TRANH BÁ THIÊN HẠ

Lúc rời khỏi phòng, Phương Giải duỗi người một cái hít thở không khí thơm ngát.

Từ Đông Cương trở về, mất mấy tháng hành trình, lúc tới Trường An đã là đầu mùa hè.

Cho dù Trường An luôn không thay đổi, nhưng mùi hoa vẫn tràn ngập khắp nơi. Cho dù cung Thái Cực vẫn luôn nghiêm nghị, tĩnh lặng, thì vẫn có không ít hoa mọc. Chính vì cung Thái Cực một năm chỉ có hai mùa xuân hạ, cho nên mới giảm bớt cảm giác xơ xác tiêu điều trong này.

Phương Giải còn nhớ, lúc hắn mới chỉ là một tiểu nhân vật không nổi danh, hắn có tiến vào cung Thái Cực gặp mặt thánh.

Lúc đó, hắn mang theo tâm tình kính ngưỡng tiến vào.

Lúc đó Phương Giải liền phát hiện, từng triều thần tiến vào cung Thái Cực, tuy đều mặc áo khoác thật dày, nhưng lúc đi lại trong cung, thỉnh thoảng lại kéo chặt áo lại, thật giống như nơi này có gió rét có thể luồn qua khe hở tiến vào xương cốt vậy.

Phương Giải nhớ, lúc đó hắn cũng kéo chặt quần áo.

Phương Giải dậy rất sớm, ở bên ngoài cung nhân đã bắt đầu bận rộn rồi. Hôm nay là đại triều hội, dựa theo quy củ của Đại Tùy, hàng năm đều có một lần đại triều hội. Nhưng lần đại triều hội này không giống những lần trước…Không chỉ là đại triều hội đầu tiên của Phương Giải ở Trường An, còn là vì hôm nay sẽ phân phong rất nhiều Đại tướng biên cương.

Có người đang chờ đợi, liệu Phương Giải có xưng đế hay không?

Không ai hoài nghi, đại triều hội hôm nay sẽ có rất nhiều quan viên quỳ xuống trước điện Thái Cực một cách chân thành, thỉnh cầu Phương Giải đăng cơ. Đại Tùy đã xong rồi, thiên hạ này từ lâu đã không còn cắm cờ ghi chữ Tùy nữa rồi.

Đây là một việc rất phức tạp, cực kỳ phức tạp.

Nếu Phương Giải đăng cơ, sẽ có rất nhiều người không vui, ăn không ngon ngủ không yên. Bởi vì Phương Giải đắc tội khá nhiều người, nhiều tới mức ngay cả hắn cũng lười ghi nhớ. Nhưng nếu Phương Giải không đăng cơ, thì sẽ có càng nhiều người không vui, ăn không ngon ngủ không yên. Những người này Phương Giải đều ghi nhớ, cho dù nhiều hơn nữa hắn cũng ghi nhớ.

Cung nhân đang bận rồn, phía quảng trường trước điện Thái Cực đang đặt những chậu hoa. Đây là lệnh của Phương Giải, tuy đám cung nhân không hiểu vì sao, nhưng bọn họ chỉ biết vâng theo. Phải biết rằng điện Thái Cực là nơi trang nghiêm nhất thiên hạ này. Đặt quá nhiều thứ đỏ đỏ xanh xanh ở trước quảng trường sẽ phá đi sự trang nghiêm đó.

Mà ngay cả Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân, người rất thích Phương Giải, không chỉ một lần muốn bái huynh đệ với Phương Giải cũng không hiểu vì sao lại đặt nhiều hoa ở đây.

Phải biết rằng, khiến một vị Đại học sĩ coi lễ nghi còn quan trọng hơn mạng sống, coi tôn ti trưởng ấu còn quan trọng hơn mạng sống, lại nổi lên ý định kết bái với Phương Giải làm huynh đệ, thì bản thân nó đã là chuyện rất hoang đường. Nhưng dù vậy, vị Đại học sĩ hoang đường này vẫn không hiểu ở một đại triều hội trang nhiêm như vậy, bố trí nhiều hoa thì có ý nghĩa gì?

Nếu ông ta hiểu tâm tư của Phương Giải, thì ông ta mới hiểu vì sao hắn làm vậy.

Đúng vậy, không có ý nghĩa đặc biệt gì cả, chỉ là một chấp niệm của Phương Giải mà thôi. Phương Giải luôn cảm thấy rằng cung Thái Cực quá nghiêm khắc, nghiêm tới lòng người lạnh lẽo. Cho nên hắn mới sai người chuẩn bị rất nhiều hoa tươi bày ở quảng trường.

Có phải hơi trẻ con không?

Có lẽ vậy, bởi không ai hiểu hết về Phương Giải.

Cho nên, hắn có chút cô độc.

Cho dù bên cạnh hắn có người bạn như Hạng Thanh Ngưu, có nữ nhân như Tang Táp Táp, Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến, thì hắn vẫn cô độc.

