TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

– Nhóc con, hôm nay có muối không? Bọn ta lấy thú rừng ra đổi, hôm nay có lợn rừng đấy. Thợ săn thấy Vân Tranh có một xe đầy gạo, xung quanh không có ai, chẳng những không đánh cướp mà còn lo làm Vân Tranh sợ hãi bỏ chạy, cố gắng áp giọng xuống nói, nở nụ cười hòa nhã tới phát sợ:

– Không đổi được đâu, tiểu tử chỉ có một túi với một hũ muối, thứ khác không đụng vào được, đều cho lao dịch ăn đấy. Vân Tranh nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt thợ săn, chút muối đó đi đổi một con lợn rừng thì đúng là chênh lệch quá lớn:

Tên thợ săn cao lớn chính tên là Lại Bát, hắn và Vân Tranh trao đổi vài lần, mới đầu chỉ là một hai con gà rừng, vài tảng thịt khô rồi nhiều dần, biết thằng bé này không lừa gạt người khác, thở dài: – Thôi thì có còn hơn không, Nói xong lôi từ trong bãi cỏ ra một con lợn rừng to béo, ném lên xe của Vân Tranh.

– Không đổi, không đổi. Vân Tranh vẫn rối rít xua tay: – Như vậy mọi người thiệt thòi quá, lần trước trong trại cũng săn được một con lợn, nhỏ hơn thế này nhiều, tới Đậu Sa quan bán được 1 quan 300 đồng, số muối này ngay 300 đồng cũng không tới, mọi người sẽ bị thiệt.

Lại Bát cười chua chát: – Ta biết, nhưng ai bảo bọn ta là sơn dân chứ. Nói xong lấy túi muối nhỏ và hũ muối nhảy vào bụi cỏ bên đường.

Đây là sự khác biệt, Vân Tranh không phải là người đầu tiên nhìn ra lợi ích khi trao đổi với sơn dân, nhưng nếu là thương nhân hay người khác sẽ nói, ai bảo các ngươi là sơn dân, giỏi thì tự đi mà bán, như vậy làm ăn lâu dài sao được? Vân Tranh để họ tự nhận ý thức mà cam tâm tình nguyện nhận lấy thiệt thòi, y có thể dựa vào cái mặt trẻ con kiếm được mối làm ăn này, nhưng giữ được nó là nhờ thủ đoạn. Thương nhân có thủ đoạn như y thì người ta đã chẳng kiếm ăn ở chỗ khỉ ho cò gáy này, sớm chạy tới thành trấn lớn phát tài rồi.

Vân Tranh áy náy nói với theo: – Lát nữa tiểu tử sẽ đến trấn bán lợn, hôm nay có họp chợ phiên, giờ chắc chưa tan đâu, chẳng biết bán được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn giá trị, nói đi, mọi người cần gì, lát nữa ta quay lại sẽ mang cho.

Lại Bát vốn đi rồi, nghe vậy quay lại nói vội: – Nếu như ngươi mua được thuốc hạ sốt thì tốt nhất, chỉ cần một thang thôi.

Nhìn vẻ mặt cấp thiết của Lại Bát là biết trong nhà có người bị bệnh, hắn cần muối kỳ thực là tính rang muối xoa lên người, đó là phương pháp trị bệnh của bọn họ, dù bệnh gì cũng dùng, thêm một phương pháp nữa là chích máu.

Không chỉ bọn họ dùng cách này, nhiều người trong trại của Vân Tranh cũng trị bệnh như thế.

– Người lớn hay trẻ con, nếu là trẻ con thì mang tới đây, đừng để nó mặc áo da thú, ta mang nó đi khám bệnh, còn người lớn thì nói cho ta biết triệu chứng, uống thuốc phải tùy bệnh mới được. Vân Tranh nói gấp, lúc này y cũng quên luôn cả chuyện kiếm tiền, đơn thuần là lương tâm lên tiếng:

– Là khuê nữ của ta, mới sáu tuổi thôi, nếu ngươi cứu được nó, ta giao cái mạng này cho ngươi. Lại Bát kích động tới nói năng không ra lời, thoắt cái đã chạy mất rồi chẳng bao lâu thở hồng hộc bế một cô bé bọc kín trong chăn tới.

Vân Tranh tròn mắt, chỗ Lại Bát ở cách đây hai ngọn núi, trừ Cân Đẩu Vân ra, không thứ nào ở đường núi đi nhanh được như thế. Nghe thấy cô bé ho không ngừng, tám phần là viêm phổi, con bà nó, ở thời không có thuốc kháng sinh thì bệnh này là thứ giết người, đưa tay sờ trán cô bé, nóng bỏng tay.

– Ta sẽ cố hết sức, đi nào.

Không thừa lời nữa, Vân Tranh vung roi quất con trâu một cái, con trâu già hình như nhận ra Vân Tranh hôm nay rất nóng ruột, không cần y thêm roi, bốn chân bước rất nhanh.

Gần tới cửa quan, Vân Tranh nhìn đám đông ra vào, đứng lên xe gọi lớn: – Cao ca, đệ đệ của ta bị bệnh cần tới đại phu gấp.

Lão Cao đang bắt chẹt một hành cước thương nhân, nghe vậy đá đít hắn, cầm thương quát tháo, dọn đường: – Tránh mau, tránh mau, A Đại, dọn đường cho Vân Đại nó đi với.

Xe trâu vẫn giữ tốc độ cao nhất đi qua cổng quan, Vân Tranh chắp tay nói một câu cảm tạ, đánh xe tới Hồi Xuân đường, bảo đại phu xem bệnh cho đứa bé trước, y ra chợ bán lợn lấy tiền trả, Ôn lão tiên sinh phẩy tay bảo Vân Tranh đi làm việc của mình, chỉ cần để lại tai lợn cho ông ta nhắm rượu là đủ.

Ôn lão tiên sinh vốn là danh y ở Biện Kinh, hơn mười năm trước đi qua nơi này tìm vài vị thuốc quý, thấy nơi này không có đại phu thế là ở lại mở hiệu thuốc chữa bệnh cho mọi người, chữa bệnh cho người nghèo có khi không lấy tiền còn tặng thêm thuốc, uy vọng ở Đậu Sa quan này cực cao.

Chợ phiên trừ lễ tết ra thì mỗi tháng chỉ họp có hai lần vào rằm và mùng một, cho nên hôm nay trong trấn náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, ở đây còn lưu hành kiểu mua bán nguyên thủy dùng đồ đổi đồ, tiền lưu hành không nhiều, cho nên muốn nhanh chóng bán được một con lợn to thế này là không thể, hơn nữa Vân Tranh lại còn tới chợ muộn, đa phần đã về rồi.

Vân Tranh cắn răng đánh xe trâu tới quầy hàng của tiệm tơ lụa Hỉ Liên Thăng, mỗi khi họp chợ phiên bọn họ thường đem những chỗ tơ lụa ở góc cắt thừa tới đây bán, người trong núi mua về thêu khăn gấm, rồi bán lại cho Hỉ Liên Thăng, nghe nói chưởng quầy rất tốt, Vân Trang tới đây thử vận may.

Con lợn rừng to đùng thu hút rất nhiều người vây quanh xem, tấm tắc lấy làm lạ, Vân Tranh thời gian qua xuất hiện liên tục ở chợ mua mua bán bán, rất nhiều người quen y, y còn cố ý tăng cường cảm giác tồn tại của mình, nhiệt tình chào hỏi xung quanh, có như thế người ta thành quen mới không để ý ngươi xuất hiện từ bao giờ, khi nói chuyện với nhau mà nhắc tới y người ta chỉ nói “à, chàng trai đó hả, người Đậu Sa trại đấy, tốt lắm, lần não thấy mỗ cũng chào hỏi, lễ phép lắm.”

Vân Tranh vì lấp đầy khoảng trống thân thế của mình đã âm thầm nỗ lực rất nhiều.

– Vân Đại, con lợn to thế, kiếm đâu ra vậy, chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi bắt được? Không thể nào.

– Xéo xéo, ngươi quan tâm tới từ đâu tới làm gì, là quan phủ chắc? Để lại bộ lòng đã, tối tới nhà ta nhắm rượu. Nhớ mang rượu tới, ta thèm rượu gạo a ma ủ lâu rồi.

Đám đồ tể đánh hơi được kéo tới, xưa nay làm cái nghề này không có kẻ nào tử tế, vỗ con lợn rừng trên xe nhíu mày: – 800, để lại cho ngươi bộ lòng đấy, ta lấy cái đầu, tiểu tử, nhanh lên không là ta đi đây, tan chợ rồi. Thằng khốn nạn này thấy Vân Tranh bế đứa bé vào Hồi Xuân Đường, biết y cần tiền gấp nên ép giá ngay.

– Đệ đệ ngươi bị bệnh chứ gì, lão tử thấy huynh đệ các ngươi không cha không mẹ đáng thương nên mới ra giá đó, 800 đồng đây, muốn bán thì nhanh lên, chợ sắp tan rồi, xẻ thịt bán lẻ không kịp đâu.

Tất nhiên không phải kẻ nào cũng đốn mạt như thế, người què bán thúng mẹt ngứa mắt lên tiếng bất bình: – Trương đồ tể, con lợn này nếu mai mang tới Đậu Sa quan không ít hơn 1 quan 500 đồng, ngươi vô lương tâm quá đấy. Vân Đại nó một mình nuôi đệ đệ đã vất vả lắm rồi, giờ đệ đệ nó bị bệnh, ngươi còn thừa cơ bắt chẹt, có lương tâm không vậy.

– Á à, cái thằng què nhà ngươi muốn tạo phản chắc, liên quan gì tới ngươi. Tiểu tử, lão tử chỉ mua 800 đồng, có bán hay không? Trương đồ tể không thèm quan tâm, đá tung số hàng của người què, một mực ép giá:

La Lan, cô thiếu nữ Bạch Miêu, vị hôn phu của Cẩu Tử cũng bước ra bênh vực, còn kéo tay a ma của mình: – Trương thúc, đều là người trong quan với nhau phải giúp nhau chứ, a ma, hay nhà mình mua giúp Vân Đại đi.

Bình luận

Truyện đang đọc