TRẠCH THIÊN KÝ

Mấy chục năm trước, Thiên Lương quận có một người trẻ tuổi, hắn gọi là Vương Phá.

Từ từ ngày hắn bắt đầu xuất hiện, niên đại dã hoa đua nở của tu hành thế giới chính thức đến.

Hắn là thiên tài tu đạo, cũng là kỳ tài chiến đấu, vô luận tu hành thiên phú hay là năng lực chiến đấu, ở trong người tu hành cùng thời, hắn vĩnh viễn cũng là người mạnh nhất. Sau Chu Độc Phu, hắn là người duy nhất có cảnh giới vượt xa niên đại bản thân, mạnh nhất không thể nghi ngờ. Từ Thanh Vân bảng đến Điểm Kim bảng, rồi đến Tiêu Dao bảng, hắn vẫn luôn đứng đầu bảng, so với Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung hiện tại càng thêm rực rỡ. Vô luận là Đạp Tuyết Tuần Mai từng đạt được thủ bảng thủ danh đại triêu thí , hay là thế gia truyền thừa, tích uẩn ngàn năm Khai Sơn Kiến Môn Lương Vương Tôn cũng khó đuổi kịp bóng lưng kia. Tuần Mai thậm chí bởi vì hắn, ở Thiên Thư lăng đau khổ tu đạo hơn ba mươi năm mà không ra khỏi cửa, Họa Giáp Tiếu Trương cuồng ngạo điên cuồng trứ danh vì muốn vượt xa hắn, thậm chí tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa biến thành phế vật.

Hôm nay hắn đã tu hành tới Tụ Tinh cảnh đỉnh phong, vẻn vẹn dưới Ngũ Thánh Nhân cùng Bát Phương Phong Vũ, trừ tuyệt thế cường giả vân du tứ hải như Tô Ly hay là truyền kỳ trước đây như Hãn Thanh thần tướng, không ai mạnh hơn hắn. Mà không nên quên, hắn chính thức bắt đầu tu hành mới mấy chục năm, hắn được thế giới loài người coi trọng có thể tiến vào Tòng Thánh cảnh, trở thành Thánh Nhân đời sau hoặc là tiếp nhận một vị trí trong Bát Phương Phong Vũ, thậm chí rất có khả năng đi xa hơn, tiến vào Thần Ẩn cảnh giới trong truyền thuyết

Đường phố hoàn toàn tĩnh mịch.

Mọi người nhìn trung niên nam tử đang mặc áo xanh trong phế tích của khách sạn, nào dám lên tiếng. Phố dài đầu kia, Lương Hồng Trang vẻ mặt dị thường phức tạp, nghĩ tới chuyện cũ nhiều năm trước, trên dung nhan quyến rũ không giống nam tử hiện lên chút màu hồng không khỏe mạnh, rõ ràng tâm thần kích động quá độ, ở một đầu khác phố dài, Tiết Hà thần tướng nhìn cây đao hắn tùy ý đề ở trong tay, nhớ tới vài ngày trước Tô Ly đã nói với mình lời nói, trong lòng sinh ra cảm giác thất bại tột đỉnh.

Lúc ấy Tiết Hà thỉnh giáo Tô Ly, vì sao thế nhân đều cho rằng hắn không cách nào đuổi kịp Vương Phá. Tô Ly nói với hắn, vô luận đao hay là người hắn đều cách Vương Phá quá xa, hắn hỏi nguyên nhân, Tô Ly nói, bởi vì hắn muốn dùng bảy thanh đao, mà Vương Phá chỉ dùng một thanh. Lần đối đáp này để cho hắn có chút hiểu được, cho là hiểu ra thứ gì, nhưng mà cho đến thời khắc lúc trước, nhìn đao trong tay Vương Phá đem Tiếu Trương chém bay hai lần, chém tới Tầm Dương thành tường nghiêng viện sập, hắn mới biết được, thì ra đáp án của Tô Ly dĩ nhiên là lấy lệ với mình.

Hắn không bằng Vương Phá, cùng dùng mấy thanh đao không có bất cứ quan hệ nào. Cho dù Vương Phá nguyện ý dùng 365 thanh đao, mỗi ngày đổi một cây đao tới dùng, hắn vẫn không bằng Vương Phá, hắn và Vương Phá cảnh giới kém quá xa, cái đó không liên quan nghị lực ý chí, chỉ cùng thiên phú có liên quan, loại sự thật này làm người tuyệt vọng mà thương cảm cỡ nào.

Vương Phá xuất hiện cho Lương Hồng Trang cùng Tiết Hà chuẩn bị rời đi mang đến tinh thần trùng kích thật lớn, cũng cho cả tòa Tầm Dương thành nhất là những người trong thành muốn giết chết Tô Ly mang đến áp lực thực lớn, thế cho nên một mảnh tĩnh mịch. Chỉ có Trần Trường Sinh ngoài khiếp sợ, sinh ra vô hạn ấm áp.

Đúng vậy, không phải mừng rỡ, mà là ấm áp.

Mừng rỡ thường thường là vui mừng, đến từ sự không tưởng được. Ấm áp, càng thêm bình thản, càng thêm sâu xa, càng thêm dài, đó là một loại vui mừng vì suy nghĩ mong muốn cùng thực tế hoàn mỹ trùng hợp —— hắn không biết tại sao Vương Phá xuất hiện tại Tầm Dương thành, hắn cảm tạ Vương Phá xuất hiện, thay Tô Ly cũng thay mình, thay những ý nghĩ ngây thơ non nớt kia cảm tạ sự xuất hiện của hắn.

Ngay lúc này, Vương Phá thân thể hơi lắc, sau đó ho lên.

Hắn ho ra chính là máu, mỗi khẩu huyết thủy đều có tinh thần khí phách.

Tất cả mọi người đều nhận ra, hắn ho một tiếng, liền mỏi mệt tiều tụy thêm một phân. Mặc dù hắn là Vương Phá, đối mặt đối thủ cấp bậc như Tiếu Trương cùng Lương Vương Tôn, nhất là lấy một địch hai, cũng khó nói tất thắng, muốn một đao lui địch, hắn dùng thủ đoạn cực kỳ cứng rắn, thế cho nên bị vết thương vốn không nên bị.

Gió nhẹ thổi lất phất phế tích, giấy trắng trên mặt Tiếu Trương hoa hoa tác hưởng, khốn hoặc trong mắt lại không cách nào tản đi, vẻ mặt Lương Vương Tôn ngưng trọng trước nay chưa từng có, giống như trước cũng có không giải thích được và khiếp sợ khôn cùng. Trong chiến đấu, Tiếu Trương cùng Lương Vương Tôn cũng từng phát ra quá kinh hô —— bọn họ cảm thấy Vương Phá điên rồi.

Đều là người trong Tiêu Dap bảng, từ nhỏ đến lớn thường xuyên tỷ thí, bọn họ thật ra rất quen với Vương Phá, bọn họ biết tính tình của Vương Phá, cảnh giới của Vương Phá, trận doanh của Vương Phá, yêu ghét của Vương Phá , phong cách hành sự của Vương Phá. Bọn họ biết Vương Phá hiện tại mặc dù là một nửa chủ nhân của Hòe viện, nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng mình là Nam nhân, hơn nữa Vương Phá không thể đối với Ly sơn có nửa điểm hảo cảm, mấu chốt nhất chính là, Vương Phá không thích Tô Ly —— Tô Ly quá tản mạn, tựa như mây, Vương Phá lại quá tự hạn chế, tựa như một cuốn sổ sách đã lật vô số lần, tại sao hắn phải cứu Tô Ly?

Cũng là cường giả Tụ Tinh đỉnh phong, bọn họ rất rõ cảnh giới tu vi của Vương Phá. Vương Phá dĩ nhiên mạnh cực kỳ, nhưng tuyệt đối không thể nào hời hợt đánh bại hai người bọn họ liên thủ như thế, thậm chí để cho bọn họ bị thương trong khoảng thời gian ngắn không cách nào phục hồi như cũ, khả năng duy nhất, chính là Vương Phá vận dụng thủ đoạn cường ngạnh nhất, thế cho nên cũng bị trọng thương.

Tiếu Trương cùng Lương Vương Tôn hiện tại bị thương không nhẹ, vô lực tái chiến, Vương Phá nhìn như vẫn còn dư lực, trên thực tế trả giá lại nhiều hơn, thậm chí có có thể ảnh hưởng đến kiếp sống tu đạo tương lai của hắn. Tại sao? Hắn làm sao cường ngạnh kiên quyết, không tiếc trả giá như thế? Tại sao vì một Nam nhân nguyện ý trả giá lớn đến thế?

"Tại sao ngươi lại muốn cứu hắn?" Trên tờ giấy trắng đầy vết máu, tựa như hoa mai, nổi bật lên đôi mắt của Tiếu Trương càng thêm máu tanh sợ hãi. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Phá, cảm thụ được chân nguyên trong kinh mạch cuồng bạo, thanh âm khàn khàn quát hỏi, tức giận hơn nữa không giải thích được.

Vương Phá có chút mỏi mệt , đuôi hai hàng lông mày cụp xuống nhiều hơn, cho nên lộ ra vẻ càng thêm keo kiệt, hợp với chiếc áo xanh giặt đến trắng bệch trên người, nhìn qua thật rất giống một vị tiên sinh tính tiền trong khách sạn. Hắn hướng Tiếu Trương hỏi ngược lại: "Tại sao ngươi lại muốn giết hắn?"

Tiếu Trương không suy tư, lẽ thẳng khí hùng thậm chí khí thế ngất trời nói: "Bởi vì ta không thích hắn."

Vương Phá trầm mặc một lát, không hề để ý đến người điên này, nhìn về Lương Vương Tôn.

Lương Vương Tôn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt từ ảm đạm chuyển thành sáng ngời, nói: "Ta cùng với hắn có cừu oán."

Đây là lý do bình tĩnh mà cường đại.

Vương Phá nói: "Không tranh giành nhất thời."

Lương Vương Tôn nói: "Chỉ tranh phút chốc."

Vương Phá nói: "Không hợp đạo nghĩa."

Lương Vương Tôn nói: "Nghĩa của ngươi không phải nghĩa của ta."

Vương Phá nói: "Nghĩa giả, đại lợi vậy."

Lương Vương Tôn không cần phải nhiều lời nữa.

Vương Phá lại nhìn hướng Tiếu Trương, nhìn cặp mắt kia sau giấy trắng, nói: "Ngươi không thích hắn, cho nên muốn tới giết hắn, ta không thích các ngươi giết hắn, cho nên ta không cho các ngươi giết hắn."

Hỏi đáp bình thường như Tô Ly cùng Trần Trường Sinh lúc trước, thế gian rất nhiều chuyện, chính là đơn giản như vậy.

Thiên Lương Vương Phá, quả nhiên không đơn giản.

Chương trước

Bình luận

Truyện đang đọc