TRANH BÁ THIÊN HẠ

Đội ngũ phản quân theo triền núi lên trên. Lúc Liên Vân trại dần xuất hiện ở tầm mặt, trong lòng Phó tướng phản quân dần trầm xuống. Đã không còn nghe thấy tiếng hò hét nữa. Từ xa y có thể mơ hồ nhìn thấy một đống thi thể ở trước cửa sơn trại.

- Báo thù cho Thôi tướng quân!

Đợi Phó tường thấy binh lính canh giữ Liên Vân trại cũng không đông cho lắm, liền hô to một tiếng. Lúc này y không nhận ra rằng mình đã mắc mưu. Trần Hiếu Nho nói dối rất tốt. Lúc trước y nói với vị Phó tướng rằng Thôi Ngưu Nhi bị bao vây ở trước cửa sơn trại, chứ không bảo là đã chết. Nếu y nói Thôi Ngưu Nhi đã chết, thì Phó tướng phản quân chưa hẳn sẽ mang theo quân đội xông lên.

Có lẽ sẽ phái người tìm hiểu kỹ càng rồi mới động binh.

Lúc này phản quân đi lên Liên Vân trại thì đã chậm.

Bọn họ đang tiến vào cái hố. Chờ đợi bọn họ là kẻ địch dùng xẻng hất đất chôn bọn họ.

- Công phá Liên Vân trại!

Phó tướng phản quân hô lớn một tiếng, vung hoành đao về phía trước.

Cung tiễn thủ của phản quân lập tức chạy về phía trước, bày trận cách tường gỗ chừng bảy, tám chục bước rồi trút tên như mưa. Phần lớn bọn họ dùng là cung trúc, lực bắn chỉ có hạn. Ở cự ly một trăm bước, căn bản không còn lực sát thương. Nếu muốn giết người, phải ở trong phạm vi bảy mươi bước bắn tên.

Mà đám thân binh ở phía sau tường gỗ của Phương Giải cầm cung cứng nặng hai thạch, có thể giết người trong phạm vi 120 bước.

Không ít cung tiễn thủ của phản quân vừa mới xông lên đã bị mũi tên bắn ngã xuống. Những thân binh bên cạnh Phương Giải này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Sơn Tự Doanh. Tuy hiện tại trên tường thành của Liên Vân trại chỉ có bảy, tám chục người, nhưng mỗi phát bắn ra đều rất chuẩn xác, cơ hồ không lãng phí một mũi tên nào.

Phương Giải cầm một cây cung cứng nặng 3 thạch. Đây là cây cung cứng nặng nhất có thể tìm được ở trong quân đội.

Hắn giơ cao cung cứng, tên bắn ra là phá giáp chùy.

Phó tướng phản quân cách tường gỗ Liên Vân trại ít nhất 120 bước. Đây là cự ly mà vị Phó tướng này cho rằng an toàn. Trên thực tế, cự ly này cũng đủ an toàn. Từ khi nhập ngũ tới nay, còn chưa từng gặp một người nào có thể bắn chuẩn xác ở khoảng cách 120 bước. Y cũng chưa từng trông thấy một người náo có thể kéo được cây cung cứng nặng 3 thạch. Tuy nghe nói Đại tướng quân Ân Phá Sơn có thể làm được, nhưng y vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Trong phản quân, dù các tướng quân nổi tiếng cũng không có ai có thực lực đó.

Phá giáp chùy sắc bén hướng lên trời, Phương Giải hơi híp mắt nhìn mục tiêu ở xa xa. Hắn dùng sức ở hai cánh tay, cung căng như trăng tròn. Cung cứng như vậy, nhìn khắp cả Tả Tiền Vệ cũng không có mấy người kéo được. Lúc Phương Giải kéo dây cung, hai bàn tay vững như bàn thạch, không run chút nào. Có thể kéo cung và có thể ổn định là hai chuyện khác nhau, khác nhau một trời một vực.

Hắn không kéo thật mạnh dây cung, mà là từ từ kéo dãn. Phải có lực cánh tay cực kỳ mạnh mẽ mới làm được như vậy.

Phó tướng phản quân cách đó xa xa còn đang lớn tiếng ra lệnh gì đó, không hề biết rằng tử thần đang lặng lẽ theo dõi y.

Phương Giải buông tay, vang lên một tiếng phốc nhỏ, phá giáp chùy rời cung mà đi.

Mũi tên tạo một đường vòng cung xinh đẹp trên bầu trời, rồi sau đó lao xuống.

Phó tướng phản quân căn bản không ý thức được nguy hiểm đang tới. Vừa mới mệnh lệnh binh lính bắc thang xông về phía trước, vừa mới quay đầu lại, thì phập một tiếng, mũi tên phá giáp chùy đã xuyên qua cổ y. Mũi tên cắt đứt động mạch chủ, máu lập tức phun ra như suối. Dưới ánh trăng, màu máu cực kỳ đẹp mắt.

Y giơ tay lên, vô thức nắm lấy thân tên, cổ họng phát ra vài tiếng ken két, sau đó cả người ngã xuống ngựa.

Cách 120 bước giết tướng địch, quân coi giữ trên tường gỗ lập tức phát ra tiếng hoan hô. Mắt thấy phản quân trở nên rối loạn, Phương Giải buông cung cứng xuống, thản nhiên phân phó:

- Phát tín hiệu đi.

Một thân binh đã chuẩn bị sẵn pháo hoa. Pháo hoa vừa đốt, một ngọn lửa bốc cháy trên bầu trời.

Trong khoảnh khắc ngọn lửa kia nổ bung, chiến trường trở nên yên tĩnh một lát.

Đám phản quân ngẩng đầu mê man nhìn pháo hoa, trong lòng căng thẳng.

Vừa lúc đó, tiếng la hét nổi lên bốn phía.

Từ hai bên rừng lao ra vô số phục binh mặc tinh giáp, dùng liên nỏ, dùng cung cứng bắn. Liên nỏ của Đại Tùy có thể bắn liên tục ra mười hai mũi tên, trong vòng ba mươi bước, liên nỏ gần như là vũ khí vô địch.

Phản quân phía ngoài cùng không kịp đề phòng, lập tức bị quận binh Hoàng Dương Đạo tiêu diệt một tầng. Mưa tên trút xuống, phản quân giống như lúa bị gặt, đổ từng tầng từng tầng xuống. Đám quận binh Hoàng Dương Đạo chỉ chờ lúc này, dùng trang bi mới được phân phối xông lên giết hại.

Đây là lần đầu tiên bọn họ qua sông, chủ động tấn công phản quân. Áp lực và thù hận hai năm qua bộc phát ra hết. Bọn họ reo hò, bóp cò liên nỏ như điên. Khi liên nhỏ hết tên, bọn họ liền rút hoành đao ra, lao tới như một bầy sói.

Lục Phong Hầu là người xông lên đầu tiên!

Y vung một đao chém đứt đầu phản quân phía trước, một đao đâm thủng ngực phản quân bên cạnh. Thanh đao lạnh lùng vô tình, lòng của y cũng lạnh lùng vô tình. Trong nhận thức của y, phản quân căn bản không phải là người, cho nên không cần phải thông cảm.

Lúc phản quân nhìn thấy vô số giáp sĩ xông ra, chí khí vốn đã yếu liền biến mất hoàn toàn. Chủ tướng đã chết, Phó tướng cũng đã chết. Đám binh sĩ mất đi sự chỉ huy giống như là ruồi mất đầu không biết nên làm gì. Hậu đội bắt đầu chạy xuống núi, vứt bỏ binh khí, chỉ lo ôm đầu chạy trối chết.

Đám dân dũng Hoàng Dương Đạo lần đầu tiên giết người một cách nhẹ nhàng vui vẻ như vậy. Người nào cũng giết tới đỏ cả mắt.

Phương Giải đứng ở trên tường gỗ không hề có vẻ hưng phấn hay vui vẻ gì, chỉ có hơi thất vọng. Đám dân dũng Hoàng Dương Đạo này tuy dũng mãnh, hung ác, nhưng bọn họ chẳng khác gì một đám sói hoang. Chiếm hết ưu thế, giết người dễ dàng giống như bổ dưa thái rau. Chỉ khi nào gặp được nguy hiểm, rơi vào hiểm cảnh, những dân dũng chưa từng trải qua huấn luyện chính quy này sẽ rơi vào sụp đổ trong nháy mắt. Nếu đổi chỗ cho phản quân, những dân dũng này cũng không hơn phản quân là bao nhiêu.

Đội ngũ như vậy, chỉ dùng được khi chắc chắn dành được chiến thắng. Người nào cũng tranh lên trước, anh dũng xông về phía trước. Nhưng rơi vào hiểm cảnh, chưa chắc còn ý chí chiến đấu như vậy.

Phương Giải biết về sau muốn dựa vào đám dân dũng này, còn rất nhiều việc phải làm.

Binh bại như núi đổ, đám phản quân chạy trốn xuống núi như thủy triều.

- Chúng ta trúng mai phục, chạy mau.

- Má ơi…Ta không muốn chết!

Tiếng kêu thê lương vang lên liên tiếp. Đám lính hận không thể sinh ra hai cánh ở lưng để thoát khỏi chỗ này. Đám binh sĩ ở phía sau không khỏi thở phào một tiếng. Trong lòng tự nhủ, may mà ở sau cùng, bằng không cũng đã bị đám binh linh Tả Tiền Vệ như lang như hổ kia nuốt hết. Nhưng bọn họ đâu biết rằng, trên núi có một đám sói đuổi giết, mà dưới chân núi thì đang có một đàn mãnh hổ đang chờ phát động.





Phản quân từ triền núi chạy xuống, bì giáp vũ khí đều vứt đi hết.

Bọn họ không biết có bao nhiêu người mai phục, đương nhiên cũng không thể biết được vừa nãy giết ra ngoài là dân dũng, căn bản không phải là tinh nhuệ Tả Tiền Vệ. Nếu lúc này có người còn giữ được tỉnh táo, nhất định sẽ nhìn ra được manh mối. Quân Tùy mai phục tuy hung hãn, nhưng lúc xung phong không có kết cấu gì cả, hoàn toàn dựa vào huyết khí dâng trào. So với chiến binh Đại Tùy mà nói, kém rất nhiều.

Nếu như là tinh nhuệ Tả Tiền Vệ mai phục, tuyệt sẽ không xông lên tán loạn như vậy.

Quận binh Hoàng Dương Đạo bởi vì giết đỏ cả mắt nên chỉ lo vung đao đuổi theo sau phản quân. Đây không phải là điều mà Phương Giải muốn thấy. Phương Giải không muốn thấy một trận đại thắng nhẹ nhàng, mà là một trận thắng trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng Lục Phong Hầu đã giống như một kẻ điên, cả người lẫn máu vẫn liên tục giết người, đâu còn nhớ tới mệnh lệnh của Phương Giải lúc trước nữa. Nói sau, cho dù y còn nhớ, thì cũng không chắc khống chế được những nam tử đang hăng tiết này.

May mắn

Phương Giải còn bố trí kỵ binh Sơn Tự Doanh ở dưới chân núi.

Tiếng kèn đã vang lên hai lần, nhưng đám dân dũng của Hoàng Dương Đạo hoàn toàn không nghe thấy. Lúc trước đã nói có bố trí ở phía dưới, nhưng lúc này bọn họ vứt mệnh lệnh lên chín tầng mây.

Sắc mặt của Phương Giải bắt đầu phát lạnh, thả người xuống Xích Hồng Mã rồi phóng ngựa.

Mười tinh nhuệ Cấp Sự Doanh cũng lập tức nhảy lên ngựa. Mười một người tạo thành một con sóng theo gió vượt lên. Trong đám người, Phương Giải liếc mắt liền thấy được Lục Phong Hầu mặc áo giáp của Biệt tương đang hăng máu chém giết, cùng với thân binh của y cầm cờ đi đằng sau. Lục Phong Hầu đi tới đâu, cờ đi tới đó.

Phương Giải nhíu mày, giục ngựa xông tới.

- Xuân Cô, lấy cờ.

Hắn phóng ngựa hô một tiếng, Xuân Cô lên tiếng tuân lệnh. Lúc đi ngang qua thân binh kia, liền đoạt lấy cờ, sau đó ghìm chặt chiến mã lại vung vung cờ. Nhóm dân dũng phía sau thấy cờ dừng lại, vô thức dừng lại theo. Thân binh cầm cờ mờ mịt nhìn Xuân Cô, sau đó mới cảm thấy lòng bàn tay bỏng rát.

Cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay đã bị rách một lớp da. Đó là do Xuân Cô đoạt cờ quá nhanh, da tay ma sát với cột cờ khiến tay y bị vậy.

Phương Giải cúi người xuống nắm lấy áo giáp phía sau Lục Phong Hầu rồi nhấc y ném ra ngoài. Cái tên điên này vẫn không ngừng bổ chém trên không trung.

- Máu xông tới tận đầu rồi.

Xuân Cô có chút lo lắng nói.

Phương Giải gật đầu, nhảy xuống chiến mã đỡ lấy Lục Phong Hầu. Giờ này trong mắt Lục Phong Hầu đều là màu đỏ, đâu nhận ra ai với ai. Thấy có người lại gần mình, không hề nghĩ ngợi chém một đao xuống. Thanh đao của y còn chưa tới đỉnh đầu Phương Giải, Phương Giải tung cước tới trước. Một cước này đạp vào bung y, khiến y lăn lóc ra ngoài.

Lục Phong Hầu ngã xuống đất, hoành đao rơi sang một bên.

Phương Giải đi tới nhấc chân giẫm lên lồng ngực của y, cúi đầu nhìn vào mắt Lục Phong Hầu.

Lục Phong Hầu bị giẫm lên người không cựa quậy được, tay và chân vẫn đấm đá loạn xạ. Phương Giải cúi người tát vào mặt y một cái thật mạnh. Nửa bên má Lục Phong Hầu lập tức đỏ bừng. Cái tát này khiến Lục Phong Hầu có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại. Y vô thức giơ tay bụm mắt, sau đó thấy được ánh mắt lạnh lùng của Phương Giải.

- Tướng…tướng quân…

- Trói lại, nhốt một bên, tí nữa xử sau!

Phương Giải phân phó một tiếng rồi quay đầu bước đi. Thư sinh và Đồ phu của Cấp Sự Doanh nhảy xuống lưng ngựa, dùng dây thừng thuần thục trói Lục Phong Hầu lại.

Phản quân chạy xuống chân núi, nhìn thấy đất bằng phẳng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì lại thấy khói bụi cuồn cuộn phía trước. Bọn họ vô thức dừng bước chân lại, không mất bao lâu, một đội kỵ binh xuất hiện trong khói bụi. Dưới ánh trăng, trường sóc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta kinh hãi.

Kỵ binh vừa xuất hiện, tim của tất cả phản quân như cùng lúc ngừng đập.

Xung quanh đều là kẻ địch, lần này bọn họ xong thật rồi.

- Buông vũ khí xuống, đầu hàng không giết!

Trần Bàn Sơn lệnh cho binh lính hô to. Tiếng la như mở một cửa sống cho đám phản quân. Cũng không biết người đầu tiên quỳ xuống là ai, chỉ biết tiếp theo là cả đám quỳ xuống. Đám dân dũng ở Hoàng Dương Đạo chạy tới, kéo căng dây cung, tất cả phản quân không thể không quỳ xuống.

Dân dũng nhào tới thu thập vũ khí của phản quân, số lượng vũ khí còn không bằng số lượng vứt trên nửa đường.

Nhìn thế cục đã khống chế được, Phương Giải quay đầu lại phân phó:

- Sắp xếp những người này tạo thành trận hình phòng ngự hình vuông, đưa cho bọn họ cung trúc, để bọn họ đi trước tiến về đại doanh phản quân. Dân dũng Hoàng Dương Đạo thì bày trận đi theo sau phản quân!

- Trần Bàn Sơn, dẫn theo kỵ binh của ngươi đi ra ngoài nghênh địch. Nhớ kỹ, để cho phản quân nhìn thấy các ngươi thì mới lui về.

- Vâng!

Trần Bàn Sơn lên tiếng, mang theo kỵ binh Sơn Tự Doanh lao đi như gió.

Phương Giải nắm lấy chuôi Triều Lộ đao, ánh mắt hiện lên một tia tàn độc.

Bình luận

Truyện đang đọc