Do thời gian gấp gáp, nên chậu hoa đặt không rườm rà cho lắm, chỉ cần nhiều tới mức khiến người ta rung động là đủ rồi. Để phủ kín cái quảng trường này cần bao nhiêu bồn hoa? Bản thân Phương Giải cũng không biết, hắn chỉ biết là, mỗi khi gặp việc trọng đại, phía trước điện Thái Cực toàn là một đám võ sĩ mặc giáp đứng trang nghiêm.

Cung nhân đi qua đi lại, hễ nhìn thấy Phương Giải đều dừng lại thi lễ.

Phương Giải gật đầu đáp lại.

Hắn nhìn biển hoa dần thành hình, trong lòng có khoái cảm vì phá hủy sự trang nghiêm. Nói thô tục chút, thật giống như đẩy được nữ thần mà mình theo đuổi nhiều năm lên giường, sự khoái cảm khó mà nói ra hết.

- Chủ tử!

Mộc Tam lặng lẽ đi tới sau Phương Giải, cúi thấp người hỏi:

- Mặc bộ quần áo nào?

Chỉ có Mộc Tam mới gọi Phương Giải là Chủ Tử. Tuy hiện tại hắn đã có chức quan quang minh chính đại, nhưng hắn vẫn là thái giám. Tuy hắn cảm thấy chán ghét thân phận thái giám của mình, nhưng hắn phát hiện công việc này là hợp với mình nhất.

Cho nên, hắn không hề kháng cự.

- Mặc quần áo gì à!

Phương Giải cúi đầu nhìn bộ áo gấm màu đen mà mình đang mặc. Kiểu quần áo này hắn có rất nhiều, kiểu dáng cơ bản đều giống nhau. Hắn rất thích màu đen, không thích màu trắng, cho nên nhiều khi thấy hắn giống như mặc mãi một bộ mà không thay.

- Chẳng phải ta đang mặc quần áo sao?

Hắn hỏi Mộc Tam.

Mộc Tam nao nao, sau đó lắc đầu;

- Ý của nô tài là hôm nay là đại triều hội…Chủ tử có nên ăn mặc long trọng một chút không?

Phương Giải cười cười:

- Mộc Tam, ta hỏi ngươi một vấn đề?

- Mời Chủ tử hỏi.

- Nếu ngươi là một người nghèo, định vào thành để mở mang đầu óc, nhưng sợ người ta xem thường, ngươi sẽ để ý nhất điều gì?

- Quần áo.

Mộc Tam suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc đáp:

- Một người nghèo, muốn vào thành mở mang đầu óc, không muốn bị người khác xem thường thì rất để ý tới quần áo, rồi dùng số tiền tiết kiệm đã lâu mua một bộ quần áo mới. Hoặc là không có tiền tiết kiệm, chỉ có thể mặc bộ quần áo đẹp nhất mình có rồi tắm rửa sạch sẽ. Sau đó đi vào thành, vẫn là sợ người thành phố để ý, sợ bọn họ nhìn mình với ánh mắt khinh thường.

- Với ta bây giờ…có cần để ý tới việc mặc quần áo gì không?

Phương Giải hỏi.

Mộc Tam sửng sốt hồi lâu, sau đó quỳ xuống nói:

- Chủ tử…từ lâu đã không cần bận tâm những cái này.





Mọi người đều biết đại triều hội hôm nay khá là đặc biệt, bởi vì làm gì có chuyện chủ nhân còn chưa đăng cơ, đã vội vã mở đại triều hội rồi phong chức cho các thuộc hạ?

Từ xưa tới nay chưa từng có.

Nhưng ngay cả tướng lĩnh biết mình sẽ được phong thưởng, kỳ thực trong lòng không để ý tới mình được phong thưởng cái gì, mà là Phương Giải có đáp ứng bọn họ hay không…Đây mới là ý nghĩa lớn nhất của đại triều hội này. Nhưng người ở vị trí cao hơn lại biết rằng.

Đó là một chiến trường.

Ngô Nhất Đạo tới rất sớm. Trời còn chưa sáng hẳn ông ta đã đứng chờ ở bên ngoài cửa cung rồi. Lúc đến ông ta mới phát hiện, mình tới vẫn chưa phải là sớm. Bên ngoài cửa cung, đã có rất nhiều xe ngựa của quan văn võ tướng dừng ở đó. Không ít người tụ lại một chỗ nghị luận, thoạt nhìn ai ai cũng hưng phấn.

Mọi người đều biết tầm quan trọng của Ngô Nhất Đạo, cho nên lúc ông ta xuất hiện, tất cả mọi người đều tiến lên chào hỏi. Đi đầu là Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân và Độc Cô Văn Tú. Bất kể như thế nào, dựa theo quan chức thì hai người này mới là cao nhất.

- Vương gia có chỉ.

Đúng lúc này, cửa cung mở, thái giám Mộc Tam đi ra cao giọng nói:

- Mời Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo, Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân, Độc Cô đại nhân, Đại tướng quân Thôi Trung Chấn, Đại tướng quân Trần Định Nam, Đại tướng quân Trần Bàn Sơn, Đại tướng quân Gia Cát Vô Ngần, Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh, Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung, Đại tướng quân Lục Phong Hầu, Đại tướng quân Đoạn Tranh, Đại tướng quân Trịnh Thu…tiến vào Đông Noãn Các nghị sự.

Một chuỗi dài các tên, đều là người quan trọng trong Hắc Kỳ Quân.

- Những người còn lại.

Không ngờ Mộc Tam còn nói tiếp:

- Mời tiến vào điện Thái Cực ăn sáng.

Lời này vừa thốt ra, tất cả đều kinh ngạc.

Ăn sáng?

Mọi người đương nhiên chưa ăn sáng, bởi vì mọi người đều biết đại triều hội sẽ diễn ra rất lâu, chớ nói ăn cơm, cho dù uống nước cũng chưa uống một ngụm. Bởi vì nếu đang dự triều mà buồn đi vệ sinh, mất mặt chỉ là việc nhỏ, phá hủy không khí vui mừng của triều hội mới là việc lớn.

Nhưng Phương Giải lại chuẩn bị cho mọi người đồ ăn sáng!

Đây đúng là chuyện đặc biệt trước nay chưa từng có.

Người cầm quyền, lại mời tất cả triều thần tiến vào điện Thái Cực ăn sáng?

Quy củ ở đâu?

Quy củ do ai đưa ra vậy?

Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân, người giảng quy củ nhất hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ:

- Các vị chớ nhìn ta, lúc này cho dù là Ngự Sự Đài cũng không dám nói linh tinh. Nếu Vương gia ra lệnh đánh gãy bao nhiêu cái răng của bọn họ, tuyệt đối sẽ không thiếu một cái. Ta già rồi, răng vốn không tốt….

Đám người Ngô Nhất Đạo cười ha hả, đi theo Mộc Tam tiến vào cung.

Trong đám người, có hai người biểu hiện khác thường. Một là Độc Cô Văn Tú, một là Thôi Trung Chấn. Hai người cố ý đi chậm lại phía sau. Thôi Trung Chấn hỏi một câu đầy thâm ý:

- Có khẩn trương không? Ta cũng vậy.

Độc Cô Văn Tú trả lời thẳng, dường như không có thâm ý gì:

- Không sao, ta diễn trò rất tốt.

Thôi Trung Chấn gật đầu, đi theo sau mọi người tiến vào cung Thái Cực.

Cảnh tượng đập vào mắt là một biển hoa.

Tất cả đều rung động.

Đẹp không gì sánh bằng. Không khí vốn trang nghiêm của cung Thái Cực bị biển hoa này tấn công không còn sót gì. Điều này giống như một đại nhân vật bình thường luôn nghiêm túc, đột nhiên nói với mọi người rằng hắn tên là Vương Tiểu Hoa, nhũ danh Nhị Đản Tử vậy. (Nhị Đản Tử: hai trứng chim)

- Thật…thật đúng là đẹp.

Khóe miệng của Ngưu Tuệ Luân co giật:

- Nếu là Đại Tùy, bất kỳ Hoàng Đế nào làm như vậy chắc chắn sẽ bị triều thần lên án. Không nói tới phá hủy trang nghiêm, chỉ riêng số bạc bỏ ra mua đống hoa này cũng đủ cho một đám ngôn quan lên tiếng rồi.

- Tính cách của Chủ Công…vốn tùy hứng như vậy.

Ngô Nhất Đạo cười ngượng.

- Mọi người thấy biển hoa này thế nào? Có đẹp không?

Đứng trên đài cao, Phương Giải giang tay hỏi.

Câu trả lời tất nhiên là có.

Cho nên Phương Giải rất vui:

- Đêm qua ta triệu kiến rất nhiều người, chỉ có một người trong các vị ta không triệu kiến, mà y đương nhiên cũng không biết. Y cho rằng y biết tất cả, nhưng một khi ta muốn giấu diếm ai thì ta sẽ làm được. Tới hiện tại cũng không cần lừa gạt lẫn nhau nữa…Nếu hiện tại các vị đánh y một trận, ta sẽ càng vui vẻ…Nhưng chớ làm hỏng hoa của ta.

Mọi người hơi sửng sốt, sau đó Ngô Nhất Đạo đột nhiên quay đầu tung một quyền vào cằm Thôi Trung Chấn.

Cằm của y lập tức lệch sang một bên.

Sau đó đám người dùng tay đấm, chân đá.

Ngưu Tuệ Luân là người có văn hóa, cho nên chỉ tung một cước vào đũng quần, sau đó lau mồ hôi chạy tới bên cạnh Phương Giải:

- Không giống trong kế hoạch thì phải? Có vẻ không giảng đạo lý?

Phương Giải nhìn vị Đại học sĩ này, nghiêm túc đáp:

- Giảng đạo lý? Thế đây là cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc