TRANH BÁ THIÊN HẠ

Mưu Lương Bật muốn khuyên can Phương Giải, nhưng Phương Giải cự tuyệt. Hắn chắp tay mời các tướng lĩnh quân Tùy lui ra đằng sau nhường lại một khối đất trống. Lúc này ngày càng có nhiều binh lính đi tới, bao gồm rất nhiều kỵ binh hàn kỵ của Bắc Liêu. Hoàn Nhan Vân Thù thấy Phương Giải muốn đích thân ra tay, nóng nảy muốn xông về phía trước thì bị Hoàn Nhan Trọng Đức kéo lại.

- Muội nên biết, có một số việc nam nhân nhất định phải làm.

Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu với muội muội, Hoàn Nhan Vân Thù dậm chân mạnh một cái.

Các binh sĩ xung quanh đều nghị luận, bọn họ mới tới nên không biết chuyện gì xảy ra. Khi tin tức dần dần truyền bá, những nam tử thiết huyết này bắt đầu hò hét cổ vũ cho Phương Giải. Thôi Trung Chấn bước lên đài cao, cầm dùi đánh trống trận.

Tiếng trống trận vang vọng cả bầu trời, cùng với tiếng hò hét của binh lính tạo thành một hành khúc êm tai nhất.

Lý Hiếu Tông không khỏi nhíu mày, ánh mắt quét một vòng sau đó nói với Phương Giải:

- Ngươi coi ta là gì vậy? Bất kể thế nào, ta và ngươi đã có thân phận khác với ngày xưa. Cho dù là sinh tử quyết đấu thì cũng không nên ở trong hoàn cảnh thế này. Chẳng lẽ ngươi không thấy ta và ngươi như hai con gà chọi chọi nhau, người xem thì vây quanh à?

Phương Giải cười nói:

- Vậy chắc bọn họ sẽ cược ta thắng.

Lý Hiếu Tông thở dài:

- Trước khi nhập ngũ ta cũng từng ảo tưởng qua, trở thành hiệp khách giang hồ một bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu, ở trên đỉnh núi nào đó quyết đấu với cao nhân, tiếu ngạo giang hồ. Tràng diện hôm nay đúng thật là châm chọc.

Phương Giải nói:

- Hóa ra ngươi cũng là một kẻ tự sướng.

Lý Hiếu Tông hiển nhiên không hiểu ‘tự sướng’ là gì.

Phương Giải cũng lười giải thích:

- Sau khi biết chuyện ở Phan Cố, ta vẫn suy nghĩ sẽ giết ngươi như thế nào. Chém thành trăm mảnh hay là bầm thây vạn đoạn, điều này khiến cho ta rất rối rắm. Về sau ta lại nghĩ, hay là chặt ngươi ra cho heo ăn. Nhưng lại nghĩ, con heo có làm gì đâu mà hành nó như vậy. Về sau lại nghĩ, giết ngươi rồi treo ngươi ở tường thành Phan Cố hong gió cũng là biện pháp không tệ.

Lý Hiếu Tông ngẩn ra:

- Ngươi cảm thấy chọc giận ta thì có tác dụng sao?

Phương Giải nhún vai:

- Vô dụng, nhưng ta thích vậy, không được à?

Lý Hiếu Tông hít sâu vào một hơi, đi về phía trước vài bước:

- Nếu đã tới một bước này, vậy thì liền cho ta xem trong ba năm qua ngươi đã tiến bộ được bao nhiêu. Lúc ở Phan Cố, ngươi bất quá chỉ là một kẻ nhu nhược, ngay cả giết người cũng không dám. Các bậc tiền bối thường nói sĩ biệt ba ngày phải lau mắt mà nhìn, ta rất chờ mong.

Phương Giải ừ một tiếng, nói:

- Có phải ngươi suy nghĩ, nếu như có thể bắt được ta, chẳng phải là biện pháp thoát thân đó sao đúng không?

Lý Hiếu Tông không phủ nhận:

- Là ngươi tự chọn một đấu một.

Phương Giải gật đầu, cũng đi vài bước về phía trước:

- Ta liền cho ngươi cơ hội đó.

Khoảng cách giữa hai người chỉ chưa tới 5m. Ở cự ly này, người tu hành muốn giết người không phải là việc khó.

- Phương Giải.

Lý Hiếu Tông nhìn Phương Giải, nói:

- Có một chuyện ta cảm thấy rất hứng thú. Ta nghe nói lúc ngươi ở thành Trường An được Hoàng Đế thưởng thức, sau đó đạt được ngồi đầu thi vào Diễn Vũ Viện. Nhưng lúc ngươi ở Phan Cố, rõ ràng chỉ là một tên rác rưởi. Trong nửa năm ngắn ngủi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phương Giải cười cười, bỗng nhiên bổ một đao ra đằng sau.

Phốc một tiếng, một cây băng trùy vừa mới hình thành bị chém thành bã vụn.

- Ngươi có thể sáng tạo chút được không?

Phương Giải nhếch miệng nói:

- Nói chuyện khiến ta phân tâm, sau đó dùng phù thuật đánh lén ta…Chẳng lẽ ngươi không biết trẻ con năm tuổi đánh nhau thường dùng chiêu này sao? Ta xấu hổ chơi vậy với ngươi.

Sắc mặt của Lý Hiếu Tông hơi đổi, ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị.

Y bỗng giơ tay trái lên, không ngừng vẽ phù chú ở trên không trung, tay phải chỉ hướng Phương Giải, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, một đám kình khí mang theo xu thế không thể cản đâm về hướng Phương Giải. Phương Giải lập tức nâng Triều Lộ đao trước mặt. Đương một tiếng, kình khí này bị Triều Lộ đao ngăn cản, đánh nát trong lúc vô hình.

Ở một giây này, vô số băng trùy lơ lửng trên không trung bao vây Phương Giải lại. Nhìn số lương không dưới mấy trăm cái! Phải biết rằng vào cái đêm ở Phan Cố, lúc Lý Hiếu Tông giết Ngô Bồi Thắng mới miễn cưỡng dùng phù thuật giết người. Sau ba năm, phù thuật của y đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Nét mặt của Phương Giải cũng trở nên nghiêm túc, nắm chặt lấy Triều Lộ đao rồi cười cười:

- Như vậy mới đúng chứ, bằng không chẳng phải thất vọng ba năm chờ đợi của ta sao?

Câu này vừa nói xong, dưới chân hắn bỗng nhiên nổ một cái sinh ra bụi mù. Hai chân đạp xuống tạo ra một lực lượng giúp thân thể Phương Giải bắn tới Lý Hiếu Tông giống như là đạn pháo. Lý Hiếu Tông rùng mình, ngón tay vung vẩy, mấy trăm băng trùy lập tức hướng tới Phương Giải giống như mưa to.

Ở phía sau Phương Giải, băng trùy rơi xuống đất vỡ vụn.

Tốc độ của băng trùy cực nhanh, nhưng vẫn chậm hơn thân pháp của Phương Giải nửa nhịp. Mộc Tiểu Yêu không khỏi nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Trầm Khuynh Phiến hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu đen kia. Kiếm ý di động ở bên ngoài cơ thể nàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể phóng ra.

Hoàn Nhan Vân Thù nắm chặt lấy ống tay áo của Hoàn Nhan Trọng Đức, không nhịn được phát ra tiếng kêu.

Sắc mặt của Hoàn Nhan Trọng Đức cũng hơi thay đổi, thì thào nói một câu, phương thức tu hành của người Tùy thật khiến cho người ta phải sửng sốt. Mà bên cạnh y, hai tay của Trác Bố Y đã tạo thành hình, có thể ra tay bất kỳ lúc nào.

Thân pháp của Phương Giải quá nhanh, nhanh tới mức chỉ lưu lại tàn ảnh trong mắt mọi người. Mấy trăm băng trùy không đuổi kịp thân thể của hắn, đánh đùng đùng xuống mặt đất.

Lý Hiếu Tông đẩy mạnh tay phải về phía trước, một cỗ nội kình hung mãnh mang theo tiếng sẩm nổ nghênh đón Phương Giải. Đang vọt về phía trước, Phương Giải bỗng hạ hai chân xuống, ầm một tiếng, mặt đất cứng rắn biến thành một hố sâu. Lúc nhìn lại, thì hắn đã nhảy lên không trung, tung một đao đánh nát kình khí của Lý Hiếu Tông.





Một đao này, bất kể là góc độ hay là sức mạnh đều vừa đúng. Nhìn Phương Giải có vẻ như tùy ý tránh né băng trùy, kỳ thực hắn đã chọn vị trí phương hướng có lợi cho hắn nhất. Sau khi hắn nhảy lên, Lý Hiếu Tông ngẩng đầu nhìn hắn, vừa lúc đối mặt với mặt trời.

Dưới ánh sáng chói lòa của mặt trời, thân thể của Phương Giải chính là ảo ảnh.

Lý Hiếu Tông cả kinh, lập tức lùi lại đằng sau, đồng thời tay trái cũng vẽ xong phù ấn. Phương Giải từ trên không trung bổ đao xuống người Lý Hiếu Tông. Mà chỗ Lý Hiếu Tông vừa lui bỗng xuất hiện một cây băng trùy cực lớn đột ngột chui ra từ lòng đất, đâm về hướng ngực của Phương Giải.

Phương Giải lao xuống dưới, băng trùy hướng lên trên.

Tốc độ cực nhanh, gần như là nháy mắt Phương Giải đã tiếp xúc với băng trùy bén nhọn rồi.

Trong tiếng kinh hô, Phương Giải cứng rắn xoay người trên không trung, cánh tay dùng một góc độ không thể tin nổi bổ đao về phía băng trùy. Triều Lộ đao sắc bén vô song, lập tức chém băng trùy thành hai đoạn. Đoạn trên còn chưa bị chém hết, Phương Giải đã tung một cước đá bay.

Nửa trên băng trùy bay về hướng Lý Hiếu Tông.

Lý Hiếu Tông vung vẩy tay trái, tay phải tung một kích mạnh mẽ. Một cỗ nội kình hùng hậu đụng vào băng trùy. Ầm một tiếng, băng trùy vỡ tan tành, mảnh vụn bay khắp trời.

Dưới ánh mặt trời, những mảnh băng phát ra ánh sáng yêu dị.

Trong đống băng vụn, Phương Giải giống như du long xuyên qua, một đao chém ngang vào cổ họng Lý Hiếu Tông. Lý Hiếu Tông lùi về phía sau, tay trái ấn xuống.

Mặt đất lại vỡ ra, có ít nhất hơn mười cây băng trùy thật lớn liên tiếp xuất hiện. Phương Giải nhanh chóng điều chỉnh thân thế, dùng thân pháp khiến người ta hoa mắt tránh được hết những băng trùy đó. Triều Lộ đao tạo ra một quỹ tích như dải lụa, chém xéo về lồng ngực của Lý Hiếu Tông.

Lý Hiếu Tông tiếp tục lui về đằng sau, ngón trỏ tay phải liên tục bắn năm lần.

Năm đạo kình khí ngay lập tức tới, Phương Giải không dùng đao mà dùng quyền trái hướng về phía trước, nguyên khí thiên địa nhanh chóng kết tụ bên ngoài nắm tay, sau đó giống nộ long cuốn ra ngoài, nuốt sạch năm đạo kình khí. Quyền phong không giảm, hướng về ngực của Lý Hiếu Tông.

HIển nhiên Lý Hiếu Tông không ngờ rằng Phương Giải có thể thúc giục được nguyên khí thiên địa, hơi chút sửng sốt nên tốc độ chậm nửa nhịp. Tuy vẫn có động tác tránh né nhưng vẫn bị quyền phong của Phương Giải quét trúng. Quần áo trên nửa người Lý Hiếu Tông lập tức bị quyền phong đánh nát, tung bay trong gió.

Thân thể của y bị nện bay ra đằng sau, nhưng ở giữa không trung vẫn kịp hoàn thành một đạo phù.

Phương Giải vọt tới trước, bỗng nhiên xuất hiện một băng đao thật lớn ở trước mặt, hung hăng bổ xuống người Phương Giải. Phương Giải không tránh đi mà vung Triều Lộ đao đánh văng băng đao. Trước khi tiếp tục xông về phía trước, hắn cầm nửa thanh băng đao bị vỡ, phất tay ném một cái.

Nửa thanh băng đao bay về hướng Lý Hiếu Tông, Lý Hiếu Tông mới miễn cưỡng ổn định thân hình chỉ có thể chật vật trốn tránh.

Ngay từ lúc chiến đấu, Phương Giải không ngừng vọt tới, mà Lý Hiếu Tông thì không ngừng lùi về phía sau. So sánh khí thế, Lý Hiếu Tông đang ở thế hạ phong. Y thật không ngờ rằng, trong ba năm ngắn ngủi, một kẻ phế vật không thể tu hành lại trưởng thành tới mức này.

Trước khi quyết đấu, thậm chí y coi việc Phương Giải khiêu chiến là một trò cười.

Nhưng hiện tại, trò cười này khiến y luống cuống tay chân.

Lại nói tiếp, Lý Hiếu Tông là người tu hành đầy tài năng. Tay trái vẽ bùa, tay phải dùng nội kình, tu hành như vậy nhìn khắp Đại Tùy chỉ sợ cũng không tìm được mấy người. Phù sư vốn cực kỳ khan hiếm, mà phù sư bình thường đều không có khả năng cận chiến. Bởi vì phù sư nếu muốn dùng phù giết người, nhất định phải tập trung niệm lực. Nhưng Lý Hiếu Tông có thể nhất tâm nhị dụng, thiên phú như vậy đủ để khiến người ta rung động rồi. Nếu không phải tham vọng trong lòng y quá lớn, nếu y có thể chuyên tâm tu hành, thì có lẽ không bao lâu nữa, Đại Tùy sẽ có thêm một vị đại tu hành cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng dù y có rất nhiều thủ đoạn, vẫn không thể ngăn cản bước chân của Phương Giải!

Mắt thấy băng đao bay tới, Lý Hiếu Tông bỗng rống lên một tiếng. Tay phải thành trảo, một trường đao bằng kình khí màu lam nhạt sáng bóng xuất hiện trong lòng bàn tay. Trường đao bằng kính khí này vung một cái, đẩy nửa thanh băng đao văng ra ngoài.

Lý Hiếu Tông vung tay trái vẽ bùa giữa không trung, sau một lát một thanh băng thương xuất hiện trong tay trái của y. Tay trái cầm trường thương, tay phải cầm trường đao, tiếp đón Phương Giải lao tới.

Trường thương tản ra hàn khí đâm về phía ngực Phương Giải, mà trường đao bằng kình khí thì chém ngang cổ họng Phương Giải.

Phương Giải không dừng lại thế tới, trước khi băng thương chạm tới ngực của hắn, hắn giơ tay trái bắt lấy đầu thương, tay phải xoay tròn Triều Lộ đao, một luồng đao khí sắc bén thoát ra từ thân đao chạm vào trường đao bằng kình khí của Lý Hiếu Tông.

Một giây sau, Phương Giải đã tới trước người Lý Hiếu Tông.

Ngay một khắc này, một màu đỏ từ lâu đã không xuất hiện bỗng toát ra từ con mắt của Phương Giải. Màu đỏ này vừa xuất hiện lền sáng rực rỡ, thoạt nhìn như có hai ngọn lửa phun ra từ hai mắt của hắn vậy.

Đó là lửa giận của Phương Giải.

Tuy biểu hiện lúc trước của hắn vẫn mây trôi nước chảy, thậm chí một mực mỉm cười.

Nhưng ba năm này thù hận không ngừng gặm nhấm lòng của hắn, sao hắn có thể không tức giận? Lúc ở bên ngoài lều vải của Mưu Lương Bật nhìn thấy Lý Hiếu Tông, Phương Giải suýt nữa thì không áp chết được lửa giận này. Cho nên Lý Hiếu Tông mới cảm thấy phía sau lạnh như băng. Nhưng hôm nay, lửa giận rốt cuộc phát tiết ra ngoài, không thể ngăn cản!

Lúc con ngươi màu đỏ đó xuất hiện trong chớp mắt, băng thương nắm ở tay trái, đao khí nắm ở tay phải của Lý Hiếu Tông đồng thời xuất hiện một ngọn lửa, một ngọn lửa màu vàng.

Ngọn lửa này đột nhiên mà tới, không những thiêu đốt băng thương, còn thiêu đốt cả thanh trường đao tạo từ kình khí!

Chưa từng có người nào thấy ngọn lửa có thể thiêu đốt nội kình như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc