TÔI ĐÓNG GIẢ LÀM GẤU TRỨC QUỐC BẢO TRONG CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẾ

Editor: Mít

Không phải Mạc Linh Chi đi xuống từ ngọn núi này nhưng ngọn núi lớn này cực kỳ giống nơi mà cô đã từng sinh sống rất nhiều năm trước, cô có thể tìm thấy cảm giác quen thuộc từ nơi đây.

Loại hơi thở thiên nhiên này, mặc dù có chút khô khan, không bằng sự náo nhiệt của xã hội loài người nhưng mà lại tạo nên một cảm giác yên bình quen thuộc.

Dường như quay trở về nhà.

Mắt Mạc Linh Chi cũng sáng lên.

Hạ Vân Trù hơi kinh ngạc, đạo diễn Chương cũng cực kỳ bất ngờ, bọn họ đều nghĩ rằng khi đến nơi này chắc chắn Mạc Linh Chi không thể thích ứng được như Hạ Vân Trù.

Dù sao, Hạ Vân Trù cũng là con người, cho dù anh không thích, dù anh thấy không thích nghi được thì cũng có thể cố gắng giả vờ thể hiện.

Còn chó con được Hạ Vân Trù cưng chiều chắc chắn không thể thích nghi được với hoàn cảnh như vậy, cô chắc chắn sẽ biểu hiện ra ngoài, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị trước tình huống chó con sẽ dùng trăm phương ngàn kế để về nhà...

Nhưng họ hoàn toàn không ngờ tới, không những cô không hề sợ hãi, ngược lại còn rất chờ mong.

Trên phát sóng trực tiếp cũng hiện lên những tiếng kinh ngạc...

“Chi Chi của tôi thật trâu bò, lại buồn cười rồi!”

“Tôi còn tưởng rằng nhóc ấy sẽ khóc đó, không nghĩ tới nhóc lại vui vẻ đến vậy.”

“Chó con này chắc chắn sẽ không còn thông minh được như chương trình trước đó... Nếu không thì chắc sẽ không cười khi thấy cảnh tượng này đâu? Chỉ cần thông minh một chút thì sẽ biết rằng cuộc sống sau này chắc chắn không thoải mái.”

“Ha ha, Chi Chi nhìn thấy cảnh sắc nên thơ hữu tình, cho nên vui vẻ, vậy cũng không được sao?”

...

Ngay sau đó, mọi người phân ra làm hai chiến tuyến cãi nhau trong phòng phát trực tiếp.

Tranh luận khoảng mười mấy phút, mới có người nói...

“Đừng ồn ào nữa, cụ thể như thế nào, cứ tiếp tục xem chẳng phải sẽ rõ sao?”

“A, cuối cùng tôi cũng nghỉ làm rồi, vừa mới vào xem.”

“Ha ha, gần đây tôi đang đi nghỉ, vừa vặn có thể xem cả ngày.”

“Người đi làm ước ao.”

“Người đi học ước ao.”

"Tôi là nhân viên liên quan tới chương trình, công việc gần đây của chúng tôi là xem phát sóng trực tiếp của Chi Chi, và học tập ha ha ha.”

“Mẹ kiếp, tôi ghen tị đến phát khóc, xem trực tiếp còn có lương!!”

...

Cuối cùng trực tiếp cũng yên tĩnh trở lại, Hạ Vân Trù và Chi Chi đi theo ê-kíp tới một ngôi làng nhỏ dưới núi tuyết.

Người của ê-kíp đã chuẩn bị kỹ càng, dẫn một người một thú cưng đi thẳng tới một ngôi nhà bên ngoài gần núi tuyết nhất.

Đây là một ngôi nhà làm từ đá và đất sét, tuy rằng trong mùa đông nên ở như vậy thì mới có thể giữ ấm, nhưng không thể không nói, đúng là có vẻ rất cũ nát, khổ cực.

Trong phòng lạnh đến thấu xương, chăn bông trên giường còn mới và rất dày, còn có hai bộ quần áo chống lạnh cùng mũ và khăn quàng cổ, khăn tay, ngày cả Chi Chi cũng có quần áo chống lạnh.

Nhưng quan trọng nhất là đồ ăn.

Cái gì cũng không có!

Ngay cả đồ ăn mang từ ngoài vào cũng không có.

