TRẠCH THIÊN KÝ

Ánh mặt trời dừng trên mặt cô gái, dung nhan thanh tú lập tức trở nên sáng rực thêm mấy phần.

Nàng lẳng lặng nhìn ánh mặt trời phía xa, nghĩ tới việc gặp phải sau khi tiến vào vườn hôm nay, trong lòng có chút nặng nề.

Ngay vào lúc này, một thiếu nữ áo trắng Thanh Diệu Thập Tam Ti vội vàng đi tới, đi vào phía sau nàng, hạ giọng nói:
- Người nọ bị thương quá nặng, sư tỷ…

Thiếu nữ gật gật đầu, ra hiệu nàng đi trước, sau đó mình liền đi theo sau.

Thiếu nữ Thanh Diệu Thập Tam Ti kia đi trở về trong phòng, không để ý tới sự phản đối của đồng môn người bị thương liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Lúc này, người thiếu nữ kia mới đi vào trong nhà. Hai nữ tử Thanh Diệu Thập Tam Ti đang trị liệu cho người bị thương, chỉ có điều người nọ bị thương quá nặng, phương pháp trị liệu thông thường của Ly Cung không có tác dụng, cho dù các nàng cố gắng như thế nào thì vẫn không cầm máu được trên miệng vết thương ở bụng người nọ.

Nhìn thấy nàng đã đến, bọn nữ tử Thanh Diệu Thập Tam Ti lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nhường chỗ.

Thiếu nữ kia đi tới bên cạnh người bị thương, nâng tay phải đặt trên khoảng không trung phía trên phần bụng bị thương của người nọ.

Chỉ thấy một đạo thanh quang nhàn nhạt theo lòng bàn tay của nàng hạ xuống, tựa như nước chảy, lại càng mềm nhẹ hơn so với nước chảy, không ngừng rơi xuống trên thân thể người bị thương.

Miệng vết thương của người kia đang không ngừng chảy máu đột nhiên ngừng lại.

Ngay sau đó, chùm tia sáng hạ xuống từ lòng bàn tay thiếu nữ kia chợt biến sắc, từ màu xanh khiến cho lòng người sinh ra cảm gác tươi mát sung sướng lại biến thành màu trắng ngà thánh khiết trang nghiêm.

Ánh sáng trắng nõn dừng trên bụng người bị thương, miệng vết thương khủng bố lại dần dần khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

- Chu Viên…. Xảy ra vấn đề, ta nghi ngờ cửa vườn đã đóng, mau cho người nhanh chóng tới cửa vườn nhìn xem thử.

Người thiếu nữ kia đứng dậy, nói với chúng nữ tử:
- Ta đi rồi, các người liền đốt hai đạo pháo hóa, tin tưởng mọi người ở Sơn Dã Khê Hà Gian sẽ nhìn thấy.

Bất kể là Thánh Nữ Phong hay là Thanh Diệu Thập Tam Ti, trên chiến trường từ trước đến nay đều dùng pháo hoa để truyền tin, đối với người tu hành và quân đội nhân loại mà nói, hai đạo pháo hoa chính là hy vọng. Lúc này mặc dù là ở Chu Viện, tin tưởng người tu hành bị thương trong lúc đối chiến, sau đó lại không thể thông qua cửa vườn, sau khi nhìn thấy hai đạo pháo hoa sẽ nghĩ biện pháp tới bên sơn lâm.

Một vị nữ tử hơi lớn tuổi của Thanh Diệu Thập Tam Ti nhìn nàng lo lắng nói:
- Sư tỷ, ngươi muốn làm cái gì?

- Ta muốn đi làm chút chuyện.
Thiếu nữ bình tĩnh nói, sau đó liền xoay người rời khỏi.

Nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất ở sâu trong Lâm viên, những nữ tử của Thanh Diệu Thập Tam Ti lặng im không nói gì.

Một lát sau mới có người nhớ tới một màn thần kỳ lúc trước.

Một thiếu nữ tôn sung nói:
- Đó là Thánh Quang Thuật a, thật không nghĩ tới sư tỷ tuổi còn nhỏ vậy mà đã tu luyện được Thánh Quang Thuật tới cảnh giới này, theo ta thấy lão sư cũng chưa chắc có thể làm được như thế.

- Lúc sau mới là Thánh Quang Thuật, ban đầu hẳn là Vô Cấu của Thánh Nữ Phong.

Vị nữ tử hơi lớn tuổi kia mỉm cười nói:
- Sư tỷ nàng đầu tiên học tập ở học viện chúng ta, sau đó đi tới Thánh Nữ Phong tu hành, đi học hết cả nam bắc, tự nhiên là không tầm thường.

Bóng đêm dần dần tiến tới, Chu Viên trở nên hơi lạnh, nhất là bên trong chân núi càng trở nên lạnh lẽo.

Lê phục Thanh Diệu Thập Tam Ti màu trắng có chút dày, có thể chắn gió chống lạnh, thiếu nữ cũng không lo lắng tới điều này, nhìn như tùy ý đi lại trong sơn dã, trên thực tế lại đang tìm kiếm người tu hành lúc trước nhập viên.

Nàng và Trần Trường Sinh đều giống nhau, cho dù có lực lượng cường đại cũng không có khả năng thay đổi được quy tắc của tiểu thế giới trong Chu Viên này, cửa vườn đóng hẳn chỉ là chuyện tạm thời, vấn đề ở chỗ, Chu Viên bỗng nhiên đóng cửa sẽ khiến mấy trăm người tu hành bên trong gặp rất nhiều nguy hiểm, nguy hiểm này đến từ chính bản thân người tu hành cùng những chỗ khác.

Lúc trước ở trên vách đá núi, nàng gặp một học sinh của Học Viện Trích Tinh, học sinh kia không phải tranh đấu với người khác bị thương mà là xảy ra vấn đề lúc thi triển thân pháp, té xuống từ trên đỉnh, thân thể sau khi Tẩy Tủy cũng không thể đứng vững từ trên độ cao đó khiến hắn bị gãy rất nhiều xương, nếu không phải gặp được nàng có lẽ chỉ có thể chờ chết.

Đêm dần dần khuya, núi rừng trở nên có chút âm tram, xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy lửa trại phát ra ánh sáng, xem ra đã có không ít người tu hành phát hiện ra điểm khác thường, không cần quan tâm sẽ đưa tời cạnh tranh gì, chỉ thầm nghĩ cố gắng tìm được đồng bọn, lúc này bất cứ kẻ nào trong Chu Viên cũng đều có thể trở thành đồng bạn của bọn họ.

Thiếu nữ đi tới đoàn lửa trại ở chỗ gần nhất, lễ phục màu trắng khẽ lay động trong bóng đêm.

Trong bóng đêm ở Chu Viên, bắt mắt nhất chính là chỗ lửa nhiều kia, còn những chỗ khác bởi vì có ít hoặc là ở khoảng cách quá xa nên rất khó nhìn thấy.

Trần Trường Sinh và Chiết Tụ đi ra khỏi núi rừng. Hắn nhìn lửa trại trên đồi núi cách đó không xa nói:
- Trước tiên cứ bắt đầu từ chỗ gần, không nên gấp gáp.

Chiết tụ không nói gì, là thế hệ sau của Lang tộc, thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.

Trần Trường Sinh rất nhanh liền nghĩ tới điểm này, khẽ ngượng ngùng, sau đó lại nghĩ tới một việc liền hỏi:
- Chu Viên hẳn là vẫn thất lạc không ít pháp khí, ngươi cứ đi theo ta như vậy, chẳng lẽ không thấy thiệt sao?

Chiết Tụ nói:
- Ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm tới việc chịu thiệt sao?

Trần Trường Sinh nói:
- Vừa nghĩ tới Ly Sơn Kiếm Tông có thể có vị trí chuẩn xác của kiếm trì, Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian lúc này đang đi về hướng bên kia, thậm chí Trang Hoán Vũ cũng có thể tìm tới, đương nhiên… vẫn sẽ có chút để ý, nhưng tối nay nhất định sẽ có rất nhiều người bị thương, thậm chí phải chết, ta cũng không thể bỏ qua.

Chiết Tụ nhìn ánh mắt của hắn, nghiêm túc hỏi:
- Vì sao không thể mặc kệ.

Đối với thiếu niên Lang tộc lớn lên trong cánh đồng tuyết tàn khốc mà nói, bất luận là nhân từ thế nào đều là nhược điểm trí mangh, hắn thật sự không hiểu nhân loại và Yêu Tộc vì sao…. Có thể bỏ qua.

- Có chút lòng dạ đàn bà?

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hoặc cũng có chút không đành lòng.

Chiết Tụ trầm mặc một lát, nói:
- Trách nhiệm của cường nhân là làm cho mình càng trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ thêm nhiều kẻ yếu.

Trần Trường Sinh thành thật nói:
- …. Có thể ta không có tự giác của cường nhân? Hơn nữa nếu như Ly Cung để cho ta dẫn theo những người này, ta vẫn phải gánh vác chút trách nhiệm, hơn nữa ở nơi này cũng chỉ có ta có thể chữa bệnh.

Chiết Tụ không nói cái gì nữa.

Trần Trường Sinh hỏi:
- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề ban đầu của ta.

Chiết Tụ nói:
- Đường Đường đưa tiền ra, ta sẽ là bảo tiêu của ngươi.

Bình luận

Truyện đang đọc