TRANH BÁ THIÊN HẠ

Phương Hận Thủy im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:

- Lúc lão ta nói mấy câu này, ta cũng không hiểu, và lão cũng không giải thích gì thêm, còn ta thì đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời. Sau đó, ta đã hỏi lão vì sao cái kẻ mà đáng phải chết đó lại trở thành người không đáng phải chết? Lão đã lấy một ví dụ như sau: “Ngươi muốn may một con búp bê bằng vải nhưng ngay từ khi mới bắt đầu, con búp bê đó đã có một số chỗ may không đẹp, mà xấu thì đương nhiên nên vứt bỏ, thậm chí là tiêu hủy đi, nhưng trong lúc tiêu hủy nó, tự nhiên ngươi lại cảm thấy con búp bê vải đó thực ra cũng khá đẹp và tự nhiên ngươi sẽ cảm thấy lưu luyến tiếc nuối.”

- Cái ví dụ này cũng không được hay cho lắm bởi vì ta vẫn không hiểu ra.

Phương Hận Thủy cười cười:

- Ta đúng là rất ngu ngốc, nhất định là không sánh được với Trần Nhai.





Phương Hận Thủy ngước đầu lên nhìn bầu trời. Trên những cành cây của cây đại thụ kia vẫn chưa mọc những lá mới, còn những chiếc lá khô còn sót lại cũng không nhiều cho nên gã có thể nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm.

- Ta hỏi Trí Tuệ, vì sao lão lại cho rằng Trần Nhai phản bội lão. Lão nói rằng, lão vẫn luôn cho rằng Trần Nhai là đồ đệ trung thành nhất của lão cho nên Trần Nhai đã biết quá nhiều bí mật của lão, nhưng đồ đệ trung thành nhất tại sao lại có thể giấu lão một chuyện quan trọng như vậy? Cho nên lão đã kết luận, một người khác tên là Đại Tự có địa vị rất cao trong Phật Tông từ lâu đã để ý lão, muốn lợi dụng chuyện Trần Nhai giết người để hạ bệ lão… vốn dĩ Phật Tông cũng rất giống triều đình Đại Tùy chúng ta, luôn luôn tồn tại những lục đục nội bộ.

- Ta đã hỏi lão, vậy lão có quay về phật tông nữa không?

- Lão suy nghĩ rất lâu, rồi mới xác định, lão đã không quay về đó. Cái tên Đại Tự Tại muốn phái lão đến Trung Nguyên thực ra là muốn mượn đao giết người, đao ở đây chính là những cao thủ của triều đình Đại Tùy chúng ta, nhưng chỉ vì cứu Trần Nhai mà lão buộc phải xuất đầu lộ diện, lão cho rằng Trần Nhai cố ý làm như vậy, cố ý để lộ tung tích cho mấy tên cao thủ Đại Tùy, và Trần Nhai từ lâu đã bị cái tên Đại Tự đó mua chuộc, chính vì vậy mà Trần Nhai phải chết.

- Hai người chúng ta đã nói rất nhiều chuyện, thực ra ngươi cũng biết đấy, con người một khi đã già thì sẽ rất thích hàn huyên tâm sự, có rất nhiều người già chỉ cần mở miệng ra là nói không ngừng nghỉ, liên tục liên tục như một cỗ máy vậy, có lẽ nói nhiều chuyện vô vị như vậy đã khiến cho lão không thể động đậy được vì lão quá đói, ta cũng rất đói.

- Lão hỏi ta: “ Ngươi đã nghỉ ngơi đủ chưa?”

- Ta nói: “ Ta vẫn còn rất mệt, tuy bụng không đau nữa nhưng đôi chân lại không có chút sức lực nào.”

- Lão bảo ta: “ Ngươi hãy lại gần đây, ta sẽ chuyền cho ngươi ít tu vi, để ngươi có sức lực đi ra ngoài kiếm đồ ăn.”

Phương Hận Thủy nghỉ một lúc rồi cười khổ mà rằng:

- Lúc đó ta cũng tưởng là lão nói thật, bởi vì trước đó lão cũng cư xử như một ông lão hiền lành, từ bi, lại còn tâm sự với ta nhiều chuyện cũ như vậy, thậm chí lão còn nhắc tới La Diệu đại tướng quân tả tiền của Đại Tùy chúng ta. Năm đó, tướng quân chính là bị người của Phật Tông đả thương. Lão còn nhắc tới chuyện năm đó Phật Tông còn định nhân lúc Hoàng đế Đại Tùy và Đại Hãn Mông Nguyên gặp mặt sẽ giết chết Hoàng Đế Đại Tùy nhưng vì lần đó Chu viên trưởng của Diễn Võ Viện cũng có mặt nên người của Phật Tông mới không dám ra tay. Khi mà nghe được câu này ta cảm thấy rất tự hào, bởi vì có Chu Viện trưởng mà đám người của Phật Tông không dám tự ý làm càn.

- Lão còn nói, 10 năm trước Đại Tùy có một vị tu hành giả trên đường đến phía tây đã giết rất nhiều người, trái lại bao nhiêu cao thủ của Phật Tông lại không thể ngăn chặn được ông ta, cuối cùng may mà có Đại Luân Minh Vương xuất hiện mới có thể trấn áp được ông ta, nhưng lúc đó Trí Tuệ lại nghi ngờ người của Đại Tùy kia không hề bị trấn áp mà là ông ta đã bỏ chạy.

- Những việc này đương nhiên là không có liên quan đến ta nhưng ta lại rất chăm chú lắng nghe, bởi vì tất cả đều có liên quan đến Đại Tùy, và ta muốn ghi nhớ chúng. Còn vì sao ta lại muốn ghi nhớ chúng ư?

Phương Hận Thủy lắc lắc đầu:

- Bởi vì dù sao đi nữa thì ta vẫn là con dân của Đại Tùy, cho dù lão có đặt cho ta cái tên Trần Hiêu thì ta cũng không phải là người của Phật Tông, ta chính là người của Đại Tùy.

Trong họng của Mặc Vạn Vật chợt vang lên nhữn tiếng kếu khàn khàn, gần như y muốn nói điều gì đó, nhưng đáng tiếc là y đã sắp chết,làm sao mà còn sức lực để nói cơ chứ.

Phương Hận Thủy nhìn y và hỏi:

- Ngươi cũng cho rằng ta nghĩ như vậy là đúng chứ?

Mặc Vạn Vật Không có cách nào để trả lời gã, bởi đến chút sức lực để chớp mắt ra hiệu y cũng không có nữa là.

Phương Hận Thủy dường như đã cảm thấy có chút khát nước, gã cúi xuống và phát hiện bản thân không hề mang theo túi nước, còn túi nước của Mặc Vạn Vật thì đã bị vỡ từ lúc giao đấu. Sau khi hắn liếm liếm mép của mình rồi nhìn thấy những vết máu trên đôi chân bị gãy của Mặc Vạn Vật thì gã đã có chút do dự, cuối cùng gã thở dài một tiếng nhưng lại không làm gì nữa.

- Thời điểm mà Trí Tuệ nói là muốn truyền hco ta một chút tu vi, ta đã rất vui mừng, bởi vì từ nhỏ ta đã không có tố chất tu hành, lúc đầu ông nội đã tiêu một khoản tiền khá lớn mời một vị tu hành gia đến để kiểm tra tố chất của ta. Vị tu hành gia đó đã nói rằng đời này ta đừng nên hi vọng rằng có thể tu hành được, ông ta còn nói rằng ta chỉ có thể mở được 33 huyệt khí, đúng là rất đáng tiếc. Nhưng cái ông nội ta tiếc lại chính là số ngân lượng kia, chứ không phải là con người của ta, còn ta thì vẫn tin rằng bản thân không phải là một kẻ tầm thường, ta dám chắc rằng ta rất đặc biệt, sau này khi ta lớn lên ta mới biết thì ra mỗi người chúng ta thời còn trẻ đều đã từng nghĩ như vậy.

- Cho nên ta đã rất phấn khởi bò về phía Trí Tuệ, hi vọng bản thân của mình sẽ thay đổi từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một tu hành gia. Nhưng trong khi ta đang bò về phía lão, ta đã nhìn thấy ánh mắt của lão lóe lên.

- Lúc đó ta cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại thông minh như vậy, tự dưng cảm thấy rằng lão ta sẽ không có ý định truyền tu vi cho ta mà là muốn ăn thịt ta … Trước đó lão cũng đã từng ăn qua thịt của ta. Chắc ngươi sẽ không tưởng tượng được rằng một người của Phật Tông được mệnh danh là Thiên Hạ Chí Thiện, hơn nữa lại còn là thiên tôn có địa vị cao thương lại có thể ăn thịt người. Và ta từ ánh mắt của lão còn có thể nhận ra rằng, đây không phải là lần ăn thịt người đầu tiên của lão.

- Sau khi ta bò lên vài bước, và nghĩ rằng Trí Tuệ rất có khả năng sẽ ăn thịt ta nên ta đã nằm rạp trên mặt đất, giả bộ như mình không còn chút sức lực nào nữa.

Nói đến đây, Phương Hân Thủy tỏ ra rất đắc ý, chân mày chợt chau lại:

- Ta đã nói rằng: “sư tôn nếu như ngài đúng là quá đói thì hãy ăn thịt của ta đi, người đã bị trọng thương thì không nên lãng phí truyền tu vi cho ta, ta còn trẻ nghỉ ngơi một lúc là có thể đi lại được.” Quả là có hiệu nghiệm, ta vừa dứt lời thì Trí Tuệ đã tỏ ra có chút do dự, sau đó lão lắc đầu và nói với ta: “ngươi chính là đồ đệ của ta, làm sao ta có thể ăn thịt ngươi được cơ chứ? Mau lại đây, ta sẽ truyền tu vi cho ngươi.” Lúc đó, ta nói với lão: “ Ta cam tâm tình nguyện, bằng lòng vì sư phụ mà hiến dâng máu thịt của mình, làm tròn chữ hiếu với sư tôn.”

Trí tuệ im lặng một lúc rồi nói: “Ngươ rất có hiếu, vậy thì hãy lại đây, ta chỉ cắn một miếng thịt trên mông của ngươi thôi, như vậy là ta có thể khôi phục được một chút công lực rồi.” Lão còn nói: “ Ngươi hãy yên tâm, ta không có ăn nhiều đâu.” Lão nói lão già rồi, không ăn được là bao.

- Thấy vậy, ta liền nói với lão: “sư phụ nhưng ta thực sự là không còn sức lực mà bò qua đó, người có thể tự bò qua đây được không?”

Phương Hận Thủy mỉm cười, rất đắc ý:

- Nhưng lão đã không động đậy được, lão đúng là không còn chút sức lực nào, nói rằng thôi bỏ đi, lão không làm được, làm sao lão có thể ăn thịt của chính đồ đệ mình cơ chứ?

- Lúc đó ta đã cười, rất đắc y, bởi vì ta biết hóa ra lão già đó đã không thể động đậy được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc