TÔI ĐÓNG GIẢ LÀM GẤU TRỨC QUỐC BẢO TRONG CHƯƠNG TRÌNH THỰC TẾ

Trans: Mướp Đắng

Hạ Vân Trù ôm cậu bé lên bằng một tay, đặt lên đầu gối, đánh một cái “bép”.

Đứa bé chết lặng.

Mạc Linh Chi: “...” Dọa cô làm rớt đùi gà rồi.

Vẫn may là rớt trong chén.

Người nhận nuôi dữ quá!

Hiếm lắm cún con mới nhìn Tiêu Sưởng Khanh bằng ánh mắt thông cảm.

Tiêu Sưởng Khanh sững sờ.

Hạ Vân Trù mỉm cười: “Mơ - đi - cưng.”

Anh nghiến răng nghiến lời nói: “Chú sẽ giữ sức khỏe thật tốt, cố gắng sống đến một trăm hai mươi tuổi.”

Tiêu Sưởng Khanh cũng không để tâm đến cái mông bị đau, cau mày suy nghĩ…

Năm nay chú Hạ hai mươi tám tuổi, còn bé mới năm tuổi, lúc chú Hạ một trăm hai mươi tuổi…

Bé có thể sống tới chín mươi bảy tuổi không?

Tiêu Sưởng Khanh trầm tư ngờ vực.

“Thằng nhóc thối, sau này bớt xuất hiện trước mặt chú đi, chú vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.” Hạ Vân Trù lại đặt cậu bé xuống.

Nếu gặp đứa bé này thường xuyên chắc tổn thọ mất.

Tiêu Sưởng Khanh ôm mông, không biết bản thân mình có thể sống đến năm chín mươi bảy tuổi hay không, vậy nên bây giờ phải chơi với Chi Chi nhiều một chút.

Thế nên bé ngồi xuống bên cạnh Chi Chi.

Mạc Linh Chi nhặt đùi gà lên, quay lưng lại với cậu bé ăn tiếp.

Cuối cùng Hạ Vân Trù cũng cầm chén cơm lên, không thể phủ nhận rằng Tô Ức nấu cơm thực sự rất ngon, anh nhìn Tô Ức thật sâu, tay nghề này nếu không phải khổ luyện nhiều năm, thì chính là thiên phú đặc biệt.

Tô Ức đang nhìn Mạc Linh Chi, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười: “Chi Chi, ngon không?”

Mạc Linh Chi không muốn để ý tới tên phản đồ này, nhưng mùi vị trong miệng thực sự là quá ngon mà, không nhịn được mà liếc anh ta một cái.

Nụ cười của Tô Ức càng rõ ràng hơn: “Anh không những biết làm các loại món ngon, mà bánh ngọt anh làm còn tuyệt vời hơn đó, có cơ hội anh làm cho nhóc ăn nha, được không?”

Mạc Linh Chi tiếp tục gặm đùi gà, không nói gì.

Tô Ức gõ cằm: “Chương trình lần tới là quay cùng nhau, anh có thể làm cho nhóc bánh quế hoa củ sen, bánh nướng nhân táo, bánh đậu hà lan, không nói những cái khác nhưng bánh đậu hà lan mà anh làm có màu vàng tươi óng ánh, mịn màng, cắn một miếng, hương thơm tràn ngập, không quá ngọt, nên sẽ không bị ngấy, thơm ngon quyến rũ, dư vị…”

“Áu” Mạc Linh Chi ch4y nước miếng, háo hức nhìn chằm chằm anh ta.

Tô Ức: “Đồng ý làm lành với anh không?”

“Áu!!” Làm lành! Lập tức làm lành!

Ý cười trong đôi mắt hoa đào của Tô Ức càng nhiều thêm: “Vậy Chi Chi, mong đợi lần gặp mặt tiếp theo nhé.”

Mạc Linh Chi gật đầu cái rụp, ánh mắt đã không thể đợi được nữa rồi.

Bên cạnh, Hạ Vân Trù mỉm cười đưa tay ra vuốt đầu cún con, giọng nói u ám khàn khàn: “Chi Chi, anh đã nói như thế nào? Lúc ăn cơm phải nghiêm túc.”

Mạc Linh Chi lập tức cúi đầu ăn cơm.

Hạ Vân Trù nghĩ thầm, không phải chỉ là bánh ngọt thôi sao?

Trước khi quay chương trình vào lần tới, làm các loại bánh ngọt cho Chi Chi, cứ cho cô ăn ngán trước đã rồi tính.

Anh nhìn Tô Ức, mặt không cảm xúc.

Đúng lúc Tô Ức cũng nhìn anh, sau khi đối mắt, anh ta giơ ly nước lên, nở một nụ cười.

Không biết vì sao, nụ cười này lại khiến Hạ Vân Trù khó chịu một cách không thể hiểu được.

Lông mày anh nhíu lại.



Sau bữa cơm, mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chỗ ở cho buổi tối.

Số phòng trong nhà đều đủ, chỉ là điều kiện tương đối kém, lúc trước chỉ có bọn người Hạ Vân Trù chịu khổ, bây giờ lại có thêm mấy khách mời này.

Không phải ai cũng giống Hạ Vân Trù có thể thản nhiên xử lý mọi chuyện.

Ít nhất là sau khi Bạch Ngọc nhìn thấy phòng ở, sắc mặt vô cùng khó chịu, gần như là không che dấu nổi.

Trương Dương Triết lại thoải mái hơn, vốn dĩ anh ta tới để chịu khổ cùng Trương Tụng Hạo mà, mặc dù cũng không thích môi trường như vậy, nhưng nghĩ đến mục đích vẫn có thể nhịn được.

Tô Ức thì hoàn toàn không để ý, giống như điều kiện môi trường không hề ảnh hưởng gì đến anh ta, vẫn một bộ dạng cà lơ phất phơ, đứng dựa cửa híp mắt nhìn cún con chơi đùa.

Cam Vũ Quyên cũng không thích ứng nổi, hít sâu một hơi, không thể hiện ra trước ống kính máy quay.

Đối với phản ứng riêng của mỗi người bọn họ, cư dân mạng trong phòng livestream lại xem được rất rõ ràng.

“Thật là phục một số người, chê chỗ này nghèo khổ thì đừng có đến!”

“He he, không tới thì làm sao cọ nhiệt được chứ?”

“Nói gì đó, Bạch Ngọc nhi chỉ là không quen mà thôi.”

“Chúng tôi đâu có nói là ai, bạn fan nào đó không cần phải vơ về mình như vậy đâu!”

“Ài, vốn dĩ tôi là fan của Bạch Ngọc, đã thoát fan rồi, cô ta đúng là không tốt như trong tưởng tượng…”

“Nói nhảm, rất nhiều người trong giới giải trí đều có vỏ bọc, đừng đặt tình cảm vào nhiều quá, dễ bị tổn thương.”

“Gần đây Bạch Ngọc đúng là ngày càng đáng ghét.”

“Hay là làm fan của Chi Chi đi, Chi Chi không có vỏ bọc! Ha ha ha!

“Buồn cười quá, nó đúng là không có vỏ bọc, chỉ có duy nhất một “tấm áo khoác ngụy trang”, hôm nay bị rớt mất rồi, ha ha ha!!”

“Mau, tôi muốn xem Chi Chi! Quay Chi Chi đi mà, không thấy lúc ống kính quay đến những người khác thì số người xem bị sụt giảm mạnh sao?!”



Máy quay lập tức dán lên người Chi Chi.

Lúc này, cô đang chơi đùa với hạt dẻ nướng ở bên cạnh đống lửa, đương nhiên, mục tiêu chính là ăn nó.

Trương Tụng Hạo và Lưu Mậu mỗi người một bên ngồi ở bên cạnh, đúng vậy, Lưu Mậu cũng đến rồi, còn mang đến một chén thịt, được xâu lại bằng que tre do ông Lưu làm, quét nước sốt mà Tô Ức pha chế lên trên, còn đang được nướng trên lửa.

Lưu Mậu mang bao tay trở thịt nướng lại.

Trương Tụng Hạo lấy kẹp gắp hạt dẻ đã nướng chín ra, phủi hết bụi rồi bóc vỏ.

“Chi Chi, em ăn đi!” Trương Tụng Hạo nở nụ cười rạng rỡ, đưa cho Chi Chi.

Mạc Linh Chi: “Ngao~” Khá lắm em trai!

Đưa chân lên vỗ vỗ vai cậu bé cỗ vũ, sau đó cắn một ngụm.

Bên kia, Lưu Mậu lấy ra xâu thịt đã nướng chín, thổi nguội, đưa đến trước mặt Mạc Linh Chi: “Chi Chi, nướng xong rồi, mau thử xem.”

“Áu!” Em trai, cậu cũng không tồi nha!

Mạc Linh Chi lại vỗ vỗ Lưu Mậu theo thói quen, há miệng cắn xâu thịt nướng.

Vẫn còn hơi nóng, cô nhe răng trợn mắt, nhưng nhất quyết không nhổ ra.

Đợi sau khi ăn hết thịt nướng, sau lưng, Tiêu Sưởng Khanh dè dặt đưa tay ra, trên bàn tay đen thùi lùi có một hạt dẻ nướng đã được bóc vỏ, giọng nói non nớt của cậu bé vang lên: “Chi Chi, ăn cái này đi.”

Giống y như hai đứa trẻ còn lại.

Nhưng mà…

Mạc Linh Chi không quay đầu lại.

Tiêu Sưởng Khanh lại không hề thất vọng, tiếp tục đưa đến bên miệng cô: “Ăn đi mà, Chi Chi ăn cái này đi mà.”

Mọi người xung quanh: “...” Chậc, cái đãi ngộ này.

Khán giả xem livestream…

“Ha ha ha, cái điệu bộ vua một cõi này của Chi Chi!”

“Xem ba thê thiếp trong hậu cung của nó kìa, đang tranh sủng đó.”

“Là đàn em à, vẫn còn kém Đen.”

“Nhắc đến Đen… livestream có phải sắp kết thúc rồi đúng không? Ngày mai không được thấy Đen lên máy bay sao?”

“Đừng nha! @ekip, hãy livestream liên tục cho đến sáng mai đi, tôi muốn xem Đen và Chi Chi lên máy bay!”

“Đồng ý!!”

“Ekip, đáp ứng chúng tôi đi mà!”



Vô số người @ekip, leo thẳng lên top, blog chính thức của weibo thất thủ.

Vì thế, lúc chín giờ tối, ekip thông báo một tin tức…

[Đáp ứng yêu cầu của toàn thể cư dân mạng, tối nay sau khi livestream kết thúc lúc mười hai giờ, bảy giờ sáng mai sẽ tiếp tục Livestream, phát trực tiếp cho đến khi các khách mời rời khỏi thôn Tuyết Sơn!]

Đạo diễn Chương cũng thông báo tin tức cho các vị khách mời, đương nhiên là mọi người không có ý kiến gì.

Livestream vẫn còn tiếp tục, mấy dân cư bận rộn trong thôn đem tặng rất nhiều loại đồ ăn, tối nay nhà nào cũng phải tiếp đãi khách từ các nơi, vậy nên nhà nào cũng làm rất nhiều đồ ngon.

Cũng không quên đem đến cho “kẻ trồng cây”.*

(*: Ăn quả nhớ kẻ trồng cây)

Lần này đạo diễn Chương cũng không ngăn cản, Hạ Vân Trù đều nhận lấy.

Khách mời  ngồi bên cạnh bếp lửa, ăn uống nói chuyện phiếm, đương nhiên, chủ yếu là nhìn cún con ăn đồ ăn.

Đừng thấy cô nhóc này nhỏ con, ăn uống rất khá đó.

Ba cậu bé lần lượt, hết người này tới người kia đối xử với cô rất tốt, luôn đem đồ ngon đút cho cô.

Tiêu Sưởng Khanh: “Chi Chi, anh sẽ đến tìm em, sau này em đến công ty của chú Hạ, anh sẽ đến công ty tìm em, chơi cùng em, có được không?”

Mạc Linh Chi không quay đầu.

Cô cũng không muốn chơi cùng cậu bé loài người nói chuyện dễ ghét này

Tiêu Sưởng Khanh: “Cứ quyết định vậy nhé!”

Mạc Linh Chi: “Áu” Ai đồng ý với cậu chứ!!

Trương Tụng Hạo: “Chi Chi, phải đợi đến lần ghi hình tiếp theo mới được gặp em, tận mười ngày, anh sẽ nhớ em lắm…”

Mạc Linh Chi: “Áu!” Vậy tôi cũng sẽ bớt chút thời gian mà nhớ cậu.

Bây giờ tôi làm “quan” rồi, có công việc, không chắc sẽ có thời gian nhớ cậu đâu.

Trương Tụng Hạo: “Đến lúc đó chúng ta lại cùng ăn lẩu và hải sản!”

Mạc Linh Chi: “Áu” Em trai, tôi nhất định, nhất định sẽ nhớ cậu!”

Hạ Vân Trù: “...” Khóe miệng co giật.

Chỉ còn Lưu Mậu với dáng vẻ chán nản, buồn bã: "Chi Chi… sau này chúng ta còn có thể gặp nhau nữa không?"

Chi Chi đi rồi, bọn họ hẳn là rất khó gặp lại nhau đúng không?

Hơn nữa, bọn họ lại ở cách xa nhau như vậy, Bắc Kinh ở đâu, bé biết, nhưng bé chưa từng đến đó, thậm chí còn chưa từng rời khỏi thị trấn này.

Mạc Linh Chi giơ chân vỗ vỗ vai cậu bé: "Áu"

Lưu Mậu không hiểu.

Hạ Vân Trù lập tức phiên dịch: "Sẽ gặp lại mà, Chi Chi vẫn luôn ở Bắc Kinh, cố gắng học tập, rồi thi vào trường ở Bắc Kinh, vậy là có thể thường xuyên gặp Chi Chi rồi."

Ánh mắt Lưu Mậu sáng lên.

Tuy rằng thi vào trường ở Bắc Kinh là một việc rất xa vời, những ít nhất vẫn có mục tiêu.

Hạ Vân Trù ngừng một lúc, nói: "Hay là, sau này mỗi năm bọn chú sẽ quay lại đây, vẫn có thể gặp được nhau."

Anh muốn xây dựng thôn Tuyết Sơn thành khu nghỉ dưỡng thuộc sản nghiệp Minh Hoa, mỗi năm có thể mang Chi Chi đến đây chơi.

Ngay lập tức, mắt Lưu Mậu lại sáng hơn.



Mười hai giờ đêm, livestream kết thúc, các vị khách mời đều ngáp ngắn ngáp dài quay trở về phòng.

Mạc Linh Chi đã sớm gật gù rồi.

Hạ Vân Trù cũng kiệt sức, hôm nay anh và Chi Chi là mệt nhất, giờ phút này anh đã mệt đến mức không muốn động đậy nữa.

Hai lần lên núi, đặc biệt là lần thứ hai chạy bạt mạng trên núi, tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ hoàn toàn là gắng gượng thôi.

Nhưng mà tinh thần của anh vẫn rất tỉnh táo, cho dù nằm trên giường, vẫn không thể nào ngủ được.

Bởi vì phải quay chương trình, nên rất nhiều việc đều đè nén trong lòng, không để lộ ra trước mặt người khác.

Lúc này đêm khuya yên tĩnh, máy quay gắn trong phòng cũng tắt rồi, chỉ còn anh và Chi Chi, nỗi nghi ngờ bao phủ.

Rất nhiều rất nhiều điểm nghi hoặc, nhưng điều khiến anh luôn nhớ đến chính là…

Cô gái kia.

Rốt cuộc cô là ai?

Có quan hệ gì với Chi Chi?

Gương mặt đó dường như được khắc sâu trong tâm trí, dáng vẻ của cô, hành động của cô, tất cả đều vô cùng rõ ràng.

Cô gái đó đẹp như một tinh linh, nhưng lại vô cùng quen thuộc, chính là cảm giác đã từng ở trong giấc mơ của anh, nhưng ngay bây giờ, cảm giác đó lại càng thêm mãnh liệt.

Cô ấy được bao phủ bởi lá cây, sương mù vây quanh, dáng vẻ chân trần đứng ở đó vô cùng rõ ràng.

Giống như chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể trở lại lúc đó, cô đứng trước mặt anh, vươn tay ra là có thể chạm đến.

Nếu như là mơ, tại sao cô lại xuất hiện trong rừng rậm?

Hay là ảo giác của anh?

Không đúng, không phải ảo giác, là sự thật, tuyệt đối là sự thật!

Hạ Vân Trù khẳng định.

Vậy cô ấy và Chi Chi có quan hệ gì?

Là do bản thân anh gặp phải “hiện tượng siêu nhiên” lần thứ hai, hay là… Chi Chi còn có bí mật nào khác?

Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, đột nhiên bật dậy: “Chi Chi, nói cho anh biết, nhóc có phải là…”

“Hừ hừ hừ” cún con ngủ ngon lành.

Hẳn là nghe thấy tên mình, cô không kiên nhẫn mà co lại, giơ chân nhỏ ra vỗ vỗ anh, còn lẩm bẩm rì rầm, trông ngốc không tả nổi.

Hạ Vân Trù: “...”

Anh thở dài thườn thượt, nằm xuống.

Xem ra, không thể tắt camera trong nhà rồi.

Không cần biết là “hiện tượng siêu nhiên”, hay là bí mật của Chi Chi, hoặc là… anh đã đến tuổi cần một người phụ nữ.

Thời gian lâu như vậy, chắc chắn sẽ lộ ra manh mối, anh đợi được.

Hạ Vân Trù từ từ nhắm mắt lại.



Bảy giờ, đúng giờ CCTV được bật lên.

Có khách mời đã thức dậy, có khách mời vẫn đang ngủ.

Tất cả nhân viên công tác đã bắt đầu công việc, dọn dẹp đồ đạc, chỉnh lý thiết bị, chuẩn bị để một lát nữa rời khỏi thôn Tuyết Sơn.

Sáng nay đến lượt Hạ Vân Trù làm bữa sáng.

Anh làm rất đơn giản, cũng không có món gì, chỉ nấu một nồi cháo, buổi sáng ăn tùy tiện một chút, buổi trưa ai về nhà nấy, muốn ăn sao thì ăn.

Đúng tám giờ, các khách mời lần lượt thức dậy.

Người của bộ Lâm nghiệp đã đến, không chỉ có người của bộ Lâm nghiệp, còn có cả mấy nhân viên quản lý sở thú muốn nắm lấy cơ hội, trong đó đặc biệt là người của sở thú đã nhận nuôi Đen lúc đầu và người của sở thú lớn nhất Bắc Kinh là tới sớm nhất.

Hơn nữa, cũng đã cự cãi vài lần với người của bộ Lâm nghiệp, hai bên không hề nhượng bộ về vấn đề sở hữu Đen.

Sở thú tỉnh S: “Đen trước đây là do cơ sở chăn nuôi của chúng tôi cứu trợ, nhân viên cứu trợ Đen lúc đầu đã được đề xuất, đặc biệt chăm sóc Đen!”

Sở thú Bắc Kinh: “Điều kiện môi trường của sở thú chúng tôi là tốt nhất, có thể tạo điều kiện tốt nhất cho Đen, chúng tôi sẽ cho nó một môi trường hoang dã tự do thoải mái, cùng với sự chăm sóc tốt nhất!”

Sở thú tỉnh S: “Nói đùa gì vậy, mấy cái này đương nhiên là chúng tôi cũng có thể cung cấp! Hơn nữa Đen quen thuộc với chúng tôi hơn!”

Sở thủ Bắc Kinh: “Chi Chi ở Bắc Kinh, có vấn đề gì chúng tôi sẽ dễ dàng liên hệ với Chi Chi để giải quyết.”

Sở thú tỉnh S: “Ha ha, sở thú Bắc Kinh của các người quá nhiều người, sẽ làm phiền Đen!”

Sở thủ Bắc Kinh: “Đen không ghét con người, nếu nó không thích, chúng tôi sẽ không để quá nhiều người quấy rầy nó, hơn nữa so với các người, điều kiện chúng tôi có thể cung cấp rất nhiều, người nhiều thì sẽ có nhiều sự giám sát!”



Hai người lại bắt đầu đấu võ mồm.

Hết cách rồi, không thể không giành, không nói đến sự yêu thích của sở thú đối với động vật có linh tính, mà Đen chính là đại diện cho độ hot, lưu lượng và kinh phí được nhà nước phê duyệt, đều khiến người ta không nỡ buông tay!

Không thể đem Chi Chi bỏ vào sở thú, vậy Đen chính là động vật hot nhất mà bọn họ bắt buộc phải tranh giành.

Người của bộ lâm nghiệp xòe tay, nhìn Hạ Vân Trù: “Hạ tiên sinh, cậu nói xem phải xử lý thế nào đây?”

Ông ta đã phiền đến mức bí đường rồi.

Vẻ mặt Hạ Vân Trù bình tĩnh: “Chi Chi đã là “nhân viên ngoại giao động vật” rồi, sao chúng ta không hỏi thử ý kiến của Chi Chi?”

Nhân viên quản lý của hai sở thú: “???”

Cái quái gì thế?

Hỏi một con chó chuyện này sao?

Để con chó này quyết định một việc lớn như vậy cũng được à?!

Nhưng mà, người của bộ Lâm nghiệp lại xòe tay: “Hoàn toàn đồng ý, nhà ngoại giao của chúng ta có nghĩa vụ thì đương nhiên cũng có quyền lợi.”

Ông ta ngồi xuống, nhìn bộ dáng sững sờ của Chi Chi: “Nhà ngoại giao, nhóc có ý kiến gì không?”

Mạc Linh Chi trừng mắt.

Trời ơi, cô phải nhậm chức ngay lập tức sao?!

_

Bình luận

Truyện đang đọc