TRANH BÁ THIÊN HẠ

Trước khi tiếng pháo vang lên, đám người Phương Giải thật ngờ rằng Lai Mạn lại hiếu kỳ như vậy. Bố trí của Phương Giải là, đợi cho Lai Mạn tới, liền do Cái Xá bổ cái xác ra. Phương Giải biết cái xác kia rất chắc chắn, cho nên lúc Cái Xá ra tay, mấy người bọn họ sẽ phối hợp tác chiến, đồng thời cam đoan Lai Mạn không thể trốn đi.

Hiện tại ít nhất không cần Cái Xá tốn khí lực.

- Có vẻ như ngươi không còn hận thù gì nữa thì phải?

Hạng Thanh Ngưu hạ giọng hỏi Cái Xá.

- Không hận?

Cái Xá cười cười:

- Hiện tại ta muốn giết tất cả các ngươi, sau đó trở lại thảo nguyên của ta phóng ngựa rong ruổi.

- Vậy sao ngươi lại hợp tác?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

- Trước khi tới đây ta không biết các ngươi muốn làm gì. Các ngươi phong bế Khí Hải đan điền của ta, phong bế 128 khí huyệt của ta, ta muốn làm gì cũng không được. Mầy ngày hôm trước Phương Giải đột nhiên gỡ bỏ phong bế, ta không lập tức động thủ, là vì khí mạch phong bế đã lâu, nội kình gần như khô héo, cần thời gian hồi phục. Thừa dịp ta khôi phúc, Phương Giải đã nói ra kế hoạch của hắn.

Cái Xá cười nói:

- Tuy ta hận Phương Giải, nhưng có cơ hội giết Hoàng Đế của một đế quốc cường đại, thì đúng là một chuyện thú vị.

- Vì sao?

Hạng Thanh Ngưu vẫn cố chấp hỏi:

- Ngươi và Phương Giải là kẻ địch mới đúng, ngươi nên phá hủy kế hoạch của Phương Giải mới đúng.

- Đúng thế…ngươi nói vậy coi như nhắc nhở ta.

Cái Xá nhìn ra ngoài, nghiêm túc nói:

- Nhưng ta không thích những kẻ có tóc vàng mắt xanh đó.

Hạng Thanh Ngưu không hiểu, kỳ thực ngay cả Phương Giải cũng biết mình đang mạo hiểm.

Hắn vốn định dẫn đầu bếp tới, dù sao kết giới của đầu bếp có chút tương tự với thiên thạch kia. Nhưng đi được nửa đường Phương Giải vẫn không yên lòng với người nhà của mình ở Trường An, nên hắn bảo đầu bếp trở về. Xem chừng lúc này đầu bếp đã ở Trường An rồi.

Sau khi đầu bếp trở về, Phương Giải liền phái người dẫn Cái Xá tới.

Đây là một chuyện mạo hiểm, bởi vì Phương Giải không nắm chắc thuyết phục được Cái Xá giúp hắn. Ngay trước khi Phương Giải đông tiến, hắn đã gài bẫy tiêu diệt gần mười vạn binh mã của Cái Xá, quân đội còn lại lúc trở về lại bị Tống Tự Hối mai phục, cơ hồ toàn diệt. Còn một bộ phận nhỏ binh lính chạy trốn được, xem chừng kết cục cũng là bị quét sạch.

Thù hận như vậy, dựa theo đạo lý mà nói Cái Xá không có khả năng giúp Phương Giải.

Cho nên Hạng Thanh Ngưu mới khó hiểu.

- Chính ta cũng không hiểu.

Cái Xá nhìn người nước ngoài đang nã pháo, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Từ nhỏ ta đã được dạy dỗ là phải khôi phục giang sơn của tổ tông. Đoạt lại toàn bộ những gì mà người Mông Nguyên đã đoạt của bọn ta. Nhưng có những lúc ta lại mâu thuẫn….Đây không phải là cuộc sống mà ta muốn, nhưng ta nhất định phải trải qua cuộc sống đó. Thuộc hạ của ta đều chết trong tay Phương Giải, cho nên ta hận hắn. Nhưng hận này không phải là quốc hận.

- Chuyện mà ta từng muốn làm nhất, chính là một người một đao đi khắp giang hồ. Nhưng từ nhỏ ta đã bị cưỡng chế học nhiều thứ, làm sao để lãnh binh, làm sao để vô tình, từ nhỏ ta đã bị chú bác bắt buộc phải học. Trên người ta mang theo thù hận của dân tộc, cho dù ta cũng thù hận người Mông Nguyên, nhưng ta không thích…

Phương Giải liếc Cái Xá, đột nhiên hiểu ra vì sao lúc mình giao chiến với Cái Xá lại có nhiều chuyện không hợp lý như vậy.

Chuyện không hợp lý đầu tiên…lúc trước Cái Xá bị Mông Ca triệu hồi từ Hắc Sơn, lúc đó lực lượng của lang kỵ Mông Nguyên đã giảm bớt đi nhiều. Lúc giao chiến với Phật tông, lang kỵ cơ hồ tổn thất hơn nửa, ngoại trừ binh lực phải trấn thủ các nơi khác, Mông Ca gần như không còn quân đội. Lúc đó Cái Xá có quân đội tinh nhuệ là Hắc Sơn Quân, vì sao không nhân cơ hội đó giết Mông Ca? Chỉ cần lúc đó y xuất binh, chưa chắc không thể thành công.

Chuyện không hợp lý thứ hai, lúc ở bờ sông Nghi Thủy giằng co với Hắc Kỳ Quân. Lúc đó bên cạnh Mông Ca đã không còn người nào bảo vệ, ngay cả Đại Tự Tại cũng về phe Cái Xá. Dưới tình huống đó Cái Xá có mười phần giết được Mông Ca, nhưng y không làm vậy.

Chuyện không hợp lý thứ ba, nếu Cái Xá thực sự muốn trở thành tân bá chủ của thảo nguyên, vậy thì mọi biểu hiện của y ở trận chiến đó đều không hợp lý. Lúc y dẫn theo quân đội rời đi rồi lại mang theo nửa quân đội giết trở về, cho dù là có ý định giết Mông Ca, thì đây cũng là chỗ mâu thuẫn nhất của y. Bởi vì đây không phải là thời cơ tốt nhất.

Phương Giải hiểu ra rất nhiều, sau đó có chút cảm thán.

Hóa ra có những người bên trong khác hẳn với biểu hiện bên ngoài.

Hắn vẫn cho rằng Cái Xá một lòng muốn khôi phục lại cơ nghiệp của tổ tông, hắn cũng không nghĩ quá sâu tới các hành động bất thường của Cái Xá. Giờ nghĩ lại, lúc đó chắc hẳn trong lòng Cái Xá rất mâu thuẫn đi? Y không muốn lãnh binh, không muốn đánh nhau, chỉ muốn xách đao đi khắp giang hồ.

Phương Giải xoay người hỏi Cái Xá:

- Nếu hôm nay vì trợ giúp kẻ địch mà chết trận, ngươi có hối hận không?

Cái Xá bật cười:

- Ta vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh nhất thế gian này, nhưng sao lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy? Đã chết rồi còn hối hận gì nữa? Cho nên hối hận hay không, chỉ xảy ra sau khi chúng ta chiến thắng.

Phương Giải giật mình, cũng bật cười theo.





Rắc một tiếng, tầng xác bên ngoài thiên thạch rốt cuộc bị vỡ. Sau đó là một mùi đặc biệt tuôn trào ra ngoài giống như suối phun.

Nguy cơ đã đến, nhưng hiển nhiên người Agoda còn chưa nhận ra được.

Nhìn thấy tầng xác bên ngoài của thứ kia nứt vỡ, không ít người Agoda hoan hô lên. Trận chiến khó khăn lúc trước không khiến bọn họ hoan hô, hiện tại bọn họ lại hoan hô vì đánh vỡ một thứ mà bọn họ không biết. Không ít binh lính chạy tới, tụ lại muốn xem đó rốt cuộc là vật gì.

Lôi Linh Đốn cũng rất cao hứng, cuối cùng đã đập vỡ thứ kia rồi, hơn nữa không thấy có chuyện nguy hiểm gì xảy ra, cho nên mọi lo lắng lúc trước của y tan thành mây khói. Y bước nhanh tới, tách binh lính ra, đứng ở bên ngoài ngó đầu vào xem.

Sau đó y hơi sửng sốt.

- Sao bên trong lại là một tảng đá lớn?

Sau đó y lệnh cho binh lính lên thành báo cáo.

Lôi Linh Đốn cẩn thận nhìn vào trong một lúc, bởi vì bên trong hơi tối, cho nên y sai người đốt lửa chiếu vào. Lôi Linh Đốn xác định, bên trong thứ có vỏ cứng kia, không ngờ thực sự là một tảng đá.

Y có chút thất vọng, sau đó xoay người muốn trở về gặp Lai Mạn.

Đi được mấy bước, y đột nhiên cảm thấy hơi tức ngực, nhưng y không để ý cho lắm. Đi được 6, 7 bước, y bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn, phát hiện tất cả binh lính xung quanh quả cầu đều ngồi xổm xuống ôm đầu, sắc mặt khá là đau đớn.

Lôi Linh Đốn sợ hãi, vừa định la lên, thì ở ngực càng ngày càng càng khó chịu, sau đó y phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt đầu đau như muốn nứt. Y giống như các binh lính kia, ôm đầu ngồi xổm xuống. Sau một lát binh lính bốn phía đều ngã xuống.

Người Agoda không biết tu hành, không có nội kình bảo vệ thân thể, sức mạnh kia quá lớn với bọn họ, huống chi thiên thạch đã bị bịt khá lâu, vừa mở ra liền phun trào như vỡ đê.

Trong căn phòng

Sắc mặt của Phương Giải khá là ngưng trọng.

- Hiện tại là lúc chúng ta thử xem có còn sống để hoàn thành chuyện này không.

Hắn nhìn thoáng qua Diệp Trúc Hàn, Diệp Trúc Hàn hít sâu một hơi, gật đầu nói:

- Tới đây đi.

Phương Giải mở rộng hai tay, một cỗ khí màu xanh từ người hắn phun ra, trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người. Thanh khí của hắn vừa xuất hiện, Diệp Trúc Hàn lập tức giơ tay phải lên, trong tay y có ánh sáng chói mắt. Hai kết giới cùng lúc thi triển, cảnh tượng khá là đồ sộ.

Ầm một tiếng!

Căn phòng bọn họ đang đứng sụp đổ.

Thanh giới của Phương Giải nhanh chóng lan ra bốn phía. Hắn đã dốc toàn bộ nội kình của mình, tốc độ mở ra của thanh giới quá nhanh, không bao lâu đã bao phủ một phạm vi lớn. Thanh khí bắt đầu loãng, giống như một vòng bảo hộ mỏng manh, từng bước bao phủ toàn bộ Phượng Hoàng Đài.

Lực lượng của một mình hắn không làm được như vậy.

Đây là kết giới của hai người.

Quang giới của Diệp Trúc Hàn và thanh giới của Phương Giải dung hợp vào với nhau, loại dung hợp này không kịch liệt như lúc trước phong bế thiên thạch. Hai người cẩn thận khống chế lực lượng, khiến hai kết giới dung hợp theo một phương thức ôn hòa.

Thanh giới phát ra màu sáng ngà, là thành tựu mà hai người toàn lực thi triển ra.

Mà lúc này

Lai Mạn đứng trên tường thành nhận được báo cáo, trong lòng buông lỏng cảnh giác, mang theo thân vệ đi xuống dưới. Mới đi được một con phố, liền nhìn thấy dòng khí màu xanh lan tới bên này. Y vẫn chưa ngờ tới là do Phương Giải làm ra, phản ứng đầu tiên của y là quả nhiên tảng đá bên trong quả cầu kia có vấn đề.

Y lập tức xoay người muốn rời đi, nhưng rất nhanh bị dòng khí màu xanh bao bọc lại.

Vài phút sau.

Một nửa Phượng Hoàng Đài đã bị kết giới của Phương Giải và Diệp Trúc Hàn bao phủ.

Hạng Thanh Ngưu hít sâu một hơi, gật đầu nói:

- Vẫn còn tốt.

Xung quanh thân thể mấy người đều tản ra ánh sáng màu trắng, đó là Diệp Trúc Hàn bắt đầu co rút lại kết giới của y. Lúc trước y có thể dung hợp với thanh giới, khiến quang minh giới của mình cũng mở rộng như vậy. Việc này giống như là hai miếng bột khác nhau, muốn dung hợp vào một chỗ rất khó. Nhưng nếu kéo hai miếng bột tới mức tối đa thì khả năng dung hợp lại sẽ lớn hơn.

Đương nhiên, một chuyện nguy hiểm như dung hợp kết giới, dùng bột để ví von quả thự không thích hợp.

Lúc thi triển hai kết giới tới mức lớn nhất, lực lượng của hai kết giới loãng đi rồi dung hợp một chỗ. Sau đó Diệp Trúc Hàn bắt đầu co rút lại quang minh giới của mình, đem hỗn hợp thanh giới và quang minh giới co lại thành một điểm nhỏ rồi tách ra bảo vệ bên ngoài cơ thể năm người.

Mà Phương Giải vẫn chưa thu hồi thanh giới lại, duy trì quy mô như cũ.

Bởi vì hắn chẳng những phải bảo vệ người của mình, còn muốn vây khốn Lai Mạn.

Hiển nhiên, bước đầu tiên đã thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc