TÔI ĐÓNG GIẢ LÀM GẤU TRỨC QUỐC BẢO TRONG CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẾ

Editor: Mâm Xôi.

Ban đầu, khi lựa chọn rồi quyết định địa điểm, nhân viên trong đoàn ekip đều rất hưng phấn, muốn chờ xem Hạ Vân Trù và Chi Chi phải chịu khổ như nào. Ngẫm lại mà xem, người đó là Hạ Vân Trù đấy, đứng nhìn ông chủ lớn phải chịu khổ, sao đám người làm công như bọn họ không thấy sảng khoái cho được?

Vậy nên, bọn họ còn nghĩ ra vô số kịch bản cho tình huống “ông chủ lớn Hạ Vân Trù không làm, bọn họ phải tính sao”.

Nhưng trăm ngàn lần không ngờ tới, cuối cùng...

Tại sao người chịu khổ lại là mình, còn bọn họ lại được hưởng thụ cơ chứ?!

Đạo diễn Chương hoài nghi nhân sinh, còn Chi Chi bên kia đã ngâm mình tới mức buồn ngủ, hai mắt nửa nhắm nửa mở. Hạ Vân Trù nâng duỗi tay sờ đầu cô, trong giọng nói còn lẫn tiếng cười: “Được rồi, nên đi làm việc thôi. Hôm nay còn chưa thấy động tĩnh của cơm chiều nữa.”

Mạc Linh chi ngoan ngoãn để anh dẫn mình lên bờ.

Khi nửa người trên còn nhỏ nước, Hạ Vân Trù lạnh lùng liếc ánh mắt sắc lẹm về phía ekip.

“Xoạt”, lập tức, toàn bộ camera đều bị quay qua chỗ khác.

A, phong cảnh trên núi thật đẹp.

Bọn họ thích quay phong cảnh, chắc hẳn là khán giả cũng thích xem phong cảnh, nhỉ.

Ở phòng livestream lúc này, không khí nóng lên.

“Aaaa, tôi còn tưởng lần này sẽ được nhìn thấy chứ.”

“Đạo diễn Chương, ông nguyện để cho khách quý bắt bí mình thế saoo?!”

“Một nửa thân trên mà thôi, nhưng Hạ Vân Trù cũng không chịu để ống kính quay, đây là tự ti vì mình không có cơ bụng sao?!”

“Lầu trên không cần nói vậy, dáng người của Hạ Vân Trù đó, không phải lần trước ở bờ biển biệt thự cũng đã mơ hồ nhìn ra được rồi hay sao. Là thân hình của cực phẩm nam nhân ngày nào cũng tập thể hình đó!”

“Hạ Vân Trù đúng là tốt nghiệp từ lớp nam đức mà! Bảo thủ!”

“Bảo thủ chỗ nào? Chỉ là không thích bị lộ trước màn ảnh thôi được không hả? Anh ấy không phải minh tinh, đâu cần tới fanclub nên tất nhiên là có thể tùy theo ý mình, giữ sự thần bí nè!”

“Nói chứ...có phải dáng người của Hạ tổng chỉ mới có mình Chi Chi được thấy?”

“Hahaha, có thể lắm, dù sao thì cũng nghe nói là Hạ Vân Trù còn chưa có bạn gái mà.”

....

Mọi người trong phòng livestream trò chuyện rất hăng say, cũng trong khoảng thời gian đó, Hạ Vân Trù đã thay quần áo xong. Anh ăn mặc nghiêm chỉnh xuất hiện, ôm Mạc Linh Chi trong ngực mà xoa loạn lên.

Đạo diễn Chương không nhịn được hỏi: “Hạ tổng, các cậu muốn đi tìm đồ ăn sao?”

Hạ Vân Trù gật đầu, đáp lại: “Ừm.”

Thái độ khá là lạnh nhạt.

Đạo diễn Chương sờ mũi, cười ngượng.

Thực ra là bọn họ không nghĩ tới Hạ Vân Trù sẽ lựa chọn việc lên núi tìm đồ ăn, lúc đầu sắp xếp cho Hạ Vân Trù tới đây chính là vì muốn để cho anh đi bắt chuyện với thôn dân, sau đó giúp đỡ thôn dân làm việc để đổi lấy cơm ăn.

Đồng thời cũng sẽ khiến anh được trải nghiệm cuộc sống của những người dân kia.

Hồi sáng có nói là dùng đồ ăn mà thôn dân tặng không thôi, đâu phải cấm tuyệt luôn đâu, có thể làm việc để đổi đồ ăn mà!

Kế hoạch của bọn họ không có vấn đề.

Thế nhưng Hạ Vân Trù lại lựa chọn là sẽ tự đi tìm đồ ăn!

Hơn nữa, còn tìm thấy thật luôn....

Nếu như bọn họ còn tiếp tục bắt cá, tìm quả hạch và bắp cải đông lạnh thì mấy ngày này bọn họ chơi vui vẻ quá rồi, hôm nào cũng không lo thiếu đồ ăn!

Trong lúc đạo diễn Chương đang miên man suy nghĩ như vậy, Hạ Vân Trù đã đem theo Chi Chi cùng đi vào rừng.

Đạo diễn Chương, ekip và nhân viên an ninh vội vàng đuổi theo.

- --

Một người một vật cứ như vậy mà đi ra ngoại thành, leo núi, mấy người đạo diễn Chương theo sau, ai ai cũng một thân bùn đất, trông vô cùng nhếch nhác.

Lúc trước bọn họ dừng lại chỉ là ở chỗ đỉnh núi tuyết có suối nước nóng phía trước kia, đó là ngọn núi thấp nhất.

Chỗ này là vùng núi nên đồi núi chập chùng, từng dãy núi nối liền không ngớt chính là cảnh tượng nơi đây.

Càng đi sâu vào trong đỉnh núi có suối nước nóng kia, độ dốc ngày càng tăng lên, nhiệt độ giảm xuống, ngay cả giữa trưa cũng không thấy tuyết có dấu hiệu tan đi. Lúc này, ngọn núi đã bị bao phủ bởi tuyết trắng, có điều tuyết đã bớt dày hơn hồi sáng một chút.

Sau khi vào sâu trong núi, Mạc Linh Chi rất hưng phấn, khi xuyên qua từng cây đại thụ luôn đem lại cho cô cảm giác rất thân thiết.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, quay về phía Hạ Vân Trù: “Áu.”

Người nhận nuôi, tôi sẽ trộm thức ăn tích trữ của đám sóc để nuôi anh nhé!

Cô xoa xoa móng vuốt, dường như định hành động ngay lập tức, trông bộ dáng còn rất là hưng phấn.

Hạ Vân Trù hiểu được ý muốn của cô, anh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng: “Không cần tìm quả hạch nữa, tuy mùa đông tuyết phủ đầy núi, không có nhiều đồ ăn lắm nhưng tính ra vẫn có.”

Cảm giác được nhóc con này trộm tìm quả hạch để nuôi mình tốt thật đấy!

Thế nhưng anh không muốn để cô phải chạy loăng quăng trong núi, nhỡ đâu ở nơi thâm sâu cùng cốc có nguy hiểm gì đó thì sao?

Anh tháo mắt kính xuống, phóng tầm mắt ra xa.

“Chít?”, Mạc Linh Chi nghi hoặc.

Có gì ăn hả?

Dường như cô biết là nấm có thể ăn, thế nhưng lúc đó cô không ăn đồ gì nên không mấy để ý tới.

Hạ Vân Trù: “Còn có măng bương nữa.”

Anh ngừng một chút rồi giải thích: “Đây là một loại khác của cái măng mà hôm qua nhóc ăn đấy, gọi là măng bương. Vào mùa đông thì có thể đào được ở rừng trúc này.

Ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên.

Đôi mắt đen mở to, dường như còn có ánh sáng phát ra từ trong đó. Cô ngẩng đầu, hai tai dựng thẳng lên.

Măng!

Là thứ đồ rất là ngon của ngày hôm qua!

Tiếc là hôm qua đã sớm ăn hết rồi, cô còn tưởng là phải đợi thật lâu sau mới được ăn nữa, không ngờ là giờ lại được ăn tiếp rồi?!

Mạc Linh Chi hưng phấn: “Au au!!”

Rừng trúc!

Cô dẫn anh đi tìm rừng trúc!

Tuy là lúc trước cô không hiểu biết gì về cây trúc, không biết “cây trúc” kia là thứ gì. Thế nhưng hôm qua cô đã gặp được nó, còn suýt bị nó làm cho gãy răng nữa, vậy nên có ấn tượng rất sâu sắc.

Cô thấy được cây trúc là đã biết, đó là thứ mà cô đã gặp qua rất nhiều lần khi ở trên núi rồi.

Nhưng mà cô không hiểu vì sao, cây trúc là thứ khó ăn như vậy, nhưng lại sinh ra được thứ ngon như măng kia cơ chứ?

Cô tin tưởng là mình có thể dẫn người nhận nuôi tìm được măng!

Đôi mắt cún sáng long lanh, nâng móng vuốt về phía Hạ Vân Trù, sau đó chạy về phía trước, giống như cô đã có sẵn đích đến vậy nên cứ thế chạy về một hướng.

Thân hình tròn vo nhảy lên, từng thớ thịt cũng theo đó mà rung lên theo, trông đặc biệt dễ thương.

Hạ Vân Trù hơi ngẩn người, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Cô chạy trước được một khoảng, sau đó quay đầu nhìn Hạ Vân Trù, đợi cho anh bắt kịp mình.

“Auuu!” Người nhận nuôi nhanh lên đi!

Hạ Vân Trù: “Chậm chút, chú ý an toàn.”

Nhóc này quen thuộc với rừng rậm như vậy luôn sao?

Hạ Vân Trù vừa bước nhanh đi, trong lòng lại vừa kinh ngạc không thôi.

Lúc anh gặp được Chi Chi là ở Kinh Thị, cô từ ngõ nhỏ ra rồi ăn vạ mình.

Trông cô giống với thú cưng được người ta nuôi dưỡng hơn, sao lại quen thuộc với rừng núi như vậy chứ? Trước đó là tìm được quả hạch, bây giờ còn có thể dẫn đường cho anh đi tìm rừng trúc sao?

Nếu là được con người nuôi dưỡng, vậy thì không thể nào quen thuộc với rừng rậm như vậy được...

Chi Chi không khác lắm so với lần đầu gặp, nó có mập lên, nhưng đầu thì vẫn không hề to lên. Mang những đặc điểm độc nhất vô nhị như thế, nếu trước đây có người nuôi thì sao lại không có ai đến nhận về?

Tuy tờ thông báo kia đã bị anh xé đi, thế nhưng anh không tin là “chủ nhân trước” của Chi Chi lại không tự mình tìm đến.

Dù sao thì, giá trị của Chi Chi bây giờ, rất khó để không khiến người người đỏ mắt thèm muốn.

Dưới tình huống đó mà “chủ nhân trước” vẫn không xuất hiện, thậm chí còn chả có tin tức gì, cũng không có ai nhắc tới. Tất cả những thứ này đều khiến Hạ Vân Trù không thể nào hiểu được.

Đầu anh hiện lên hàng loạt suy nghĩ, cước bộ vẫn không chậm lại.

Phía sau, đám người đạo diễn Chương đã mệt muốn nằm ra đất luôn rồi.

Người xem livestream thì đang bàn luận sôi nổi.

“Nói chứ, Chi Chi đỉnh quá, một con cún con có thể quen với rừng rậm như này đúng là hiếm có đấy!”

“Nhóc ấy thật sự có thể tìm được rừng trúc sao?”

“Tôi tin tưởng Chi Chi, nhóc ấy còn tìm được cả nơi sóc cất giấu quả hạch cơ mà, chắc chắn là cũng sẽ tìm được rừng trúc thôi!”

“Nếu họ thật sự tìm được măng bương, vậy thì tôi phải tán thưởng lại một câu. Quá đỉnh!”

“Au, tôi đang điên cuồng chụp hình lại đây, Chi Chi lúc chạy trông đáng yêu quá thể!”

...

Mạc Linh Chi cũng rất mệt, thế nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng như cũ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Phía trước có một dòng suối nhỏ, khá nông. Cún con đã lao tới cạnh dòng suối, đứng trên một tảng đá rồi nhìn về phía bọn họ.

Cô đã mệt lắm rồi, phải tiêu hao nhiều thể lực như vậy, nếu như là đang ở nhà thì cô đã sớm nằm liệt xuống bất động rồi.

Thế nhưng giờ lại đang ở trong rừng rậm, dường như cô có thể đón nhận được hơi thở của núi rừng nên vô cùng hưng phấn và sung sức, thậm chí còn chạy nhanh hơn cả anh.

Hạ Vân Trù cười cười đi tới gần rồi đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán: “Tới rồi sao?”

Mạc Linh Chi: “Au!”

Cô nâng móng vuốt, chỉ lên trên.

Hạ Vân Trù nhìn về phía cô chỉ, ở phía trên sườn núi mà con suối chảy xuống, là một mảnh rừng trúc hiện lên trước mắt.

Tuy là cây trúc có hơi trụi, nhưng giữa nền tuyết trắng xóa, nó vẫn kiêu ngạo vươn lên. Màu xanh lục nổi trên tuyết trắng, nó là một mảng sức sống.

Bên cạnh còn có con suối nhỏ chảy róc rách, hẳn là được tạo thành do tuyết tan thành nước rồi chảy xuống.

Hạ Vân Trù thở ra một hơi, tạo thành một làn khói trắng trong không khí.

Mạc Linh Chi nóng lòng chạy về phía rừng trúc, anh nâng chân đuổi kịp, một người một cún đứng trước rừng trúc.

Sau lưng là đạo diễn Chương thở gấp vừa chạy tới, ông hít sâu vào một hơi rồi kinh ngạc cảm thán: “Vậy mà Chi Chi tìm thấy rồi....”

Ông chuyển tầm mắt về phía Chi Chi, trên mặt hiện lên rõ – Đỉnh đấy, Chi Chi!

Lúc này, trên livestream cũng bàn luận về việc này.

Thậm chí còn có xu hướng sẽ lên hot search.

Đạo diễn Chương mệt mỏi, ngồi xuống tảng đá dưới rừng trúc nghỉ ngơi, tạm thời không định đứng lên đi nữa.

Mạc Linh Chi nghe được lời cảm thán của đạo diễn Chương, cũng nhìn thấy ánh mắt sùng bái từ những người khác.

Khóe miệng cô nhếch lên, nghĩ tới việc đang có rất nhiều người đang chiêm ngưỡng “tư thế oai hùng” của mình bây giờ thì lại càng cảm thấy mỹ mãn.

Độ cong trên khóe miệng hiện lên ngày càng rõ, lỗ tai vểnh lên, đuôi cũng dựng thẳng lên cao cao.

“Auu”, cô hưng phấn dậm dậm chân.

Không chỉ vì tư thế oai hùng lúc này của mình mà còn là vì cây trúc nữa!

Đây là nơi có thể tìm ra loại măng ăn rất ngon sao?!

Cô không khống chế được tâm trạng vui sướng của mình mà giơ móng vuốt lên, đập vào cây trúc bên cạnh...

“Đừng!” Hạ Vân Trù vội gọi.

Nhưng mà, chậm mất rồi.

“Bịch”, cây trúc hơi đong đưa.

Tuyết ở phía trên cứ thế “ào ào” rơi xuống, chôn vùi luôn cả Hạ Vân Trù đang đi tới và chú cún mang đầy vẻ kích động kia.

Hạ Vân Trù: “Phùu...”

Trên kênh livestream.

“Hahahahaha!”

“Hôm nay lại là một ngày bị Chi Chi chọc cho cười sảng!”

“Đây là tự mình chôn mình đấy có được không hả?”

“May đây chỉ là tuyết, nếu như là thứ khác thì...”

“Chi Chi của tôi, đúng là đẹp trai không quá ba giây mà!”

....

Mạc Linh Chi “đẹp trai không quá ba giây” cảm thấy có chút bi thương, mới nãy lỗ tai còn dựng thẳng lên, nháy mắt đã thấy cụp xuống. Cô ủ rủ cụp đuôi, trông khá là uể oải.

Hạ Vân Trù nâng tay sờ đầu cô: “Được rồi, đào măng bương nào, không còn sớm nữa nên phải nhanh chóng đào để về nấu cơm chiều. Nếu không trời tối là sẽ khó xuống núi lắm.”

Mạc Linh Chi nghe vậy thì mới lấy lại tinh thần rồi đứng thẳng dậy.

Cô nghiêng đầu, nhìn rừng trúc với ánh mắt mông lung: “Au?”

Đào kiểu gì đây?

Hạ Vân Trù lấy một con dao ra khỏi túi: “Để anh đào, nhóc cẩn thận chút đấy. Trên kia vẫn có tuyết nên đừng để bị… chôn lần nữa.”

Vừa nói xong.

Ba chữ sau cùng của anh còn mang theo tiếng cười.

Mạc Linh Chi lườm anh một cái, nhưng vẫn thành thật lùi về sau, cô không muốn bị chôn lần nữa đâu!

Kênh livestream vẫn náo nhiệt như cũ, người đến người đi liên tục nhưng vẫn giữ vững được trên ngàn vạn người xem. Con số này quả là khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

“Có thể đào được măng bương không ta?”

“Khó lắm, lúc trước tôi cũng có đào rồi, con hàng này khó tìm khó đào được lắm!”

Màn hình vừa hiện lên những dòng bình luận này thì, giọng nói khàn khàn của Hạ Vân Trì vang lên: “Đào được rồi!”

Cún con hưng phấn chạy tới, ngay cả đạo diễn Chương cũng đứng dậy, tò mò lại gần. Bọn họ đào được măng bương thật kìa!

Cún còn thò đầu ra...

Hạ Vân Trù đột nhiên vươn tay, lay lay cây trúc.

Tuyết cứ thế “ào ào ào” rơi xuống, chôn lấp hơn nửa thân mình của cún con, chỉ dư lại mỗi cái đầu của cô ở ngoài với ánh mắt mờ mịt.

Hạ Vân Trù: “Phụt...”

Anh đang trêu cô!

Mạc Linh Chi ngơ ra một lúc, sau đó cô nổi giận nhảy ra, lao về phía Hạ Vân Trù đang ở gần cây trúc kia.

Cô cũng muốn Hạ Vân Trù bị chôn!

“Ào ào ào”, tiếng tuyết rơi lại vang lên lần nữa, phía Hạ Vân Trù chỉ bị rơi xuống chút ít, còn phần lớn là đổ xuống bên phía cún con. Chi Chi… lại bị chôn lần nữa.

Mạc Linh Chi: “???”

Hạ Vân Trù: “...Phụt, hahaha!”, anh bật cười.

Hạ Vân Trù rất hiếm khi cười to như vậy, đặc biệt là khi cười trước ống kính lại càng hiếm. Vậy nên đáng ra cảnh này sẽ khiến cho mọi người bàn luận nhiệt tình mới phải, thế nhưng thực tế là, chỉ có một phần nhỏ là cảm thán nụ cười này của anh, số còn lại thì...

“Hahahaha! Chi Chi à, nhóc muốn làm chị cười chết đấy à?!”

“Nhóc đấy tính đi trêu chọc Hạ Vân Trù, ai ngờ đâu lại tự chôn chính mình chứ, hahaha!”

“Nhóc con, đối diện với hiện thực đi. Nhóc không phải kẻ có thể chọc vào Hạ tổng đâu!”

“Hahaha, hôm nay lại là một ngày bị Chi Chi chọc cho cười sảng!”

“Chụp được rất nhiều ảnh của Chi Chi để làm meme nè, hahaha!”

....

Mạc Linh Chi bị tức chết!

Cô thở phì phì, quay lưng về phía Hạ Vân Trù.

Hạ Vân Trù vươn tay, chọc vào cục thịt tròn tròn sau lưng cô: “Này, giận đấy à?”

Mạc Linh Chi không thèm để ý, cố ý tránh khỏi tay anh.

Hạ Vân Tù: “Không định quay đầu lại thật sao?”

Cô vẫn không đoái hoài.

Hạ Vân Trù: “Anh đào được măng bương thật đấy, nhóc xem này.”

Lỗ tai của Mạc Linh Chi… hơi giật.

Hồi lâu sau cô mới cẩn thận quay đầu lại, sợ anh lại bày trò quỷ quái gì nữa.

Lúc này, Hạ Vân Trù dùng dao, cạy cái măng bương kia lên.

Hai mắt Mạc Linh Chi trừng lớn.

Ở dưới cây trúc thật sự mọc ra cái thứ này!

Cô nâng chân, dưới ánh mắt quan sát mang theo ý cười của Hạ Vân Trù mà tới gần.

Cô tò mò khảy khảy, chiếc mũi nhỏ khẽ giật, rất rõ là đang ngửi mùi của nó.

Ơ? Sao lại không giống?

Nghĩ ngợi một hồi, cô há miệng, cắn một miếng.

Hạ Vân Trù còn chưa kịp nói lời ngăn cản thì cô đã cắn xong, anh chỉ có thể bất lực nhìn cô rồi cười.

“Ọe...”, cún con nôn ra ngoài.

Cô trừng mắt với Hạ Vân Trù, nổi giận kêu: “Auuuu!”

Người nuôi dưỡng xấu xa quá, không chỉ chọc cô mà còn lừa cô nữa!

Cái này căn bản không phải là cùng một thứ với đồ ăn hôm qua mà!

Tuy ăn vào không gãy răng, thế nhưng khó ăn quá!

Giọng nói của Hạ Vân Trù còn mang theo ý cười: “Không thể trách anh được, cái này với cái hôm qua nhóc ăn đề là măng cả. Có điều hôm qua là đã qua sơ chế và nấu lên, còn hôm nay vẫn là đồ sống nên không ăn được.”

Ánh mắt Mạc Linh Chi không mấy tin tưởng: “Ô?” Thật sao?

Hạ Vân Trù: “Thật, tối nay chúng ta đổi cách nấu, chắc chắn cũng sẽ rất ngon.”

Mạc Linh Chi ngay lập tức vui vẻ trở lại.

“Au!” Cô hưng phấn kêu.

Hạ Vân Trù vươn ta qua xoa đầu cô, đúng là tên nhóc con đơn giản. Chút xíu thế đã quên đi sự giận dỗi hồi nãy mà vui trở lại rồi.

“Nhóc đứng cạnh đi, để anh đào thêm.”, Hạ Vân Trù nói.

Mạc Linh Chi ngoan ngoãn đứng ở cạnh.

Nhưng chưa được bao lâu mà cô đã sắp không đứng nổi nữa, nhìn lên đống tuyết trên cây, sau đó quay sang nhìn Hạ Vân Trù...

Cô lấy đà, sau đó xông về phía cây trúc lần nữa.

“Rào!”, lại có tiếng vang lên. Lần này nếu không phải là Hạ Vân Trù bị chôn vùi thì sẽ chính là Chi Chi.

Bị vùi thành thói quen luôn rồi, cô cảm thấy… khá là thú vị đấy!

Thế là Chi Chi tiếp tục lặp đi lặp lại hành động này, hưng phấn tông vào trúc, sau đó bị vùi rồi lại chui lên, tiếp tục đi đâm trúc. Bước chân nhanh nhẹn, tự mình chơi trông rất vui vẻ.

Hạ Vân Trù đào măng bương, thường thường nhìn về phía cô với ánh mắt cưng chiều.

Đạo diễn Chương ở cách đó không xa: “...”

Thật sự xem như đây là đang đi chơi sao...

Ông thở dài thườn thượt, chịu thua luôn hai tên này.

- --

Lúc Hạ Vân Trù đào măng xong thì cún con đang chạy đi đụng vào cây trúc ở phía xa xa.

Rừng trúc này khá lớn, cô chạy tới chạy lui để đụng trúc một hồi mà bất giác đã cách chỗ cũ khá xa.

Nhưng vì đang còn trong tầm mắt của mình nên Hạ Vân Trù không có cản cô.

Vì đào xong măng đã là 5 rưỡi chiều nên cần phải xuống núi ngay.

Anh cất măng vào túi rồi đi về phía Mạc Linh Chi đang chơi. Trên đầu anh có gắn camera nên những người trong livestream cũng tự nhiên thấy được những cảnh trước mắt này.

Chi Chi dùng móng vuốt nắm chặt một cây nấm màu trắng, cô quơ lên kêu: “Au!”

Người nhận nuôi tới xem nè, ở đây nhều nấm lắm!

Ánh mắt của cô thể hiện rõ sự phấn khích, cứ như là phát hiện ra được bảo bối gì vậy.

Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Chi Chi, có nhiều loại nấm là nấm độc lắm, không phải loại nào cũng ăn được đâu. Nhóc thả nó ra trước để anh rửa chân cho, đừng đụng lung tung nữa nhé...”

Đột nhiên tiếng nói im bặt, Hạ Vân Trù dừng bước, nhìn chằm chằm về hướng kia. Camera trên đầu anh rung rung, hình ảnh truyền tới cũng không được rõ ràng.

Đoàn đội bên kia đang tính cắt ảnh cũng đột nhiên đơ luôn.

Cách đó không xa, ở phía trên bọn họ một chút xuất hiện một bóng đen.

Trong giờ phút này, mọi người đều ngây ra như phỗng, người trên livestream cũng ngớ người.

Bấy giờ chỉ có tiếng Hạ Vân Trù hơi run, nhưng nghe vừa trầm ổn lại lý trí.

“An ninh, có gấu đen xuất hiện.”

Nói xong, anh bước chầm chậm về phía Chi Chi, nâng cô lên, đặt cô ra sau lưng mình. Hai tay anh nắm chặt dao trong tay, nhìn chằm chằm về phía con gấu kia với vẻ mặt căng thẳng và đề phòng.

- --

Bình luận

Truyện đang đọc