TRẠCH THIÊN KÝ

Cánh đồng tuyết rất dầy, không biết sâu mấy phân, mỗi bông tuyết hay mảnh tuyết đều là một vùng ánh sao, ẩn chứa rất nhiều năng lượng, một cánh đồng tuyết phạm vi mấy trăm trượng không biết có bao nhiêu vạn bông tuyết và mảnh tuyết, không biết cất giấu bao nhiêu năng lượng, một khi bị thần thức châm lên, trong nháy mắt phun ra ánh sáng và nhiệt lượng. Trước ở chỗ Hắc Long, Trần Trường Sinh nhảy qua tẩy tủy, trực tiếp Tọa Chiếu, suýt nữa bị ánh sáng và nhiệt độ thiêu chết, nếu không phải có long huyết thì hắn sớm đã chết rồi, lúc đánh với Trang Hoán Vũ hắn lại đốt lên một cánh đồng tuyết, tuy rằng thân thể từng tắm quá long huyết mạnh hơn trước nhưng vẫn khó có thể chịu đựng, nếu không phải cơn mưa bất ngờ kia, hắn cũng đã chết.

Một vùng cánh đồng tuyết tán phát ra ánh sáng và nhiệt độ khủng bố, làm hắn không thể chịu đựng, huống chi là mười cánh đồng tuyết, hắn căn bản không chịu nổi, hoàn toàn là liều mạng thực hiện.

Hắn nhất định phải chiến thắng Cẩu Hàn Thực để đứng đầu danh sách, như thế mới có thể tiến nhập Lăng Yên các phát hiện bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, chính như hắn đã nói, hắn nhất định phải liều mạng bảo vệ mạng của mình.

Trong nháy mắt, thân thể hắn trở nên nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể cao khó có thể tưởng tượng, mưa rơi xuống nhanh chóng bị bốc hơi, tương phản. Không chỉ thế, cả mồ hôi thoát ra ngoài cũng nhanh chóng bị bốc hơi lên.

Cả người hắn đều bị bao vây trong hơi nước, có mưa mà cũng có mồ hôi, hương vị rất là quái dị, đồng thời, vẻ mặt của hắn có chút biến hình, cũng rất quái dị.

Chỉ có điều một lát sau, khi xiêm y của hắn cũng không thể chịu đựng sức ép này, cơn mưa rơi từ trên nóc xuống to lên, xiêm y lập tức rách ra biến thành hơn mười mảnh vải vắt lên người hắn, nhìn có chút buồn cười, nhưng những người đứng ở tầng hai nhìn xuống chỉ thấy ghê người.

Đúng vậy, cơn mưa rơi xuống càng lúc càng dữ dằn, như thể biết hắn đang đứng ở bên bờ sinh tử, mưa liều mạng rơi xuống ào ào. Hơn nữa cơn mưa còn lạnh như băng, như thể cơn mưa cuối đông.

Ngay cả như thế, mưa to rét lạnh xối lên người của hắn cũng không thể ngăn cản nhiệt độ cơ thể bốc ra, giữa làn hơi nước, gương mặt hắn tràn đầy thống khổ.

Tiếng ve bên ngoài càng lúc càng vang, càng lúc càng thê lương.

Trong và ngoài lâu như hai thế giới.

Cơ thể của Trần Trường Sinh vô cùng đau nhức, dường như bị xé rách vậy, làn da cực kỳ mẫn cảm, mỗi hạt mưa như châm vào người, cơ thể hắn như thật sự đang bốc cháy lên, tuy không thấy ngọn lửa nào nhưng không khí quanh người bị biến dạng, hình ảnh rất là quỷ dị.

Lượng ánh sao khủng bố thiêu đốt, thống khổ khó có thể thừa nhận nhưng không thể khiến hắn nhắm hai mắt lại, hắn chăm chú nhìn vào mắt của Cẩu Hàn Thực, bước chân thong thả mà kiên định di động, ý đồ tiếp tục tìm kiếm khả năng thắng lợi.

Hắn không biết mình lúc nào sẽ bất tỉnh, khi nào sẽ bị chết cháy, hắn phải nhịn đau đớn, thừa dịp chân nguyên hùng mạnh chiến thắng đối thủ.

Cẩu Hàn Thực nhìn hắn mang theo sương trắng chậm rãi đi đến, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, khẽ động cánh tay phải, trường kiếm phá không dựng lên, kiên định chém về phía Trần Trường Sinh.

Trong cơn mưa, Trần Trường Sinh dùng tốc độ khủng khiếp và Da Thức Bộ tránh né kiếm ý hùng mạnh, đoản kiểm trong tay mượn mưa rơi lao tới Cẩu Hàn Thực.

Trong thời gian cực ngắn ngủi, hai người đối liền mười sáu kiếm chiêu.

Cẩu Hàn Thực dùng Ly Sơn kiếm pháp tinh diệu hùng mạnh, Trần Trường Sinh ứng đối càng vô cùng phấn khích, khi thì dùng côn hóa thành kiếm pháp, lại có vô số kiếm pháp của các tông phái học viện bị hắn hạ bút thành văn, hơn nữa hắn rất hiểu biết về Ly Sơn kiếm pháp, vô số lần chặn được thế công hiểm hóc.

Chiến cuộc khẩn trương, người xem lầu hai trầm mặc không nói, nhưng trong nội tâm đã gợn sóng vô số lần, nhất là sự tán thưởng với Trần Trường Sinh, nhìn kiếm này, Trang Hoán Vũ thua thật không oan.

Trong trận đối chiến này, Trần Trường Sinh thể hiện được ý chí chiến đấu có thể nói là đáng sợ cùng với năng lực học tập vô cùng ưu tú, phải biết rằng lúc mới bắt đầu, đối mặt với Trang Hoán Vũ phương diện kiếm đạo chưa có gì đang lưu ý, nhưng khi chiến đấu với Cẩu Hàn Thực, kiếm pháp của hắn lại càng ngày càng sắc bén, toàn bộ tri thức tu hành chuyển hoán thành sức chiến đấu.

Đáng tiếc chính là Quốc Giáo Học Viện có cánh cửa, Ly Cung có cánh cửa, Tẩy Trần Lâu cũng có cánh cửa, trên thế giới này khắp nơi đều có cánh cửa ngăn cản vô số người, phía trước Cẩu Hàn Thực cũng có một cánh cửa, Trần Trường Sinh có ưu tú thế nào, ý chí kiên cường thế nào cũng không có khả năng vượt qua, dù sao từ lúc hắn chính thức bắt đầu tu hành đến nay còn chưa đầy một năm, nếu tính từ lúc tẩy tủy thành công thì còn chưa được mấy tháng.

Từng tiếng vang lên, cơn mưa to đột nhiên ngừng lại.

Mưa to dừng lại, là vì nhiệt độ của Trần Trường Sinh đã hồi phục như lúc ban đầu.

Rất may mắn là, hắn không có chết đi, không biết là may mắn hay bất hạnh —— chân nguyên trong cơ thể qua chiến đấu tiêu hao hầu như không còn.

Tịch mịch.

Cẩu Hàn Thực đứng yên tại chỗ, tay áo phải cụp xuống, sắc mặt trắng bệch.

Trần Trường Sinh đứng phía đối diện, xiêm y rách nát xiêm, cơ thể trần trụi không ngừng phun máu.

Trận chiến đấu này rốt cục đã đi tới cuối cùng, hắn mất đi tất cả khả năng thắng lợi, nhưng mà ngoài rất nhiều người dự kiến, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, hắn không hề sinh ra cảm xúc uể oải, càng không có gì là bi phẫn hay không cam lòng, hắn rất bình tĩnh.

Bởi vì hắn đã hết lực.

Vì sống sót, hắn đã liều mạng.

Nếu như vậy vẫn không thể thành công, chỉ có thể thuyết minh thiên đạo hay vận mệnh đã an bài như vậy, hắn không tiếp nhận, nếm thử khiêu chiến, sau đó thất bại, chỉ như thế mà thôi.

Mười cánh đồng tuyết sau khi bị hắn đốt hai lần, cuối cùng tất cả cánh đồng tuyết đều đã đốt lên, không phải hắn không cố gắng, chỉ là không thành công.

Hắn có tư cách bình tĩnh, thậm chí có thể kiêu ngạo.

Hắn cúi đầu nhìn tay phải, đoản kiếm bị mảnh vải buộc ở trong tay.

Trận đối chiến này, kiếm hắn và Cẩu Hàn Thực chân chính chưa hề chạm nhau, một mặt là Cẩu Hàn Thực có điều kiêng kị, về phương diện khác cũng chính là thực lực của hắn quả thật còn kém rất nhiều.

Hẳn có thể bình tĩnh, vì sao vẫn còn có chút không cam lòng?

Trần Trường Sinh nhìn kiếm trong tay, yên lặng nghĩ.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên, giơ kiếm hướng tới Cẩu Hàn Thực.

Hắn biết rằng, đây là lần giơ kiếm cuối cùng.

Quả thật như thế.

Cẩu Hàn Thực vung tay, hắn quay ngược về phía vách đá.

Phiêu đãng trên không trung, hắn cảm thấy có chút mỏi mệt, có chút yên vui, bởi vì rốt cục có thể không cần nghĩ nữa, rốt cục có thể không cần không cam lòng nữa, sau đó hắn cảm thấy bầu trời xanh thăm thẳm có chút chói mắt.

Hắn nhắm hai mắt lại.

Nhưng không có bầu trời tối đen.

Hắn nhìn cánh đồng tuyết khô cằn, hầu như không còn gì để thiêu đốt.

Thấy được giọt nước nhỏ lưu lại vùng quê.

Thấy được chỗ xa hơn.

Trên bầu trời có một hồ nước lơ lửng.

Hôm nay hắn mới nhìn thấy rõ ràng, trong hồ, thậm chí còn cả ngọn núi.

Bình luận

Truyện đang đọc