TRANH BÁ THIÊN HẠ

Mặc Vạn Vật lạnh lùng nhìn thẳng về phía cái tên trước mặt đầy kiêu căng và hợm hĩnh kia, thậm chí là có chút điên cuồng. Chính là hắn, con quỷ hút máu, liên tục tạo nên những vụ án gần đây ở thành Trường An, hơn nữa những người bị giết đều là đệ tử của Mặc Vạn Vật, y đã từng nói, nếu như có thể tìm được hung thủ, thì y nhất định phải băm vằm để hả cơn hận.

Và hiện tại, hung thủ đang ở trước mặt của y.

Nhưng đến lúc này, Mặc Vạn Vật là không vội vàng ra tay.

Y tiến lên vài bước, dùng ánh mắt hận thù nhìn thẳng về phía Phương Hận Thủy, hỏi

- Ngươi từng là con dân của Đại Tùy, tại sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Ngươi vẫn là Bộ khoái, đã từng chủ trương chính nghĩa, hiện tại thì sao? Ngươi không cảm thấy đôi tay mình đã vấy đầy máu tươi, ngươi vẫn còn lương tâm chứ? Lẽ nào ngươi cảm thấy bộ dạng hiện tại của ngươi rất tiêu dao, tự tại à? Nhưng tại sao trong mắt ta ngươi chỉ là một tên hề giấu đầu hở đuôi?

Nghe đến hai chữ thằng hề, sắc mặt của Phương Hận Thủy có chút biến đổi nhưng gã nhanh chóng lấy lại được nụ cười gian hiểm, chỉ tay vào mặt mình và nói:

- Ta hiện tại vẫn là con dân cuả Đại Tùy, còn chuyện tại sao ta lại trở nên như thế này… Bất luận là ai, phải trải qua những ngày tháng như vậy thì đều giống như ta mà thôi.

- Đừng cố bao biện!

Phương Hận Thủy cười mà rằng:

- Ta làm Bộ khoái, cho nên việc thấm vấn phạm nhân giỏi hơn ngươi nhiều, không phải là ngươi muốn tìm hiểu về quá khứ của ta hay sao, lúc nãy ta đã nói với ngươi rồi đó … Đến đây, đem hết tài năng và bản lĩnh của ngươi ra và đấu với ta một trận, đánh thắng ta, ta tự nhiên sẽ đem tất cả mọi chuyện nói với ngươi.

Gã giơ tay lên hướng thẳng lên trời.

Trên đầu ngón tay của gã, một đóa hoa bạch liên ba cánh đẹp đẽ tinh xảo, từ từ quay tròn, thật là long lanh.

- Dù có đẹp hơn nữa thì vẫn là yêu ma.

Mặc Vạn Vật lạnh lùng bình luận.

Phương Hận Thủy khẽ thở dài:

- Người của Phật Tông coi một con dân Đại Tùy như ta là yêu ma, người Đại Tùy lại coi người của Phật Tông là yêu ma, vậy ai mới thực sự là yêu ma đây?

- Ngươi!

Mặc Vạn Vật nói xong chữ này thì đột nhiên hành động. Y vốn là muốn nắm miết hai ngón tay lại và xoay một cái thật mạnh. Nguyên khí thiên địa của khu vực này đột nhiên thay đổi, tới mức cuồng bạo. một lúc sau, một bàn tay khổng lồ được tạo thành từ sự biến hóa của nguyên khí thiên địa nơi đây xuất hiện ngay bên cạnh y. Bàn tay này to lớn hơn so với người y ít nhất 2 lần.

Một tay của Mặc Vạn Vật đẩy mạnh về phía trước, nắm đấm khổng lồ kia liền hướng thẳng về phía của Phương Hận Thủy.

Ánh mắt của Phương Hận Thủy có chút biến đổi, nhưng có vẻ gã rất hứng thú với nó. Lúc mà gã lùi về phía sau cũng là lúc gã búng ngón tay có bông bạch liên ba cánh. Đóa hoa tinh xảo kia bay ra khỏi ngón tay của gã, hướng về phía bàn tay khổng lồ của Mặc Vạn Vật, trông nó chẳng khác gì con muỗi bé nhỏ đứng trước một con voi khổng lồ.

Nhưng trong khoảnh khắc bàn tay khổng lồ và đóa bạch liên kia chạm vào nhau chợt xuất hiện một đợt sóng với sức mạnh ghê gớm, trong phạm vi 5m xung quanh đó không khí trở nên ngột ngạt, mấy giây sau đó một tiếng nổ đinh tai nhiếc óc vang lên. Sau tiếng nổ đó, gió lốc xuất hiện, cuồn cuộn cuốn tung tất cả xung quanh. Lớp đất cát trên mặt ở đây như được ai đó cày lên, toàn bộ cỏ cây thì giống như bị nhổ lên và tung thẳng lên trời, cây cối vặn mình chống trọi trong gió bão, cành gẫy lá rụng tung trời.

Bụi bay mù mịt, không khí ngột ngạt và nóng nực.

Trong khung cảnh khốc liệt đó, Mặc Vạn Vật chợt xuất hiện, ánh mắt chăm chăm nhìn vào hình bóng thoắt ẩn thoát hiện phía trước mặt. Hai tay của y đưa ra dương cây cung trong tay nhằm thẳng về phía cái bóng trong khỏi bụi. Trong lúc thực giả lần lộn đó dường như có cái bóng nào đó thoắt ẩn thoát hiện vài cái rồi mất tích luôn.

Lúc này đây, Mặc Vạn Vật không dám sơ xuất, y không vội vã xông lên phía trước mà tập trung cao độ, đề cao cảnh giác. Trong lúc làn khói bụi mờ mịt trước mặt tan đi thì cũng là lúc Mặc Vạn Vật không nhìn thấy bóng hình của Phương Hận Thủy.

Bốp! bốp!Bốp!

Vừa lúc đó, đằng sau y chợt vang lên vài tiếng vỗ tay.

- Giáo thụ Diễn Võ Viện quả nhiên không giống với người thường, mạnh hơn rất nhiều so với đám học trò của ngươi, ta đây rất sung sướng … Chỉ có đối thủ có năng lực như vậy mới có thể khiến ta vừa lòng … Ta biết rõ ngươi đang nghĩ cái gì, nhất định là muốn băm vằm ta ra làm trăm mảnh, nhanh, đến đây … Ta đang đứng ở đây, đến mà giết ta đi chứ!

Giọng nói của gã thể hiện rõ bản chất biến thái của gã hoặc cũng có thể là do gã quá vui mừng nên giọng nói có chút khàn khàn.

Mặc Vạn Vật không lập tức quay lưng lại nhìn gã, hai tay của y vung mạnh về sau, sau đó hai chân của y khẽ chuyển động rồi cả ngươi lao thẳng về phía trước khoảng 4-5m rồi gã mới quay người lại. Đúng lúc gã xoay người lại, dấu vân tay lại được tạo ra, bàn tay khổng lồ dần dần xuất hiện trước mặt gã.

Phương hận Thủy cười nhạt, uốn éo bước về phía trước, gã không muốn trốn tránh, mặc dù gã liên tiếp bị trúng trưởng của Mặc Vạn Vật nhưng trên mặt gã vẫn không chút cảm xúc, tuy quần áo đã bị rách tả tơi nhưng kỳ lạ thay không có bất cứ một vết máu nào. Với tu vi của Mặc Vạn Vật, thật không ngờ chỉ kích uy lực như vậy cũng không thể đả thương được gã.

Điệu cười của Phương Hận Thủy càng ngày càng dữ tợn, trông ý giống như một con dã thú thuở hồng hoang đang khát máu tươi.

- Đến giết ta mau!

Gã gào thét lên:

- Nếu ngươi còn không giết ta thì ta sẽ giết ngươi.

Sắc mặt của Mặc Vạn Vật vô cùng khó coi, y đẩy tay về phía trước, chưởng này của càng có uy lực hơn so với chưởng trước, nó càng tập trung được sức lực, mạnh mẽ hướng về phía kẻ thù, giống như một đám mây đem nặng nề từ trên trời rơi xuống. Hai tay của Phương Hận Thủy cũng tung ra một chưởng, nhưng nó lại giống như đá tảng rơi từ trên đỉnh bàn tay khổng lồ rơi xuống.

Bàn tay khổng lồ được tạo thành từ nguyên khí ở đây không những không tiêu tan, trái lại phía đỉnh đầu càng hiện lên rõ hơn, mặt khác, cũng không hiểu vì sao mà màu sắc của bàn tay này dần dần chuyển thành màu đen.

Con ngươi của mặc Vạn Vật đột nhiên nheo lại, y không thể nào thu lại được nguyên khí đất trời lúc ban đầu, y chăm chú nhìn vào bàn tay khổng lồ màu đen mà y gào lên một tiếng thất thanh. Âm thanh vang dội, dường như cả một khu rừng cũng bị chấn động theo. Bàn tay lại một lần nữa xuất hiên bên cạnh y, chỉ có điều đằng sau bàn tay khổng lồ này là một cánh tay khổng lồ, còn một đầu khác của cánh tay lại được gắn vào vai của Mặc Vạn Vật. Thoáng nhìn qua thì có vẻ như cánh tay phải của y bỗng chốc biến thành hình dạng to lớn như vậy. Sau khi cánh tay khổng lồ này được tạo thành, Mặc Vạn Vật tiếp tục vận chuyển nguyên khí đất trời, bàn tay thứ hai dần dần xuất hiện kéo theo sự hình thành của cánh tay.

Hai cánh tay là hội tụ tất cả nguyên khí thiên địa ở đây, rất giống với cây búa lớn của Thiên lôi.

- Diệt!

Mặc Vạn Vật hét lớn lên một tiếng, hai cánh tay khổng lồ cũng giơ lên, trong không trung, một chưởng đột ngột được giáng xuống.

Uy lực như núi đổ.

Bình luận

Truyện đang đọc