Đạo diễn Chương: “Hạ tổng, Chi Chi, nơi này chính là nơi hai người sẽ sống ba ngày hai đêm, để tránh gian lận, mời hai người nộp ví tiền và công cụ truyền tin.”

Hạ Vân Trù: “...”

Chi Chi nghiêng đầu, cho dù là ví tiền hay công cụ truyền tin thì cô đều không có.

Đạo diễn Chương co rụt cổ lại, lúc này thời tiết cực kỳ lạnh, ông ta co tay vào trong tay áo, hình tượng khó có thể tả được, nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng nhắm mắt đánh liều, kiến quyết không bại trận trước cái nhìn chòng chọc của Hạ Vân Trù.

Cuối cùng, Hạ Vân Trù đưa hết ví tiền và điện thoại cho ông ta rồi nói: “Nếu có điện thoại của thư ký Đàm thì giúp tôi nhận, nếu có việc quan trọng thì phải thông báo cho tôi.”

Đạo diễn Chương: “Được, được!”

Dừng một chút, ông ta lại nói thêm một câu: “Giờ chúng tôi sẽ ra ngoài, cơm tối thì hai người tự nghĩ cách nhé.”

Nói xong, đạo diễn Chương cầm điện thoại và ví tiền chạy té khói.

Trong nhà, Hạ Vân Trù ôm chó con đen mặt.

Một chiếc lều lớn được dựng bên ngoài, ê-kíp đã chuẩn bị cho tất cả mọi người, ngoại trừ Hạ Vân Trù và Chi Chi, một hộp cơm giữ nhiệt làm bữa tối, hiện đang có một người đi phát.

Bọn họ mang theo rất nhiều vật tư nhưng không cho Hạ Vân Trù và Chi Chi.

Đương nhiên, ê-kíp cũng không thể thật sự để một người một thú cưng chết đói được, dù sao chỗ này cũng có thôn làng, bọn họ có thể đi xin cơm.

Hạ Vân Trù là sếp lớn, còn Chi Chi là một chó con được lòng mọi người, hai người vốn được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, bỗng nhiên trở thành người cùng cực đến mức chỉ còn cách đi vào trong làng cúi mặt xin cơm...

Chương trình trực tiếp này có chút độc đáo đấy!

Mùi thơm của cơm canh bên ngoài thơm điếc mũi, mũi Mạc Linh Chi giật giật, nhảy từ trên ngực Hạ Vân Trù xuống, nhảy vào trong sân, ở đây cũng có sân.

Nhưng sân ở tứ hợp viện có người chuyên quản lý, cực kỳ đẹp.

Còn sân ở đây lại chả có gì, thậm chí quanh sân còn có tường rào bao quanh tạo cảm giác hoang vu hẻo lánh.

Lúc này trời đã tối, Mạc Linh Chi đói bụng, bê cái bụng xẹp lép tới trước mặt đạo diễn Chương, nghiêng đầu nhìn hộp cơm trên tay họ.

Giống như đang nói...

Tại sao tôi không có?

Nhân viên bị cô nhìn có chút không nuốt trôi, trìu mến nhìn lại cô, lại nhanh chóng lấy một miếng thịt bò trong hộp cơm chuẩn bị đút cho cô.

Đạo diễn Chương thấy thế thì hắng giọng một cái: “Trước đó đã nói thế nào?”

Trong tầm mắt của Mạc Linh Chi, nhân viên kia đành thu hồi miếng thịt bò lại.

Chi Chi, chị xin lỗi, nếu cho em ăn thì sẽ bị trừ lương!

“Gru gru~” Mạc Linh Chi nhìn về phía đạo diễn Chương.

Đạo diễn Chương di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn cô.

Toàn bộ cảnh tượng này đều bị máy quay trực tiếp ghi lại, lần này họ phát trực tiếp nên ê-kíp cũng không ngại sự tồn tại của người quay phim, dù sao cũng là phát trực tiếp, khán giả có thể nhìn thấy toàn bộ, không cần lo bị nghi ngờ rằng họ đang giả vờ.

Lúc này, nhân viên phụ trách vẫn không ngừng chú ý tới bình luận trên phát sóng trực tiếp, anh ta nhìn thấy trên phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều bình luận nhảy ra.

“Hu hu, thương cho Chi Chi của tôi quá!”

“Ê-kíp quá tàn nhẫn rồi, nơi này cái gì cũng không có thì làm sao mà sống được?”

“Đúng rồi, trên núi đều là tuyết, có tìm rau dại cũng không có! Đây là trải nghiệm cuộc sống nghèo khổ, không phải sinh tồn nơi hoang dã!”

“Chi Chi đã đói bụng lắm rồi, ê-kíp nhanh cho nhóc ấy ăn chút đi, nếu không thì đưa Chi Chi vào ngực tôi, cho tôi ôm một cái, hu hu!”

"Chỗ này đến tôi còn cảm thấy quá khổ sở, huống hồ là Hạ Vân Trù và Chi Chi?”

...

-

Mạc Linh Chi đang bi thương thì bị Hạ Vân Trù ôm lên, anh xoa đầu cô: “Đi thôi, anh dẫn nhóc ra ngoài kiếm chút đồ ăn.”

Hạ Vân Trù nhìn ê-kíp một chút, đang chuẩn bị ra ngoài.

Trên con đường đen thui phía trước đột nhiên có mấy ánh sáng từ đèn pin cầm tay rọi tới, Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi nhìn sang, ngay cả ê-kíp cũng tò mò nhìn theo.

Có người đến gần?

Những người cầm đèn pin trên tay tới gần, ánh sáng từ đèn của ê-kíp đã soi sáng dáng người của bọn họ.

Đó là người trong thôn, tổng cộng có mười người, có thể người trong thôn không chỉ có vài người như vậy.

Nhưng bây giờ, chỉ có khoảng mười ngày này đến đây “xem” họ.

Đúng, đây là đến xem.

Một nơi hẻo lánh như vậy chắc chắn sẽ có rất ít người ghé đến, trước đó trưởng thôn đã nói sẽ có người đến quay chương trình, bọn họ đã vô cùng tò mò, thường xuyên hỏi khi nào thì họ đến.

Đúng lúc này lại kéo đến nhiều người như vậy, sao có chuyện không thu hút sự chú ý của người khác?

Hay nói cách khác, Hạ Vân Trù và Chi Chi bị vây quanh.

“Oa... đó là gấu trúc sao?” Một bé trai với hai gò má đỏ ửng chỉ vào Mạc Linh Chi mở lớn hai mắt.

Bên cạnh bé có một ông lão đang nắm chặt tay bé, chắc hẳn là ông nội, ông ấy híp mắt nhìn bọn họ, một lát mới nói: “Chắc lại vậy, nghe nói người có tiền cái gì cũng có, chắc là có thể nuôi gấu trúc.”

Ông lão nói giọng địa phương, nhưng cố gắng nghe thì vẫn có thể nghe ra ý của ông lão.

Hạ Vân Trù: "..."

Đạo diễn Chương: "..."

Cảm ơn ông, ở trong nước, người có tiền cũng không nuôi được gấu trúc...

Đôi mắt đen láy của đứa nhỏ vẫn chăm chú nhìn Chi Chi, còn những người dân khác thì lại tò mò nhìn nhóm nhân viên và những máy móc mà dường như họ chưa từng nhìn thấy.

“Các anh chính là mấy người muốn quay chương trình đúng không?” Trưởng thôn là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi nói.

Ê-kíp đã nói chuyện từ trước, nhà của nhóm Hạ Vân Trù bây giờ cũng là nhà thuê của người dân trong thôn, họ cũng đã tới chào hỏi với trưởng thôn rồi.

Hạ Vân Trù gật đầu: "Đúng, khoảng thời gian này xin làm phiền mọi người."

Trưởng thôn cười híp cả mắt, vung tay: “Không có gì là làm phiền cả, có việc gì mấy người cứ việc nói cho tôi, tết đến thì mấy người trong thôn dưới núi tuyết còn đông, nhưng mấy ngày gần đây đám con cháu đã đi ra ngoài làm việc hết rồi, bây giờ không còn được bao nhiêu người! Có chuyện gì tìm tôi là được!”

Dễ dàng nhận ra rằng ông ấy rất thích náo nhiệt, thấy rất vui vẻ.

Hạ Vân Trù gật đầu: “Được rồi, cảm ơn.”

“Đừng khách sáo!” Trưởng thôn phất tay.

Nghĩ một chút, ông ấy lại nói: “Chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy bọn họ quay phim.”

Sau đó, những người tò mò đến xem lại bật đèn pin cầm tay, dò dẫm rời đi.

Đạo diễn Chương và khán giả xem trực tiếp đều có chút ngạc nhiên, sao Hạ Vân Trù không nói ra rằng anh muốn xin cơm vậy?

Dù sao, cơm tối của bọn họ đến giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu!

Lẽ nào anh ấy thấy ngại?

Sau đó, nhân viên hỏi: “Hạ tổng, sao anh không xin trưởng thôn chút cơm ăn vậy?”

Phòng trực tiếp...

“Có phải Hạ Vân Trù ngại không? Hay là chê đồ ăn trong thôn?”

“Đúng là phục sát đất rồi, người có tiền đều có sở thích này đúng không? Đã đói đến mức đấy rồi còn vẫn sĩ diện, chê đồ ăn.”

“Hạ Vân Trù anh không đói bụng nhưng mà Chi Chi cũng vẫn còn đói bụng đó!”

...

Lúc này, Hạ Vân Trù nhìn về phía nhóm người kia, có một ánh đèn cầm tay ở cuối cùng lại quay lại đường này.

Khóe miệng anh hơi cong lên: “Một già một trẻ kia có việc cần nhờ kìa.”

Đạo diễn Chương: “???”

Phòng trực tiếp: “???”

Lúc này, một già một trẻ kia đúng là quay trở lại.

Chính là một già một trẻ cho rằng Chi Chi là gấu trúc và người có tiền thì có thể nuôi gấu trúc đã quay lại.

Ông lão đứng ở bên ngoài hàng rào, biểu hiện có chút lưỡng lự.

Hạ Vân Trù: “Ông à, ông có việc gì cần giúp sao?”

Trên khuôn mặt nhăn nheo của ông lão, khóe miệng hơi kéo lên lộ ra một nụ cười lúng túng, khó khan nói giọng địa phương: “Việc này... Tôi muốn hỏi một chút, mọi người sẽ lên TV đúng không?”

Hạ Vân Trù gật đầu: "Đúng thế."

Ông ấy xoa tay, càng thêm ngại ngùng, hơi khô khan nói: “Tôi họ Lưu, người làng đều gọi tôi là lão Lưu, đây là cháu của tôi Lưu Mậu. Tôi muốn hỏi một chút, lúc mấy người lên TV, có thể quay cháu của tôi một chút được không?”

Mọi người ngờ nghệch.

Đạo diễn Chương vô thức nhíu mày.

Vậy là muốn đứa nhỏ lên TV à? Chương trình của bọn họ không phải là ai cũng có thể lên được đâu.

Một cảnh quay bị lộ ra, người qua đường thì không thành vấn đề, nhưng nếu người nghiệp dư muốn cọ nhiệt với lưu lượng của chương trình vậy thì chắc chắc là không được rồi.

Nhưng mà, còn chưa đợi đạo diễn Chương nói chuyên, Hạ Vân Trù bèn hỏi: “Chú Lưu, có thể nói cho chúng tôi biết lý do được không?”

Lão Lưu đẩy Lưu Mậu lên phía trước, giọng nói lấy lòng: “Năm nay cha mẹ của Mậu Mậu còn chưa trở về, bọn họ đi ra ngoài làm thuê, nói rằng tết làm tăng ca có thể nhận được tiền lương gấp ba, hai đứa nó nghĩ cố gắng một chút thì có thể tích góp được cho con cái thêm ít tiền!”

Trên khuôn mặt đen hồng của ông lão mang theo nụ cười: “Điện thoại của tôi đã cũ lắm rồi, chỉ có thể gọi điện thoại, không thể nào chụp ảnh, quay video cho thằng bé được. Tôi nghĩ mọi người có thể lên TV quay cho thằng bé một chút. Đến lúc đó ba mẹ nó có thể nhìn thấy nó vẫn còn khỏe mạnh thì có thể yên tâm công tác.”

Một già một trẻ tha thiết mong chờ nhìn bọn họ.

Hạ Vân Trù im lặng suy nghĩ chốc lát, nói: “Được, nhưng lên TV thì phải mất phí.”

Đạo diễn Chương: “!!!” Cái này hình như có chút quá đáng?

Khán giả xem trực tiếp...

“Con mẹ nó, tên tư bản ác độc!”

“Hạ Vân Trù, anh còn là người sao? Người ta đáng thương như thế, anh lại còn đòi tiền của người ta??”

“Ê-kíp! Mau lên, lấy điện thoại của mấy người gọi cuộc điện thoại video cho Lưu Mậu, không dùng tới chương trình thì sẽ không bị tên tư bản Hạ Vân Trù hãm hại!”

...

Khuôn mặt lão Lưu lộ vẻ lưỡng lự, một lại mới khô khan đáp lại: “Muốn, muốn bao nhiêu tiền?”

Hỏi như vậy, nhưng trong lòng ông ấy dự định sẵn... chắc là lần này không lên TV được, ông ấy không có bao nhiên tiền cả.

Hạ Vân Trù: “Một cái bắp cải trắng đông lạnh, một bát gạo.”

Phòng phát sóng trực tiếp đang sục sôi tức giận: “...”

Chuyện này...

Trước đó một giây vẫn còn nghĩ anh là nhà tư bản, lúc này lại không biết nói gì.

Lão Lưu cũng bất ngờ, nhìn anh với vở mờ mịt: “Một cái bắp cải trắng đông lạnh và một bát gạo à?”

Hạ Vân Trù gật đầu: “Đúng, hai người đưa cho tôi một cái bắp cải đông lạnh, tôi sẽ để hai người lên TV.”

Lão Lưu nhìn Hạ Vân Trù, lại nhìn ê-kíp, bỗng nhiên ngộ ra: "Hai người ở đây không có cơm ăn sao? Mấy người trong chương trình này làm khó dễ... Những người này không cho hai người đồ ăn sao?”

Hạ Vân Trù xoa đầu chó con, bất đắc dĩ: “Đúng vậy”

“Ồ, vậy thì dễ!” Lão Lưu nở nụ cười, đang chuẩn bị đồng ý.

Đột nhiên đạo diễn Chương nói xen vào: “Hạ tổng, ê-kíp không cho phép buôn bán đồ, ngay cả quay chương trình cũng không được!”

Con đường này của anh nhất định phải phá hỏng, nếu không mấy ngày sau Hạ Vân Trù cứ dựa vào việc bán màn ảnh thì sẽ có đồ ăn thức uống rồi.

Vậy thì còn xem chương trình trực tiếp này làm gì chứ?

Tiếng mắng chửi trong phòng phát trực tiếp bỗng nhiên đổi hướng gió...

“Ê-kíp thật sự rất quá đáng!!”

“Khiếp, điều kiện này cũng không đồng ý, đúng là không phải người mà!”

“Không sao, vừa rồi bọn họ đã xuất hiện trước ống kính, lát nữa chúng ta có thể cắt đoạn của bọn họ rồi phát lại là được.”

...

Sau đó, lại bắt đầu mắng Ê-kíp.

Hạ Vân Trù lạnh lùng liếc nhìn đạo diễn Chương một chút, lại nhìn về phía lão Lưu: “Xin lỗi, không thể đáp ứng được yêu cầu của hai người, có điều đây là quay trực tiếp, hai người đã được ghi hình lại rồi. Khán giả sẽ giúp hai người biên tập lại, chỉ cần chỗ của cha mẹ Lưu Mậu có mạng, thì chắn sẽ có người cho cha mẹ bé xem.”

Lão Lưu nghe vậy cũng rất vui vẻ, bèn nói lời cảm ơn, sau đó kéo Lưu Mậu vẫn đang nhìn Chi Chi rời đi.

Đạo diễn Chương lại kinh ngạc.

Phòng trực tiếp...

“Hạ Vân Trù mở miệng xin cơm khó như thế sao?”

“Người có tiền quả thực là không muốn vất đi mặt mũi, ê-kíp không cho anh buôn bán, nhưng không nói không cho đi xin cơm mà!! Thật là khó chịu chết mất, Hạ Vân Trù đúng là làm người ta tức giận!”

"Chi Chi vẫn còn đói bụng đó!"

...

Mạc Linh Chi ngẩng đầu nhìn Hạ Vân Trù: "Chít." Người nhận nuôi, tôi đói rồi.

Cô giãy dụa hai lần, chỉ lên trên núi vui vẻ nói: “Áu!” Hay là chúng ta lên núi đi, tôi lên núi tìm đồ ăn cho anh!

Cô rất quen thuộc núi rừng, chắc chắn cô sẽ có cách!

Hạ Vân Trù sờ đầu cô, bình tĩnh nói: “Hôm nay trời tối không an toàn, đừng lên núi, ngày mai chúng ta lên núi tìm đồ ăn. Đừng lo, đợi lát nữa sẽ có đồ ăn.”

"Áu?" Khuôn mặt cô đầy vẻ mờ mịt, vừa rồi không phải là không trao đổi được sao?

Hạ Vân Trù nhẹ giọng giải thích: “Ý định của anh ban đầu không phải là bán cảnh quay, ê-kíp không cho phép, anh chỉ muốn cho họ biết... chúng ta không có đồ ăn.”

Khuôn mặt anh bình tĩnh: “Ê-kíp ngăn cản không cho chúng ta bán cảnh quay, ông lão lương thiện và đứa bé nhìn thấy chúng ta bị làm khó dễ thì nhất định sẽ mang đồ ăn cho chúng ta.”

Đạo diễn Chương: “???”

Cho nên, anh đưa ra điều kiện bán cảnh quay, là để cho ê-kíp ngăn cản anh. Khi ê-kíp ngăn cản anh, thì mấy thôn dân hiền lạnh nhìn thấy bọn họ bị ê-kíp làm khó dễ...

Bằng cách này, những người dân chất phác sẽ đưa đồ ăn cho anh, còn biết rằng bọn anh bị làm khó dễ, sẽ không đưa ra thêm yêu cầu khác.

Dù sao thì càng trong lúc khó khăn, thì càng không thể bị người khác chiếm lợi được.

Ê-kíp chính là thế lực ác độc, anh và Chi Chi là người đáng thương.

Đạo diễn Chương: “...” Tôi, con mẹ nhà anh.

Phòng trực tiếp...

“???”

“Xin lỗi, tôi lại bị vả mặt nữa, anh ta không phải là không thể vứt bỏ mặt mũi, đây chính là người không biết xấu hổ!”

“Đây chính là bộ mặt xấu xa của nhà tư bản!”

“Anh cũng biết người ta là người dân chất phác, thế mà vẫn tính kế một già một trẻ nhà người ta!”

...

Chỉ có ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên, khuôn mặt sùng bái nhìn Hạ Vân Trù.

Khán giả xem trực tiếp.

“Nhà tư bản Hạ, xin anh đừng làm hư Chi Chi có được không?”

Sau năm phút, một già một trẻ quay trở lại.

Cầm theo một bắp cải trắng, một miếng thịt khô và một bát gạo đến.

Khán giả xem trực tiếp...

“Tôi phục sát đất rồi, đúng là tư bản ác độc, quá khó ưa!!”

“Ông lão và đứa nhỏ còn thương cho anh ta nữa, tôi tức sắp khóc rồi!”

-

Ông lão và đứa trẻ nhất quyết đưa cho họ, Hạ Vân Trù nhận lấy.

Anh hỏi: “Hai người đã ăn cơm tối chưa?”

Lão Lưu: “Bây giờ phải về nhà ăn cơm đây, hai người có thể nấu cơm không? Hay là đến nhà tôi ăn!”

Dừng một chút, ông ấy lại nhìn về phía ê-kíp, hạ thấp giọng: “Bọn họ có cho hai người đến nhà tôi ăn không? Đúng là không dễ dàng gì, tham gia chương trình, chính là bị những ông chủ này bắt nạt, làm khó.”

Hạ Vân Trù khẽ cười: “Đúng, cũng không dễ dàng gì. Hay hai người ở lại đây ăn đi, đồ hai người mang đến, tôi và Chi Chi cũng ăn không hết.”

Lão Lưu vội vã xua tay từ chối: “Không được, không được, chỉ có chút đồ này còn thêm chúng tôi thì cũng chỉ đủ ăn một bữa, vậy mai hai người ăn cái gì?”

Nói xong, ông lão chuẩn bị dẫn Lưu Mậu rời đi.

Hạ Vân Trù: “Không sao, ngày mai chúng tôi tự lên núi tìm đồ ăn, ăn cơm cùng với hai người, vậy thì chúng tôi có thể đưa hai người cùng lên TV, ba mẹ bé cũng có thể nhìn thấy bé nhiều hơn.”

Lời này nói đúng vào mong muốn của ông.

Sau đó, lão Lưu và Lưu Mậu ở lại.

Ở đây có nồi đất và bếp bằng đất, Hạ Vân Trù không giỏi dùng cái này lắm, lão Lưu đuổi anh ra, bảo Lưu Mậu cầm củi đến nhóm lửa, ông thuần thục nấu cơm và xào thức ăn.

Khi cơm vừa chín tới, hòa quyện cùng với mùi bắp cải xào thịt khô và thịt mỡ, mùi rất thơm, ngay cả cái bụng của Mạc Linh Chi cũng reo lên “Ục ục ục”

Lúc bắc nồi lên, lão Lưu tự hào nói: “Tôi mà nấu cơm đúng là không chê vào đâu được, cho người thành phố như hai người nếm thử tay nghề của tôi!”

Mạc Linh Chi cổ vũ vỗ vỗ bàn chân: “Áu!” Được!

Hạ Vân Trù khẽ cười: “Đúng rồi, rất thơm.”

Lão Lưu cười càng vui vẻ, lúc ngồi ăn cơm cùng nhau, ông ấy nói cho Hạ Vân Trù rất nhiều những thứ cần chú ý khi lên núi, tuyết lớn phủ khắp núi không có bao nhiêu đồ ăn, phải chú ý an toàn.

Lão Lưu đã ở đây hơn nửa đời người, ông ấy hiểu rất rõ ngọn núi này.

Hạ Vân Trù không khỏi gật đầu, lão Lưu nói đến mức hào hứng.

Còn đối với Lưu Mậu...

Bé lại lén lút cho chó con miếng thịt khô.

Hạ Vân Trù nói nhiều muối quá, cho nên chỉ cho chó con ăn bát canh cải trắng, Lưu Mậu bèn thừa dịp họ nói chút, lén lút dựa theo nhắc nhở của chó con mà gắp cho cô miếng miếng cải trắng xào thịt khô.

Hạ Vân Trù giả vờ không nhìn thấy.

Mạc Linh Chi ăn được thì rất đắc ý, cô cảm thấy... đứa bé loài người này cũng rất tốt.

Cô biết ba đứa trẻ loài người, Trương Tụng Hạo là đàn em của cô, người thứ hai là đứa bé Tiêu Sưởng Khanh... Đó là kẻ thù của cô!

Còn đứa bé nhân loại này, coi như chó chút tinh tế, cũng nhận làm đàn em đi.

Đạo diễn Chương ăn hộp cơm tự hâm nóng, ăn cơm khô khốc bên trong, lại nghe thấy mùi thịt khô xào thơm phức...

Tay nghề của ông lão này quả thật không tệ, mùi thật là thơm.

Trong khoảng thời gian ngắn, thật sự không thể biết được ê-kíp và Hạ Vân Trù rốt cuộc ai mới là người phải chịu khổ!

Phát trực tiếp đã bùng nổ từ sớm, trên hot search cũng có thêm một chủ đề...

#Hạ Vân Trù “Nhà tư bản” xấu xa!”

Có người còn khẳng định rất chắc chắn về phân tích của mình trên mạng.

[Con mẹ nó tôi dám chắc là Hạ Vân Trù giữ lão Lưu và Lưu Mậu ở lại ăn cơm chắc chắn là vì anh không biết dùng nồi đất và bếp đất!! Nói giữ người ta ở lại ăn cơm nhưng thực chất là để người ta dễ dàng nấu cơm cho anh ta!!

Chỉ vậy thôi vẫn chưa tính là gì, chết tiệt anh ta còn tìm lão Lưu điều tra rõ ràng xem ngày mai lên núi như thế nào, để lên núi tìm đồ ăn! Từ lúc người dân bắt đầu xuất hiện, cái tên thương nhân khôn ngoan này đã bắt đầu tính toàn mọi thứ!

Hôm nay, chúng ta ở đây đã chứng kiến được cách một nhà tự bản làm cho người khác cam tâm tình nguyện cống hiến tất cả cho anh ta! Ngay cả một người hiền lành chân chất như vậy anh ta cũng lợi dụng, Hạ Vân Trù, xin anh hãy làm người đi!!]

Tóm tắt khi bình luận...

Hàng ngày Hạ Vân Trù sẽ bẫy người, không thể sống được.

- -------------------

Bình luận

Truyện đang đọc