TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Không thể để hết trứng vào một cái giỏ, Vân Tranh đã tính rồi, một người ở trại mỗi năm tiêu khoảng 3 – 5 quan, đó mới chỉ là đủ mức sống cơ bản thôi, nếu muốn thỏa mãn cái miệng của y, thế nào cũng phải tầm 20 quan, chưa kể tiền học, tiền mua giấy bút sách vở, rồi mức sống ở Thành Đô cũng cao hơn, vậy một năm tốn chừng 100 quan đi, nhà họ có ba người, vậy là tầm 300 quan, rồi học chừng ba bốn năm, tiếp đó lên kinh thi cử nữa cũng phải ngót trăm quan, tính sơ sơ đã thấy mất nghìn quan tiền rồi, đây là con số vô cùng hãi hùng vào thời đó.

Thực ra không thể nhiều như vậy, nhưng Vân Tranh đâu định húp cháo loãng, là lều cỏ vẫn dùi mài kinh sử, vậy chẳng thà đi làm thương nhân quách.

Thế là trong lúc chờ đợi trát nhiễm có kết quả, Vân Tranh lại toàn lực đốc thúc chế tác đồ gia dụng, không có cái gì là t vứt đi hết, cả những khúc cây quăn queo hình thù kỳ quái vốn chẳng thể làm được việc gì cũng tận dụng, bảo mọi người tùy theo hình dáng mà sửa thành đầu dê, đầu phượng đầu hổ, sau đó dùng dầu đánh bóng, biến thành những cái gậy chống cổ kính, vô cùng sống động.

Thương Cửu thích nhất ta sán tới bên Vân Tranh hỏi này hỏi nọ: - Vân tướng công, một cái gậy thế này chắc phải bán được tới 20 đồng đấy nhỉ?

- Đây không phải thứ cho tiểu hộ dùng, bỏ 20 đồng mua cái gậy về người ta cười cho, vì tránh bọn họ bị cười, ta quyết định bán với giá 5 quan, tất nhiên riêng cái gậy không đủ, phải làm thêm cái hộp thật đẹp đựng nữa, mà thế thì phải bán 10 quan mất rồi... Cửu thúc! Cửu thúc, chạy là đâu đấy?

Vân Tranh quay đầu lại thì thấy Thương Cửu đã chạy mất rồi, què mà chạy rõ nhanh, ông ta cho rằng Vân Tranh bị điên rồi, trước tiên là đem 5 quan tiền mua vải về chơi làm hỏng hết, giờ lại muốn bán cái gậy gỗ với giá trên trời.

Lắc đầu, Vân Tranh tiếp tục cầm vải đánh bóng gậy trong tay, mắt híp lại như hồ ly, cái gậy đầu tiên sẽ giành cho Tiêu chủ bạ, nghe nói sắp tới thọ 70 của lão già đó rồi, một lão thọ tinh thì không thể thiếu gậy, nhưng mà đem tặng thì lỗ quá, phải có người mua đem tặng nói mới có hiệu quả.

Lam Lam? Lâm huyện lệnh có cô khuê nữ độc nhất này thôi, không nên đi làm tổn thương.

Lương Kỳ? Cũng không được, nha đầu này hơi nhỏ nhen đành hanh đanh đá một chút, nhưng tâm địa tốt, lần trước đi đường thấy vụ tai nạn còn rơi vài giọt nước mắt cho mấy con la bị thương, tha vậy.

Tính đi tính lại Vân Tranh vẫn thấy Tiêu Vô Căn đúng là nhân tuyển hàng đầu, chẳng những trẻ tuổi nhiều tiền, hiếm có là luôn hiểu thảo với lão nhân, mặc dù hơi đáng ghét một chút, nhưng không chấp, đang tuổi nổi loạn, có chút tật xấu cũng là bình thường, bán cho hắn vậy, phải giúp hắn nổi bật trong tiệc thọ chứ, đúng không? Hắn thích chơi trội còn gì.

Chuyện này cũng không cần phải quá khó, chỉ cần lộ phút phong thanh với Lưu đô đầu là được, nói rằng mình kiếm được khúc gỗ lạ, mời thợ giỏi làm quải trượng định đem tặng cho lão thọ tinh, riêng tiền mời thợ đã bỏ 5 quan tiền, đủ thấy lòng thành.

Vị lão huynh này lúc nào cũng có thái độ nửa tin nửa ngờ với lời của mình, mà hoài nghi là hắn đi hỏi cao nhân, nhất định đó là Tiêu chủ bạ, Tiêu chủ bạ biết thì Tiêu Vô Căn cũng biết, chà chà xem nào, mai là ngày dao dịch, phải đi tâm sự với vị lão huynh này rồi, lâu không gặp nhớ quá, tiện thể kiếm con gà về nướng, bây giờ tiêu pha trong nhà cần tiết kiệm, đỡ đồng nào hay đồng đó.

Hiệu suất Lưu đô đầu quá cao, trưa ngày thứ ba Tiêu Vô Căn đã tìm tới trại, không nói gì hết, khinh bỉ nhìn Vân Tranh, phất tay, nô bộc ném tới một túi tiền.

- Trong này có sáu quan tiền, ngươi đem quải trượng cho ta xem, nếu ta vừa mắt thì số tiền này là của ngươi.

Vân Tranh mặt tím tái, nhưng vẫn cắn răng sai Tịch Nhục mang cái quải trượng đầu hươu ra, cố vớt vát: - Cái quải trượng này chỉ là đồ quê mùa, làm sao lọt vào mắt Tiêu huynh được...

- Tiền của ngươi rồi đó. Tiêu Vô Căn mắt sáng lên, bước tới giật lấy cái quải trượng rồi đi ngay, trong mắt hắn cái gậy này bất kể từ ngụ ý hay hình thái đều rất truyệt, đem làm quà mừng thọ lại càng hợp cảnh, quan trọng hơn nữa cướp được bảo bối của Vân Tranh, nhìn bộ dạng thương tâm của y cũng đáng giá rồi.

Xe của Tiêu Vô Căn vừa đi khỏi trại, Vân Tranh đứng thẳng lên, bảo Tịch Nhục: - Cất tiền đi, về đếm cho kỹ, gần đây không hiểu sao một quan tiền lại biến thành 980 đồng.

Tịch Nhục vui sướng hơn cả được cho ăn thịt, cầm túi tiền chạy ngay.

Nhìn thấy vụ giao dịch này thành công không chỉ có Tịch Nhục, còn có cả Thương Cửu, ông ta lại lẽo đẽo theo sau Vân Tranh hỏi: - Vân tướng công thực sự bán được 5 quan à?

- Vốn bán được 10 quan cơ, nhưng mà thiếu cái hộp của thúc. Vân Tranh thở dài, về mái hiên nhà mình cầm gậy chọc chọc vải trong thùng vài cái, rồi sai đám học sinh lật vải thật tốt, sau đó vào nhà.

- Hôm nay ta không ngủ cũng phải làm cho xong hộp. Thương Cửu bắt tay làm loa hô lớn, sau đó tập tà tập tễnh chạy mất:

Tịch Nhục quả nhiên đang đếm tiền, đếm từng đồng một vô cùng chăm chú, đó là lúc hạnh phúc nhất trong đời nàng, thường ngày bận bịu đủ thứ việc rồi rồi mà vẫn bỏ thời gian ra đếm tiền sinh hoạt trong nhà, mỗi khi như thế hai mắt Tịch Nhục rất sáng, chẳng biết đếm nhiều nó có sinh ra tiền được không? Tịch Nhục chỉ biết đếm đến mười, cho nên nàng liền phân ra từng đống tiền một để đếm, lúc này không dám quấy rầy nàng, nếu không nàng sẽ quên, làm lại từ đầu, không ngủ cũng phải đếm tiền cho kỹ.

Vân Nhị buồn chán nhìn hai bàn chân mình, lăn qua lăn lại trên sàn nhà, nhìn Vân Đại nói: - Vân Đại, tên Vô Căn đó cũng không ngốc đâu, sớm muộn gì cũng ra bị huynh lừa thì nguy to, cái nhà đó lớn lắm, không chọc vào nổi.

Biết sợ là tốt rồi, không sợ sao được, ngay cả quán trà mà Vân Tranh hay uống cũng do thuê của Tiêu gia, Tiêu gia tuy ngoài cái tiêu cục ra thì không kinh doanh gì lớn, nhưng cửa hiệu nhỏ thì mở khắp huyện, từ ửu lâu, quán trà tới hiệu cầm đồ, quán ăn vặt đều có, thế mới đáng sợ, như có muôn vàn tai mắt vậy.

Vân Tranh cười híp mắt: - Sơn nhân ắt có diệu kế, chẳng những Tiêu Vô Căn không làm được gì, ta còn bán thêm được vài khúc gỗ mục nữa.

Vân Nhị rùng mình bò đi, Vân Đị gần đây nhìn như tẩu hỏa nhập ma rồi, suốt ngày chỉ nghĩ cách lừa người kiếm tiền, không biết có phải đi đường không cận thận va đầu vào đâu không.

…. ….

Truyền thuyết kể rằng, trên ngọn núi này trước kia có một người con hiếu thuận, cha mẹ mất sớm, gia gia hắn vất vả nuôi hắn khôn lớn, đứa bé lớn lên thì chân gia gia cũng ngày càng trở nên yếu ớt, đi lại khó khăn.

Hắn là đứa trẻ ngoan hiếu thuận, nhìn thấy gia gia mỗi ngày trở nên già yếu, một lần buồn bã hắn chất vấn ông trời: Vì sao người già tóc lại bạc, răng lại rụng, chân tay trở nên yếu ớt?

Cây thông trả lời hắn, không đúng, ta càng già càng cao lớn, vững trãi, núi cũng nói, ta càng già càng vững vàng đấy thôi.

Vì thế thiếu niên cho rằng thời gian bất công với gia gia mình, giận lây sang cây thông, định chặt cành xuống làm quải trượng cho gia gia, thay thế đôi chân già yếu, lại uy hiếp núi, nếu không làm đường núi bằng phẳng, hắn sẽ đào núi lấp đầy bắc hải.

Thế là cây thông liền thả những cành tốt nhất của mình xuống, tặng cho thiếu niên làm cây gậy, ngọn núi cũng biến con đường gập ghềnh thành bằng phẳng.

Người thiếu niên dùng cành cây làm mấy cái quải trượng, nhìn gia gia chống quải trượng đi như bay trên đường, đang cao hứng thì phát hiện ngọn núi đang hợp lại, muốn chôn gia gia mình trong đất, vội vàng dùng mấy cây gậy chống giữa hai ngọn núi. Hai bên cứ vậy giằng co bao năm, thiếu niên biến thành trụ đá, gia gia hắn biến thành tảng đá bị chôn vùi một phần trong đất.

Chẳng biết từ bao giờ Đậu Sa huyện lan truyền câu chuyện như thế, trẻ trong trại còn chỉ người ta tới tận tảng đá kia, ai tới nhìn cũng thừa nhận, càng nhìn càng giống một ông lão thật.

Bình luận

Truyện đang đọc