TRẠCH THIÊN KÝ

Ngày ấy bởi vì ngôn ngữ cùng thái độ của Thiên Đạo viện giáo dụ, Trần Trường Sinh xác thực không vui, nhưng theo thời gian trôi đi, chuyện này sớm đã tiêu tan, với hắn mà nói, phung phí thời gian cho việc phẫn nộ, còn không bằng dùng nó đi làm những việc có ý nghĩa chân chính, ví dụ như đọc sách tu hành, tu hành đọc sách.

Hắn thực không để ý tới Thanh Đằng yến cho lắm, thành danh thiên hạ cho những người đã từng coi thường một cái bạt tai vang dội hay sao? Đầu tiên hắn phải thành thật thừa nhận, bản thân mình hiện tại tẩy tủy còn không thể thành công, rất khó làm được chuyện này, hơn nữa dù có thể...... hắn cũng không muốn thế.

Đạt được hư danh, nhận được hư vinh, dĩ nhiên không phải chuyện xấu, vấn đề ở chỗ, nếu có ngày đó, cuộc sống tu hành bình tĩnh của hắn khẳng định sẽ bị quấy rầy, còn muốn như những ngày qua không lo không nghĩ tới những chuyện bên ngoài cửa sổ, đem toàn bộ thời gian dùng để tu hành đọc sách, khẳng định không có khả năng.

Lạc Lạc? Đầu tiên Trần Trường Sinh tính toán thế nào, nàng đều ủng hộ, tuy hắn không dẫn nàng đi dạo phố làm nàng không vui, nhưng một cây kem đã có thể trấn an được rồi, huống chi là những chuyện chính đáng thế này. Còn mượn Thanh Đằng yến thành danh...... dựa vào thân thế lai lịch của nàng, còn cần gì tới những việc này.

Đây chính là thái độ của Trần Trường Sinh và Lạc Lạc đối với Thanh Đằng yến, bọn hắn thật sự không quan tâm, dù bị lãng quên cũng không có vấn đề gì. Dựa theo kinh nghiệm những năm trước, Quốc Giáo học viện bị người ta quên lãng là chuyện rất thường tình, chỉ là năm nay có một cái bất đồng rất lớn, đó là sự tồn tại của Tân giáo sĩ.

Được giáo chủ đại nhân nhắc nhở, Tân giáo sĩ vẫn đang yên lặng nhận thức tinh thần của Giáo Hoàng đại nhân ẩn sau chữ ký kia, tuy đến bây giờ vẫn không lĩnh ngộ được điều gì, cũng không thấy kinh đô vì tân sinh của Quốc Giáo học viện mà phát sinh biến hóa gì, nhưng chí ít hắn không thể nào quên được vị tân sinh này.

Một ngày đầu hạ, một chiếc xe ngựa chạy thẳng vào bách hoa hạng, tiến vào Quốc Giáo học viện. Lúc chạng vạng tối, trong ánh hoàng hôn đỏ rực như một đóa hồng, chiếc xe ngựa kia rời khỏi Quốc Giáo học viện, rời khỏi bách hoa hạng, theo con phố của kinh đô đi tới Thiên Đạo viện, đi vào cánh cửa đá mặc ngọc kia.

Lạc Lạc vén lên rèm xe, nhìn hai bên đường, nhìn kiến trúc và đình đài lầu các, đôi mắt mở thật to, rất tò mò. Nàng đã từng tới Thiên Đạo viện rất nhiều lần, nhưng đều được tộc nhân cùng với cung phụng của triều đình tầng tầng lớp lớp bao quanh, từ cửa sau của Thiên Đạo viện im lặng mà đến, im ắng mà đi, trừ các giáo dụ cùng giáo sư và các học sinh ưu tú tự thân bọn họ dạy dỗ, cũng không giao tiếp với ai, cửa chính của Thiên Đạo viện cũng là lần đầu tiên bước vào.

Trần Trường Sinh đã tới Thiên Đạo viện hai lần, ban đầu khảo thí cảm xúc thực không vui, lần thứ hai toàn thân ướt đẫm, bộ dạng khổ sở cũng không phải hồi ức đẹp, hắn đối với tòa học viện này đã mất đi kính trọng cùng ngưỡng mộ, nhưng hắn không phủ nhận phong cảnh nơi đây thật đẹp.

Cây xanh phủ kín, suối nước uốn khúc, hạ hoa rực rỡ, ngồi bên cửa sổ, nhìn hình ảnh cực kỳ mỹ lệ, bởi vì phải tham gia Thanh Đằng yến, phải gặp nhiều người xa lạ như vậy, phải lãng phí thời gian cả đêm tu hành mang đến phiền muộn, toàn bộ tan biến không còn, nghĩ tới ở đây còn có thể gặp Đường Tam Thập Lục, tâm tình của hắn càng vui vẻ.

Tân giáo sĩ không biết tính cách của hắn, thấy hắn trên đường trầm mặc nhìn quang cảnh bên ngoài, hiển lộ đôi chút thiếu niên u buồn, không khỏi hiểu lầm chuyện gì, có chút bận tâm, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: "Chỉ cần ngồi một lát, ko tham dự cũng không sao."

Trần Trường Sinh xoay người lại, gật đầu biểu thị mình đã hiểu, chân thành cảm tạ.

Tân giáo sĩ trầm mặc một lát, còn nói thêm: "Lời nói của giáo dụ đại nhân ngày đó trong Quốc Giáo học viện, ngươi không nên để ý làm gì...... Ta kiến nghị các ngươi không nên tham gia tỉ thí, bởi vī Thanh Đằng yến năm nay không giống như những năm trước, thực phải cẩn thận một chút."

Trần Trường Sinh biết hắn có ý tốt, nói: "Ngài yên tâm, ta đã chuẩn bị ngồi im một đêm rồi."

"Sao? Một đêm?"

Tân giáo sĩ đang cảm thấy an ủi vì ý tốt của bản thân không bị hiểu lầm, chợt phát hiện có chút vấn đề trong câu trả lời của hắn, giật mình hỏi: "Ngươi không biết sao?"

Trần Trường Sinh có chút mơ hồ, hỏi: "Điều gì cơ?"

Tân giáo sĩ đưa mắt nhìn Lạc Lạc mới từ ngoài cửa sổ thu hồi ánh mắt.

Lạc Lạc cũng rất mơ hồ, hỏi: "Chúng ta nên biết điều gì cơ?"

"Thanh Đằng yến...... Là hoạt động do chư viện tự đứng ra tổ chức, trên thực tế chính là diễn tập cho đại triêu thí, tất cả các quy chế đều tương tự như đại triêu thí. Đại triêu thí tiến hành thời gian ba ngày, Thanh Đằng yến cũng sẽ mở tiệc ba đêm, các ngươi thực sự không biết sao? Vậy các ngươi khẳng định cũng không biết ba đêm này không phải cùng một chỗ chứ?"

Tân giáo sĩ nhìn hai người bọn họ như nhìn quái vật, nói: "Các ngươi rốt cuộc đã chuẩn bị những gì?"

Trần Trường Sinh hoàn toàn không chú ý tới vấn đề hắn hỏi, tâm tư hoàn toàn đặt trong câu nói phía trước, cảm giác rất phức tạp, cư nhiên không phải một đêm, mà là ba đêm? Chuyện này tốn bao nhiêu thời gian a? Phải đọc ít bao nhiêu quyển sách a? Thật sự không thích hợp?

Lạc Lạc thấy hắn ngơ ngác, nói với Tân giáo sĩ: "Ngài yên tâm đi, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cơm trưa cũng không ăn, buổi tối hôm nay nhất định sẽ ăn cực kỳ ngon miệng."

Tân giáo sĩ im lặng, thầm nghĩ đây là một đôi quái nhân hay sao, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Tóm lại tối nay các ngươi cẩn thận một chút, hiện tại không thể xác định, chỉ có chút tin tức truyền đến, khả năng sẽ bất ngờ xuất hiện một vài người, cũng tham gia Thanh Đằng yến, nhưng có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu."

Ngay vào lúc này, xe ngựa đã chạy đến hội trường Thanh Đằng yến đêm nay.

Tân giáo sĩ nói: "Ta còn có chuyện phải đi xử lý, chỉ có thể dẫn ngươi đến đây thôi."

Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc hướng hắn gửi lời cảm ơn, bước xuống xe ngựa, chỉ thấy bóng đêm đã tới, cánh rừng xanh tươi lúc trước hiện tại đã biến thành lờ mờ, như bóng đen tồn tại, hắn hơi ngẩn người, cảm thấy trong học viện này mơ hồ có cỗ áp lực vô hình ập tới.

"Mời đi bên này." Một Thiên Đạo viện học sinh mặc viện phục màu đen rất lễ phép chỉ đường.

Cuối con đường đá là một tòa kiến trúc khổng lồ, ngoài lầu treo trên trăm chiếc đèn lồng màu đỏ, hướng bốn phía tán phát ra ánh sáng. Không hổ là học viện nổi tiếng nhất trên đại lục, tòa kiến trúc trong Thiên Đạo viện này thực không đặc biệt, nhưng lại có thể chiêu đãi hàng trăm thậm chí hàng ngàn tân khách.

Nhìn trên bầu trời san sát đèn lồng đỏ, cảm giác của Trần Trường Sinh không có tốt hơn, ngược lại cảm thấy đạo áp lực kia càng thêm chân thực.

Trong lầu rèm che lướt nhẹ, bàn gỗ do hoành văn ngạnh mộc chế thành, đã có mấy trăm học sinh trẻ tuổi ngồi vào, những người này đều là người thành công vượt qua dự khoa khảo thí, bọn hắn tới từ khắp mọi miền trên đại lục, không riêng thuộc về con dân của Đại Chu, càng không chỉ thuộc về Thanh Đằng lục viện. Học sinh của Thanh Đằng lục viện có thể trực tiếp tham gia đại triêu thí, có tư cách không cần tham gia dự khoa, tựa như tự nhiên đã so với những học sinh tuổi trẻ này cao hơn một đoạn, bọn hắn lúc này ngồi trong Thiên Đạo viện, khó tránh có chút câu nệ khẩn trương.

Tại hơn trăm bàn thức ăn phía trước rèm che, còn có một địa phương rộng rãi, lấy hoàng hoa hạnh mộc làm hàng rào, ngăn cách một số khu vực đơn độc, chỗ đó là vị trí lưu cho người chủ trì tối nay, khách mời cùng với học sinh của Thanh Đằng lục viện.

Thanh Đằng yến trên danh nghĩa là nghi thức do mấy tòa học viện đại biểu kinh đô hoan nghênh các học sinh thông qua đại triêu thí dự khoa khảo thí, trên thực tế lại là võ đài mà mấy tòa học viện này phô diễn thực lực của mình. Hàng năm sau Thanh Đằng yến, cũng sẽ có một ít học sinh vượt qua dự khoa khảo thí được các học viện này thu lấy.

Bởi vì nguyên nhân này, học sinh của Thanh Đằng lục viện tự nhiên có tâm thái bất đồng với những người kia, trên mặt bọn hắn không thấy bất luận cái gì câu nệ, khẩn trương, chỉ có thể thấy kiêu ngạo, hoặc giả lạnh lùng, hoặc giả không có biểu tình, nhìn giữa tràng những người đồng trang lứa kia mang theo dò xét.

Năm nay vị trí tốt nhất thuộc về Thiên Đạo viện, các thanh niên mặc viện phục màu đen thần sắc lãnh đạm, cố gắng không thể hiện ra kiêu ngạo, nhưng lại kiêu ngạo tới cực điểm, tại khu vực bên cạnh của Thiên Đạo viện, chính là các học sinh của Trích Tinh học viện, thần sắc bình thản tự nhiên, tư thế ngồi ổn trọng như núi.

Bên cạnh còn có ba tòa học viện: Tông Tự sở, Ly Cung phụ viện, còn có Thanh Diệu Thập Tam ty.

Thiên Đạo viện vốn không cần nhiều lời, lịch sử lâu đời, trước nay hiệu xưng cường đại nhất đại lục, Giáo Hoàng đương đại cùng với Thánh nữ giáo phái phía nam đời trước, đều xuất thân từ nơi đây. Mà Quốc Giáo không có tổng đàn hay tổng điện, Giáo Hoàng đại nhân xử lý giáo vụ ở tại Ly cung, Ly Cung phụ viện tự nhiên cũng rất cường đại, Tông Tự sở tư tế tự, nắm giữ trọng khí của quốc gia, cũng tự nhiên bất phàm.

Trích Tinh học viện là cái nôi cho tướng lĩnh của Đại Chu quân đội, trong cuộc chiến tranh nhân loại đánh bại ma tộc, đã có cống hiến cực lớn, địa vị phi thường đặc thù.

Thanh Diệu Thập Tam ty thì càng thêm đặc biệt, học viện này chuyên môn tu hành Thanh Diệu Dẫn Thập Tam Kinh Thư, lấy nữ tử làm chủ, cùng Thánh Nữ phong phía nam có quan hệ mật thiết, thường xuyên trao đổi học sinh, Từ Hữu Dung năm đó bắt đầu nhập môn, chính là đọc sách tu hành ở nơi này.

Đây là Thanh Đằng liên minh trong truyền thuyết.

Trước cửa Ly cung có dây leo, là cảnh sắc đặc biệt ở kinh đô, mà trên cửa của các gian học viện kể trên, đều kết dây leo dày đặc, đó là minh chứng cho lịch sử, vô số năm qua, trừ các tông phái phía nam, những cường giả còn lại, trên cơ bản đều có bối cảnh là Thanh Đằng liên minh.

Thanh Đằng chư viện, chiếm giữ vị trí tốt nhất của Thanh Đằng yến, thấy thế nào đều là chuyện đương nhiên, đám người phía ngoài sớm đã quen với điểm này, những học sinh phía ngoài cũng đã được biết qua các tiền bối, vậy nên không thấy bất ngờ, chỉ là...... Thanh Đằng yến tối nay cùng với những năm trước đã phát sanh biến hóa nào đó.

Đã có người chú ý tới sự biến hóa kia.

Tại bên cạnh vị trí tốt nhất của Thanh Đằng chư viện, nhìn như một góc tầm thường, đồng có một khu vực dùng hoàng hoa lê mộc ngăn cách.

Một khu vực thật nhỏ, chỉ có một chiếc bàn nhỏ.

Nhưng vị trí kia, chính là song song với Thanh Đằng chư viện.

Vị trí là chuyện cực kỳ quan trọng.

Đây là truyền thống.

Ánh mắt nhìn về khu vực kia, nhìn về cái bàn nhỏ càng lúc càng nhiều.

Có người cũng nhớ ra, trước Thanh Đằng liên minh, trước Thanh Đằng chư viện, kỳ thực thường thấy nhất, cho đến hiện tại vẫn được người ta truyền miệng chính là:

"Thanh Đằng lục viện "

Thanh Đằng lục viện tự nhiên có sáu tòa học viện.

Thiên Đạo viện, Trích Tinh học viện tất cả cộng lại, chỉ có năm tòa.

Còn có một tòa được gọi là gì nhỉ?​

Bình luận

Truyện đang đọc