- Loạn, nhưng chưa chạm tới căn cơ.
Đoạn Tranh trầm mặc một lúc, rồi sửa sang lại lời:
- Đại Tùy rối loạn, chúng ta làm thần tử đều không mong muốn vậy. Nhưng ngươi phải biết rằng, cơ nghiệp trăm năm của Đại Tùy chắc chắn vô cùng. Chớ nói Lý Viễn Sơn chiếm Tây Bắc, cho dù La Diệu thực sự chiếm Tây Nam, nhưng một góc mà muốn đấu với cả nước, lấy đâu ra phần thắng? Bệ hạ đang tuổi tráng niên, lại là quân chủ thánh minh, cho dù nhảy ra mấy thằng hề, thì cũng đâu phải là đối thủ của bệ hạ?
Phương Giải nhịn không hỏi tiếp.
Hiển nhiên Đoạn Tranh còn chưa biết tình trạng của Hoàng Đế đã tới mức nguy kịch. Nếu biết chỉ sợ không còn phần tự tin đó. Phương Giải không muốn hủy phần tự tin đó đi. Hiện tại nếu quân nhân Đại Tùy nào cũng giữ vững lòng tin như Đoạn Tranh, thì Đại Tùy chưa hẳn sẽ sụp đổ.
- Còn chuyện gì cần ta chuyển lời không?
Đoạn Tranh nhìn tấu chương trong tay:
- Nếu ngươi tin được ta, nhắn nhủ vài câu còn hơn những gì ghi trong tấu chương này.
Phương Giải suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn có đi theo quân đội không?
- Hình như là không, bệ hạ lệnh cho Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn, Binh Bộ Thượng Thư Tông Lương Hổ, Đại Học Sĩ Ngưu Tuệ Luân làm phụ chính đại thần. Ba người này sẽ không rời khỏi Trường An. Thái tử tuổi nhỏ, chính vụ sẽ do ba người này quyết định.
- Vậy thì không cần phải mang theo lời nhắn nhủ gì nữa rồi.
Phương Giải cười cười.
- Ý của ngươi là?
Đoạn Tranh không hiểu hỏi.
- Không có gì…Sở dĩ không mang được tấu chương tới cho bệ hạ, thứ nhất là không mang ra được, thứ hai là ta sợ dù đưa được ra ngoài, bệ hạ cũng chưa chắc đọc được đúng lúc. Nếu là ngươi mang qua, ta không cần lo lắng nữa.
- Ý của ngươi là…
Đoạn Tranh biến sắc.
- Ta không có ý gì cả!
Phương Giải làm bộ như tùy ý nói.
Có đôi khi nói thẳng không bằng nói vòng vo cho đối phương đoán. Nếu Phương Giải nói thẳng ra rằng hắn hoài nghi Bùi Diễn có cấu kết với kẻ khác, thì Đoạn Tranh chưa hẳn đã tin. Hơn nữa Phương Giải không biết rõ lắm các mối quan hệ rắc rối trong triều đình. Đoạn Tranh thân thiết với hắn là vì khâm phục đảm phách của hắn, nhưng ai biết y có mối quan hệ với vị nào khác trong triều đình không.
Đoạn Tranh liếc nhìn Phương Giải một cái, như có điều suy nghĩ.
- Vậy thì ta cáo từ ở đây.
Đoạn Tranh chắp tay nói:
- Ta đã đề cập qua ngươi với Đại tướng quân Thủy sư Vương Nhất Cử. Nếu ngươi có chuyện gì cần Thủy sư hiệp trợ, ngươi cứ phái người tới cầu kiến Đại tướng quân.
- Đa tạ!
Phương Giải chắp tay đưa tiễn
Đoạn Tranh đi được vài bước, quay đầu lại cười nói:
- Hy vọng một ngày nào đó có thể kề vai sát cánh cùng Phương tướng quân.
Phương Giải gật đầu, thi lễ thật sâu.
Đoạn Tranh rời đi, không ai ngờ rằng lần từ biệt này, hai người bọn họ không còn gặp lại nhau nữa. Cái người xuất hiện ngắn ngủi trong sinh mang của Phương Giải, giúp đỡ hắn, ra đi vội vàng giống như một ngôi sao băng. Đợi Phương Giải nhớ tới người này, chỉ còn là hồi ức.
…
…
Núi Lang Nhũ.
Thôi Lược Thương mang theo vẻ mặt mệt mỏi vọt vào sơn trại, ngay cả nước cũng không kịp uống một ngụm liền đi tìm Húc Quận Vương Dương Khai. Đi mãi tới lều lớn trung quân, thì phát hiện không thấy đám thị vệ trông coi ở bên ngoài lều. Y kéo tay một lính tuần tra, hỏi han, mới biết được rằng Húc Quận Vương đi cùng Lý Hiếu Tông thăm dò địa hình rồi.
Binh lực của phản quân ở đại doanh phía tây khá khổng lồ, do đại tướng dưới trướng của Lý Viễn Sơn là Mạnh Vạn Tuế suất lĩnh. Người này là một trong Thất Hổ Tướng của Lý Viễn Sơn, rất giỏi lãnh binh, trình độ còn trên cả Ân Phá Sơn.
Mấy ngày này quân Tùy ở núi Lang Nhũ một mực tìm cơ hội để đánh bất ngờ tây đại doanh của phản quân. Bởi vì Thôi Lược Thương phái người mang tin tức trở về, cho nên Húc Quận Vương Dương Khai đề phòng Lý Hiếu Tông nhiều hơn, chậm trễ không động binh. Hai ngày trước tin tức đại quân bình định của triều đình đã tới Hà Tây Đạo truyền tới, Lý Hiếu Tông lại nhắc tới việc này, tính toán cùng đại quân triều đình trước sau hô ứng. Húc Quận Vương cũng hiểu được thời cơ đã tới rồi, liền tự mình đi ra ngoài thăm dò, đã đi được ba ngày rồi.
Thôi Lược Thương vốn định trở về nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghĩ lại, hỏi thăm Húc Quận Vương đi đâu, liền mang theo thân binh rời khỏi đại doanh.
Tây đại doanh của phản quân cách núi Lang Nhũ không xa, cưỡi ngựa đi nhanh mất ba ngày. Tính toán, thì đám người Húc Quận Vương cũng vừa tới. Trong lòng Thôi Lược Thương lo lắng, cảm thấy mình nên nhanh chóng gặp được Dương Khai mới đúng.
Rời khỏi đại doanh, ban ngày ẩn nấp ban đêm đi đường, sáng sớm ngày thứ ba đã nhìn thấy trạm canh gác cao cao của tây đại doanh phản quân.
- Tới đây rồi thì cẩn thận chút.
Thôi Lược Thương phân phó:
- Đi lên chỗ cao tìm. Nếu muốn quan sát động tĩnh của đại doanh quân địch, phải lên chỗ cao mới thấy rõ được. Sau khi tìm thấy Vương gia, lập tức thông báo cho ta.
Đám thân binh dưới trướng lập tức tản ra, rất nhanh biến mất không thấy.
Thôi Lược Thương nhìn đại doanh xa xa, bỗng nhiên sinh ra bất an. Cũng không biết bất an này tới từ nơi nào, chỉ là cảm thấy thứ gì mắc ở trong lòng, không dứt ra được.
Y không biết, trong một cái thôn hoang vắng cách chỗ y chưa tới ba mươi dặm, Húc Quận Vương Dương Khai đang chờ thám báo trở về bẩm báo.
Dương Khai đứng nấp sau tường thấp, ánh mắt nhìn về hướng đại doanh phản quân.
- Vương gia.
Lý Hiếu Tông từ phía sau đi tới, thấp giọng nói:
- Chúng ta nên lùi lại một chút, nơi này…quá nguy hiểm!
….
….
Húc Quận Vương Dương Khai quay đầu liếc nhìn Lý Hiếu Tông, lắc đầu nói:
- Càng tới gần tây đại doanh của phản quân, kỳ thực càng không nguy hiểm. Hơn nữa mạng ta khá lớn, Lý Viễn Sơn đâm ta từ phía sau nhưng không đâm chết được ta, hiện tại đổi thành Mạnh Vạn Tuế, y càng không có sự may mắn đó.
Lý Hiếu Tông vâng một tiếng:
- Tuy nhiên đứng ở chỗ này vẫn là quá gần. Nếu chẳng may bị thám báo phản quân phát hiện, mà chúng ta không mang theo nhiều hộ vệ cho lắm. Chẳng may xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì thuộc hạ không đảm đương nổi.
Nghe y nói thành khẩn như vậy, Dương Khai liền mềm lòng. Thôi Lược Thương phái người vội vàng trở về, nói rằng Phương Giải hoài nghi Lý Hiếu Tông chính là gián điệp nằm vùng của Lý Viễn Sơn. Việc này vẫn là cái gai trong lòng y, một mực không xóa đi được. Y cẩn thận suy nghĩ, quả thực cảm thấy Lý Hiếu Tông khả nghi. Nhưng vừa nghĩ tới trong hai năm qua Lý Hiếu Tông đi theo mình, lập không ít chiến công, lại thấy rất không có khả năng. Dương Khai không hiểu mấy về Phương Giải, cho nên không dễ dàng tin lời từ một phía.
Hai năm qua Phương Giải không hề biết chuyện xảy ra ở Tây Bắc, chỉ vì một lời phỏng đoán của hắn mà phủ định công lao một người thì có hơi chút võ đoán. Cho nên tuy trong lòng Dương Khai có chút nghi hoặc, nhưng y không tỏ thái độ gì trước mặt Lý Hiếu Tông.
- Trận chiến này rất quan trọng, ta không thể không cẩn thận.
Dương Khai thở dài một tiếng, nói:
- Hai năm trước bởi vì quá tin người, nên khiến bảy mươi vạn đại quân bại ở núi Lang Nhũ. Việc này như một thanh dao găm treo trong lòng ta, thỉnh thoảng lại đâm nhói một cái. Nếu năm đó ta cẩn thận chút, nghe theo Mưu đại nhân nói, đại quân chinh tây chưa hẳn tan tác nhanh như vậy. Dù ta hoài nghi Lý Viễn Sơn, nhưng lại không muốn đi điều tra cái gì, làm việc dây dưa, không quả quyết, cái tính này của ta, ta biết.
- Mặc kệ hai năm qua ta đã làm điều gì, đều không coi là có công với Đại Tùy. Ta chỉ cố gắng chuộc tội, bù một ít tổn thất từ sai lầm của ta.
Y chỉ vào tây đại doanh của phản quân:
- HIện tại đại quân của triều đình đã tới Hà Tây Đạo, bệ hạ ngự giá thân chính, một khi đại quân vượt qua sông Thấm Thủy, phản quân sẽ không ngăn được! Tuy Lý Viễn Sơn là kẻ mưu mẹo, nhưng mười người như y cũng không phải là đối thủ của bệ hạ. Vả lại bệ hạ đích thân tới, dân tâm quy phục, phản quân đâu có lý gì không bại? Chúng ta ẩn thân ở núi Lang Nhũ đã hai năm rồi, là thời điểm phân ưu với bệ hạ. Chỉ cần chúng ta chiếm lấy tây đại doanh, phía sau phản quân tất sẽ đại loạn. Phòng tuyến phía sau mà Lý Viễn Sơn bố trí sẽ thủng một lỗ…Lúc đó, trong ngoài giáp công, phản quân sẽ không chịu được lâu.
Lý Hiếu Tông vâng một tiếng, nói:
- Chính là như vậy. Ngài là Chủ soái tam quân, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vẫn là lui về phía sau một chút vẫn tốt hơn. Mấy tháng này, thuộc hạ một mực phái người điều tra bên ngoài tây đại doanh, đã vẽ mấy chục tấm bản đồ, chắc là không có sơ hở gì.
- Ngươi làm việc rất tận tâm, ta tin tưởng ngươi.
Dương Khai gần như vô thức trả lời một câu.
- Vương gia thực sự tin thuộc hạ?
Lý Hiếu Tông truy vấn.
Dương Khai nghe ra giọng điệu của y có chút khác thường, trong lòng không khỏi khẩn trương:
- Tất nhiên là tin tưởng ngươi. Trong hai năm qua, ngươi lập được rất nhiều công lao, ta đều ghi nhớ trong lòng.
Lý Hiếu Tông nhìn xung quanh, trầm mặc một lúc, nói:
- Nếu Vương gia đã nhắc tới chuyện này, thuộc hạ liền không thể không hỏi một cậu. Thuộc hạ nghe nói…Thôi tướng quân phái người vội vàng từ Ung Châu trở về, bí mật gặp Vương gia. Từ đó trở đi, Vương gia liền sắp xếp thuộc hạ ra khỏi chiến sự. Nếu Vương gia tin tưởng thuộc hạ, vì sao phải làm vậy?
- Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.