hồn, lúc vừa hay tin, bọn tôi cũng định lên núi đi tìm mọi người đấy.”

“Thật không ngờ có một con gấu đen ở gần đây như vậy!”

“Đúng đó, mai mốt chắc không dám lên núi luôn!”

...

Đạo diễn Chương xua nhân viên đi, cho mỗi người vào vị trí riêng. Hạ Vân Trù cũng thiện ý quan tâm thôn dân, còn dặn dò hai ngày tới họ tạm thời đừng lên núi.

Tuyết càng rơi dày hơn, thôn dân cũng không ở lâu.

Đến khi mọi người rời đi hết, trong sân chỉ còn lại Hạ Vân Trù, Chi Chi, nhóm đạo diễn Chương, lão Lưu và Lưu Mậu.

Lão Lưu thở dài: “Không sao là tốt rồi, nghe họ nói, con gấu đen đó không dữ lắm.”

Lưu Mậu một mực nhìn chằm chằm vào Mạc Linh Chi với ánh mắt lo lắng.

Mạc Linh Chi vẫy tay với cậu bé kèm theo gương mặt hưng phấn, không có vẻ gì như vừa bị đòn.

Hôm nay cô lại thu nhận thêm một đàn em nữa!

Hạ Vân Trù mỉm cười: “Ừ, tên nhóc to xác đó đúng là không tồi.”

Anh quơ thứ trong tay: “Chú Lưu, muốn mua măng tây và mật ong thì chỉ cần bán cho tôi hai chén cơm và một miếng thịt là được rồi.”

Lão Lưu sửng sốt.

Cho dù măng tây hay mật ong cũng đều là những thứ tốt, không thể mua chúng chỉ bằng hai chén cơm và một miếng thịt thôi được.

Lão Lưu đề cập đến rất nhiều thứ, nhưng Hạ Vân Trù chỉ giữ một phần và trả phần thừa lại cho họ, còn chia một nửa mật ong và măng tây cho lão Lưu.

Bên ngoài có tuyết, lần này Hạ Vân Trù đích thân đưa lão Lưu và Lưu Mậu về.

Mạc Linh Chi cũng rất muốn đi theo nên đã vùi trong lòng Hạ Vân Trù.

-

Sau khi về, Mạc Linh Chi có món măng tre xào thịt cho bữa tối. Với một người đói cồn cào nửa ngày như cô thì...

Mùi vị thật ngon.

Hạ Vân Trù: “Món măng tre xào thịt hôm nay ngon không?”

Mạc Linh Chi gật đầu thật mạnh.

Hạ Vân Trù nhướng môi. Trước màn hình, đạo diễn Chương bật cười.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp:

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“Chi Chi, bé có biết măng tre xào thịt chẳng khác nào trận đòn của bé không vậy?!”

“Ha ha ha ha, nếu Chi Chi biết thì chắc chắn sẽ không bao giờ ăn măng tre xào thịt đâu!”

“Nó còn gật đầu, tui cười tui chết!”

“Hạ Vân Trù cũng hư hỏng lắm nha, thật đấy!”

...

Sau khi Hạ Vân Trù “hư hỏng” cơm nước xong, anh rửa mặt qua loa cho mình và Chi Chi, rồi cả người và thú cưng nằm vào chăn.

Trời về khuya, ai nấy đều mệt mỏi cả ngày nên sớm đã buồn ngủ.

Lúc rửa mặt, mắt chó con đã díu lại, bởi vậy lúc này cô đang ngủ rất say giấc.

Vậy mà, trong bóng tối, Hạ Vân Trù mở mắt ra.

Anh không ngốc, chuyện hôm nay đã đủ cho anh suy đi nghĩ lại.

Sự dị thường của Chi Chi hết sức rõ ràng.

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc