TÔI PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI VÔ HẠN

Ánh trăng bàng bạc hắt lên vảy cá lấp loáng ánh sáng tr3n mặt hồ.

Bóng hai người ngồi đọc sách gần nhau phản chiếu tr3n mặt nước lung linh, cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi tan tiếng trò chuyện thì thầm, giữa bóng đêm tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và chim hót ríu rít.

"Sao cuốn sách lại bị xé nát vậy?"

"Trước đây bị một đứa trẻ trong viện mồ côi nơi ta ở xé rách rồi ném xuống ao, thế nhưng ta thật sự rất thích cuốn sách này, vì vậy đã nhặt lên và dán lại."

"Tại sao nó lại xé sách của anh?"

"Không biết. Có lẽ nó không thích ta hoặc sách của ta. Suy cho cùng thì có ai sẽ thích một con quái vật bất tử chứ."

Tạ Tháp thản nhiên thuật lại mọi chuyện cứ như những việc đã xảy ra chẳng ảnh hưởng gì đến y.

Bạch Liễu ngập ngừng: "Làm sao anh đến được đây?"

Tạ Tháp rũ hàng mi xuống: "Đứa trẻ xé sách của ta đã chặt x4c ta và ném vào nước, ta trôi theo dòng nước một thời gian rất lâu, rất lâu, rồi từ từ thân thể được nối lại, cho đến khi tỉnh lại thì ta đã ở trong đền thờ này rồi."

"Anh có từng nghĩ tới..." Bạch Liễu quay đầu nhìn sườn mặt Tạ Tháp, "chuyện rời khỏi đây không?"

Tạ Tháp nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu: "Ta không thể rời đi."

Y giang hai cánh tay ra, Bạch Liễu nương theo ánh trăng phản chiếu lập tức nhìn thấy hàng ngàn sợi tơ bạc rực rỡ từ khắp nơi trong đền thờ quấn quanh cơ thể Tạ Tháp, trói chặt cổ tay, mắt cá chân, tay chân của Tạ Tháp.

"Đây là dây rối mà thần đã buộc vào ta." Tạ Tháp điềm đạm nói, "Bởi vì ta không đáp ứng được kỳ vọng của thần dành cho ta cho nên ta đành phải ở đây chịu sự mài giũa, cho đến khi có thể trở thành một Tà Thần đủ tư cách."

Bạch Liễu nhìn Tạ Tháp: "Tà Thần đủ tư cách?"

Tạ Tháp quay đầu lại, bình thản nhìn cá vàng đang bơi trong hồ: "Có thể trở thành vật chứa mọi duc vọng của con người, có thể trở nên mạnh mẽ vì nỗi đau mà con người hiến tế, và có thể đảo lộn thế giới thành một trò chơi tà ác."

"Ta không làm được, vì vậy ta đã bị trục xuất."

Ánh mắt Bạch Liễu tối sầm lại: "Anh bị trục xuất từ đâu?"

Tạ Tháp im lặng một hồi: "Ta không nhớ."

"Ta chỉ nhớ mình bị một tấm vải trắng che lại và không thể động đậy, sau đó ngày nào cũng sẽ có người đến gặp ta, hỏi ta có muốn trở thành Tà Thần không."

"Mỗi lần ta trả lời không, ông ta sẽ cắt tỉa điêu khắc khuôn mặt và cơ thể ta qua tấm vải trắng đó rồi bỏ đi, ngày hôm sau lại đến hỏi ta lần nữa, cứ như thế cho đến một ngày ông ta th0 dài nói: Mi ở trong tay ta vĩnh viễn sẽ không thể có được linh hồn, mi cần phải luyện tập, cho nên ta đã bị trục xuất."

Bạch Liễu hỏi, "Tại sao anh không muốn trở thành Tà Thần?"

Tạ Tháp trầm tư: "Bởi vì ta không thể hiểu được."

"Mỗi tế phẩm đến đền thờ có thể khiến ta mở mắt từ giấc ngủ say đều đều có những duc vọng vô cùng đau đớn."

"Họ đến gần ta, lay tỉnh ta, ngước đôi mắt ảm đạm không còn chút ánh sáng nhìn ta, quỳ xuống trước mặt và khóc lóc van ta, hoặc chửi bới xô đẩy ta, buộc ta phải thực hiện duc vọng của họ."

"Nhưng ta không có khả năng hiện thực hóa mong muốn của mọi người, chỉ có Tà Thần thực sự mới có nó."

"Nếu sự đau khổ của tế phẩm có chất lượng đủ cao và đáp ứng yêu cầu của thần, thần sẽ hài lòng đáp ứng mong muốn của những tế phẩm đó, đồng thời chuyển dời nỗi đau, duc vọng và ký ức của họ cho ta, để ta có thể tự mình trải nghiệm những nỗi đau mà tế phẩm đã trải qua."

"Thần luôn nói với ra rằng, nỗi đau sẽ khiến linh hồn trở nên giá trị hơn, và ta cần nỗi đau để tạo dựng hình hài của mình."

Tạ Tháp nhìn đàn cá vàng bơi lội tung tăng trong ao, đưa đầu ngón tay khuấy nhẹ vào mặt nước, sóng nước lan ra tầng tầng lớp lớp, cá vàng quẫy đuôi mất bóng, y tiếp tục nói:

"Nhưng dù ta nhận được bao nhiêu nỗi đau và duc vọng của mọi người thì ta vẫn như một cái phễu thấp kém vậy, không thể chứa đựng bất cứ thứ gì, cũng không thể sử dụng chúng để trở thành Tà Thần."

"Ta không thể hiểu được duc vọng hay nỗi đau của con người. Người đã tạo dựng ra thân thể ta nói rằng, rõ ràng ta có một cơ thể tà ác và mạnh mẽ nhất tr3n thế giới, nhưng ta chỉ là một vật chứa thất bại, không thể chứa bất kỳ sự ác độc nào."

"Ông ta nói đó là bởi vì ta không có linh hồn, và đối với một con quái vật không có linh hồn, nỗi đau là vô giá trị."

"Ta không hiểu tại sao con người có duc vọng và đau khổ, lại càng không hiểu tại sao họ đã đau khổ như thế rồi mà lại vẫn muốn tiếp tục cầu nguyện với Tà Thần đã dày vò họ để thực hiện ước muốn của họ."

"Chỉ cần từ bỏ thôi là được mà."

Tạ Tháp quay đầu lại, y nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Bạch Liễu, nghiêm túc nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Bạch Liễu đi tới trước mặt ta đánh thức ta, cậu cũng có duc vọng khiến cậu đau khổ nhưng nhất định phải thực hiện sao?"

"Cậu có thể cho ta biết vì sao cậu sẽ không từ bỏ duc vọng này không?"

Bạch Liễu hơi tránh tầm mắt của Tạ Tháp, hắn hạ mắt xuống và thu tay lại, các ngón tay cuộn tròn, khẽ ừ một tiếng.

Tạ Tháp nghiêng về phía trước nhìn chăm chú Bạch Liễu, trong đôi mắt tràn ngập sự tò mò thuần túy: "Tại sao Bạch Liễu sẽ không từ bỏ duc vọng này cho dù nó có đau đớn như thế nào đi chăng nữa?"

Bạch Liễu nhẹ giọng nói: "Có thể là bởi vì nỗi đau khi từ bỏ người này còn dữ dội hơn nỗi đau mà y mang đến."

Tạ Tháp im lặng.

Y thong thả ngồi thẳng dậy, sau đó rút bàn tay đặt tr3n mu bàn tay Bạch Liễu về, nhích người cách xa Bạch Liễu, mặt mày nghiêm chỉnh nhìn vào hình ảnh phản chiếu đôi chân trần của mình đung đưa tr3n mặt hồ, những sợi dây xích dưới chân theo động tác vội vàng phát ra âm thanh leng keng rung động.

Tạ Tháp nhỏ giọng hỏi: "Thì ra duc vọng Bạch Liễu là một người sao?"

"Thật hiếm thấy, chỉ vì một người mà có thể đau đớn đến mức khiến ta tỉnh giấc."

Tạ Tháp rũ mắt xuống: "Cậu có thể nào miêu tả cho ta nghe không, loại đau khổ sinh ra từ người đó là như thế nào khiến cậu phải đến cầu nguyện Tà Thần?"

Bạch Liễu cũng cúi đầu, nhìn ảnh ngược phản chiếu chập chờn tr3n mặt nước của Tạ Tháp, khẽ nghiêng mặt đi, giọng điệu bình tĩnh nói: "Có lẽ là đủ đau khổ để trở thành Tà Thần."

Tạ Tháp mở to mắt, y quay phắt lại muốn nhìn vẻ mặt Bạch Liễu nhưng lại thấy Bạch Liễu chống gối đứng dậy, nhàn nhạt nói "Trời sắp sáng rồi, tôi phải đi." rồi xoay người muốn rời đi.

"Đợi một chút!" Tạ Tháp vươn tay muốn giữ lại Bạch Liễu.

Nhưng khoảnh khắc Tạ Tháp đưa tay ra, vô số sợi tơ rung động chất chồng ở cổ tay y kéo siết thật chặt, khiến đầu ngón tay của Tạ Tháp chạm vào vạt áo đang bay của Bạch Liễu nháy mắt dừng lại.

Đầu ngón tay Tạ Tháp bị kéo đến trắng bệch nhưng y vẫn kiên định nắm lấy vạt áo Bạch Liễu kéo kéo nhè nhẹ, y ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu cất giọng dịu dàng: "Ngày mai cậu có đến không?"

Bạch Liễu dừng bước, hắn không nhìn lại: "Có muốn tôi tới không?"

Hàng mi dài của Tạ Tháp run rẩy nhè nhẹ: "Muốn."

Bạch Liễu bình thản nói: "Vậy thì tối mai tôi lại đến."

Vừa lúc Bạch Liễu đẩy cánh cửa đền thờ rồi biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Tháp, trong nháy mắt đó Tạ Tháp cảm thấy buồn ngủ kinh khủng. Y từ từ ngã xuống tr3n hành lang gỗ, mấy trang sách trong tay rơi tán loạn sang một bên, Tạ Tháp cố hết sức mở mắt ra nhìn theo bóng lưng của Bạch Liễu nhưng lại bị tơ rối điều khiển đành phải chìm vào giấc ngủ.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một tế phẩm vừa vào đền thờ đã có thể đánh thức mình.

Nhìn vào ánh mắt tế phẩm tên Bạch Liễu này, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, rõ ràng chất chứa biết bao duc vọng cùng đau đớn nhưng lại không phát điên vì chúng, vẫn luôn bình thản không chút gợn sóng nhìn vào Tà Thần đáng sợ như y.

—— Đôi mắt đó tràn ngập những cảm xúc mà y không hiểu.

Y rất muốn gặp lại người này một lần nữa.

Tạ Tháp dựa vào tấm ván gỗ xưa cũ, y nhìn về hướng Bạch Liễu rời đi và chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạch Liễu cầm đèn đi xuống núi, hắn quay trở lại phòng thờ để đặt chìa khóa về chỗ cũ, sau đó quay trở lại căn gác nơi mình ở. Vừa mở cửa, Sota đã hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên, lúc nhìn thấy người vào là Bạch Liễu, hai mắt cậu sáng rực, vỗ vỗ nguc th0 phào một hơi: "Cuối cùng anh cũng về! Gần sáng rồi!"

Sau đó Sota lo lắng kể lại với Bạch Liễu những gì Aoi đã nói với cậu, Bạch Liễu nghe xong gật gật đầu —— không khác lắm so với dự đoán của hắn.

"Vậy mai chúng ta cũng bị tra tấn giống như thế luôn hả?" Sota vừa nghĩ đến mấy cảnh tra tấn hành hạ mà Aoi đã kể liền thấy toàn thân đau nhức không thôi.

"Cậu chỉ là người hầu, đừng quá lo lắng." Bạch Liễu vừa nói vừa cởi áo khoác chất đống bên cạnh gối, nhắm mắt chuẩn bị ngủ, "Bọn họ chủ yếu tra tấn tế phẩm thôi."

Sota bất lực nhìn Bạch Liễu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng cậu ngậm miệng lại, chỉ th0 dài thườn thượt.

Sắp bị người nhà Kitahara bi3n thái kia tra tấn hành hạ vậy mà vẫn có thể nói ngủ là ngủ, lại còn ngủ say nữa.

Cậu chỉ là một người hầu mà tối qua không hề chợp mắt luôn này.

Bạch Lục đại nhân là tế phẩm mà tâm lý tốt thật đấy...

"À đúng rồi, tối mai tôi lại phải đột nhập phòng thờ lấy trộm chìa khóa." Bạch Liễu nhắm nghiền mắt nhưng miệng vẫn sai bảo, "Oán linh chó đen trong đó chỉ nhận chủ của nó, tôi cần thứ gì đó có mùi của Aoi, cậu có trộm quần áo của Aoi về không?"

Sota vỗ trán, bừng tỉnh nói: "Suýt nữa thì quên mất, em mang về rồi đây!"

Nói xong cậu mới phản ứng lại, sắc mặt tái mét hẳn: "Cái gì! Tối mai anh lại ăn trộm chìa khóa đền thờ sau núi nữa à!"

"Ừ." Bạch Liễu uể oải ngáp một cái, lăn qua lăn lại ngủ thiếp đi, "Anh ấy bị mắc kẹt bên trong không thể ra ngoài được, tạm thời trước mắt chỉ có thể làm thế này."

Dặn dò xong Bạch Liễu lập tức chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại Sota vẻ mặt kinh hãi bên cạnh, c4n tay nghĩ ngợi lung tung.

Đêm thứ hai.

Sota quấn băng tr3n vai Bạch Liễu, cậu nhìn thấy miếng băng thấm đầy máu thì vừa lo vừa sợ, giọng nói nghẹn ngào muốn khóc: "Nhà Kitahara quá đáng thật đấy! Anh chỉ mới tới thôi mà đã dùng loại khổ hình nặng như thế này rồi!"

Vẻ mặt Bạch Liễu vẫn lãnh đạm như cũ, hắn cột chắc băng vải tr3n người rồi mặc áo khoác, đứng dậy: "Tôi đi đây."

Tuy rằng hắn có thể dùng giao diện của Lưu Giai Nghi để chữa trị vết thương, nhưng trong tình huống hiện tại, tế phẩm có thể dễ dàng chữa lành vết thương cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.

Sota lo lắng quỳ xuống dưới chân Bạch Liễu: "Bạch Lục đại nhân, tối hôm qua anh về chỉ ngủ được một chút, ban ngày lại bị nhà Kitahara hành hạ như vậy.. đêm nay vẫn muốn đi sao?"

"Đi." Bạch Liễu nói ngắn gọn.

Một giờ sau.

Aoi buồn chán nằm nhoài người cạnh cửa sổ, cô bé không mặc quần áo để lộ vết dao vết chém chằng chịt tươi mới phía sau lưng y hệt Bạch Liễu, nhưng cô bé cứ để mặc như vậy, phơi mình trong không khí, chẳng buồn chữa trị hay băng bó.

Cô bé chống cằm một tay ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ, khóe mắt chợt lóe lên điều gì đó rồi tập trung vào một hướng, một lần nữa cô bé lại nhìn thấy ánh đèn mờ ảo tr3n con đường dẫn đến đền thờ tr3n đỉnh ngọn núi.

"Lại đi?!" Aoi kinh ngạc cau mày, "Tên này không muốn sống nữa à? Ban ngày mới vừa bị tra tấn, ban đêm lại đi?!"

Bạch Liễu đẩy cửa đền thờ ra, dựa theo hướng hôm qua đi sâu vào bên trong, rồi mở cửa phòng thờ.

Ánh trăng trong veo tinh khiết như vừa được rửa sạch, Tạ Tháp vẫn ngồi chỗ cũ quay đầu nhìn hắn, Bạch Liễu bước lên tấm ván gỗ cũ kỹ đặt tr3n hành lang, đột nhiên một cơn choáng váng ập đến.

Vết thương mất máu quá nhiều cùng với giằng co rượt đuổi với oán linh chó đen, và vội vàng chạy đến đền thờ khiến Bạch Liễu lúc này hơi choáng váng. Hắn chống vào cây cột gần đó cố giữ vững thân hình đang chao đảo của mình.

Tạ Tháp lập tức nhận thấy có gì đó không ổn ở Bạch Liễu, y cau mày bước về phía trước, vừa định vươn tay đỡ Bạch Liễu đang đổ người về phía trước.

Một chiếc áo mỏng manh kiểu dáng tinh xảo thêu hoa anh đào tr3n nguc chậm rãi bay bay từ cổ tay áo của Bạch Liễu, xoay một vòng rồi rơi xuống đất.

Tạ Tháp và Bạch Liễu cùng lúc nhìn sang.

—— Đây là chiếc áo mà Sota vội vội vàng vàng lấy trộm từ căn gác mái của Aoi để Bạch Liễu dùng lừa gạt oán linh chó đen.

Là một chiếc áo lót của nữ.

Tạ Tháp đang định đỡ Bạch Liễu thì sững người lại, y chậm rãi thu tay đút vào cổ tay áo, nhìn xuống chiếc áo tr3n mặt đất, ngập ngừng nói: "... Đây là y phục của người mà Bạch Liễu không thể kiềm chế được duc vọng sao?"

"Lúc nào cậu cũng mang nó theo bên người à?"

Bạch Liễu: "......"

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc