TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Trong khi hai sư đồ Bành Lễ tiên sinh thảo luận chuyện quân ngũ thì Kim Loan điện ở Đông Kinh Biện Lương cũng biến thành cái chợ nhốn nháo, cãi vã ỏm tỏi, đám ngự sử ngôn quân lửa giận bừng bừng, ai nấy như trâu đực nổi khùng, mắt đỏ ngầu trút lửa giận của mình với Triệu Trinh trên ngự tọa.

Trần Chấp Trung, Giả Xương Triều ôm triều vật nhắm mắt dưỡng thân, tham tri chính sự Văn Ngạn Bác thì quan sát sắt mặt quan gia, ông ta kinh ngạc phát hiện, bất kể đám ngự sử kích động thế nào, sắc mặt quan gia không đổi, ngược lại còn hứng thú nhìn đám người đang như chó dại xông vào cắn xé Trương Phương Bình và Lưu Ngọc Thành.

Ngự sử Đường Giới càng kích động, nếu không có Trâu Đồng Minh ngăn cản, có khi tên không sợ chết này xông thẳng lên ngự tọa lý luận với hoàng đế, ông ta không ngờ lật lại chuyện cũ, chỉ trích Trương Phương Bình khi ở Lương Châu coi mạng người như cỏ rác, lợi dụng sương quân xung trận, khiến thây chất thành đống, thậm chí đi xa hơn nói Trương Phương Bình lúc tu sửa luật pháp toàn viết sai chữ, là loại bất học vô thuật, bây giờ lại để sĩ nhân nhập quân, đi ngược với chế độ tổ tông lập ra, phải đày tới Nhau Châu câu cá.

Triệu Trinh nghiêng người dựa vào ngự tọa, tay chơi đùa hai quả hạch đào, nghe Trâu Đồng Minh nói là Lâm chiêu dung hiến lên, cầm ở tay chơi, có thể giảm bớt bệnh đau đầu.

Sáng nay cầm trong tay Triệu Trinh đã thấy hai quả hạch đào này không đơn giản, rất đầm tay, Trâu Đồng Minh giải thích là hạch đào núi, không có nhiều nhân, do Lâm chiêu dung trước kia tự lên núi hái, tốn nhiều công sức mới chọn được hai quả giống nhau, đặt một cái tên thú vị là sư tử đầu.

Cả hai quả hạch đào đã bóng lưỡng rồi, hiện lên màu đồng đẹp mắt, đặt lên mũi ngửi có mùi hương nhẹ, khỏi nói cũng biết là do Lâm chiêu dung thường chơi đùa với nó.

Một món quà nhỏ không đáng kể, nhưng tâm ý lại hiếm có, Triệu Trinh nhìn đôi hạch đào, nhớ tới con quay mình hay chơi hồi nhỏ, con quay đó cùng mình vượt qua vô số năm tháng gian nan, tới nay cất kín trong hộp son. Nhưng thứ dốc tâm huyết vào thường không đem tặng, đem tặng đi chứng tỏ đã đặt hết tâm tư vào người mình tặng rồi.

Triệu Trinh nghĩ vậy càng thêm đắc ý, tay càng xoay hai quả hạch đào nhanh hơn, hoàn toàn chẳng nghe thấy Đường Giới nói gì, chỉ muốn tan triều dẫn Lâm chiêu dung đi xem con quay của mình …

Văn Ngạc Bác ho khẽ một tiếng, đánh thức Triệu Trinh từ trong mộng đẹp, hắn đảo mắt một vòng, phát hiện phía dưới không còn ai nói nữa, cả Đường Giới lắm mồm nhất cũng thờ phì phò ngậm miệng, mỉm cười nói: - Thiếu niên quân kỳ thực là tăng thêm sĩ tử vào quân, chứ không tăng quân, lấy sĩ tử làm xương cốt thống quân, Vũ Thắng quân chẳng qua là sương quân thôi, chỉ có một vạn sĩ tốt, nhưng phải nuôi ba vạn gia quyến.

- Các khanh lo lắng quá rồi, chưa nói cái khác, nếu các khanh ở đây ai muốn thống lĩnh sương quân, trẫm tuyệt đối không có ý kiến.

- Nếu đám Trương Phương Bình muốn chuốc khổ vào thân, vậy trẫm phê chuẩn, dù sao tiền lương sương quân do địa phương tự cung ứng, trung xu không cấp bao nhiêu. Tam ti, chuyển luôn chi phí mười năm cho ông ta, xem xem họ có thể làm ra được trò trống gì, hơn hai nghìn quan cũng không phải là nhiều.

Văn Ngạc Bác rời hàng tâu: - Bệ hạ, vậy địa vị những sĩ tử kia xác định ra sao, mong bệ hạ cho biết.

- Vũ Thắng quân tướng chủ Vân Tranh có đại công với nước tất nhiên sẽ ban thưởng, còn những sĩ tử nhập doanh kia, cứ lấy văn chức mà tính. Triệu Trinh nói với vẻ mất kiên nhẫn: - Cứ vậy đi, còn nữa hôm nay trẫm phát ý chỉ, thăng Lâm tài nhân làm chiêu dung, tể chấp hãy đóng dấu viết vào ngọc điệp.

Phía dưới tức thì xì xầm kích động, không ít người gập ngón tay tính toán xem thải nữ may mắn kia thăng lên bao nhiêu cấp, tới khi gập hết hai bàn tay mới giận mình nhận ra là mười cấp, thăng liền mười cấp, đây là chuyện chưa từng có.

Trần Chấp Trung rời hàng khom người hỏi: - Vi thần cả gan, dám hỏi bệ hạ rằng nữ tử này gia thế làm sao, dựa theo tổ chế, gia thế hậu phi không thể quá hiển gách.

Triệu Trinh gật đầu, câu này đúng là điều một tể tướng cần phải hỏi cho rõ, Đại Tống vì đề phòng ngoại thích can dự chính sự, cho nên hạn định nghiêm khắc thân phận hậu phi, không phải thân phận càng cao thì càng tốt, vì thế nói lớn: - Lâm thị là người đất Thục, phụ thân làm quan thất phẩm, năm Khánh Lịch thứ năm mất ở Đậu Sa huyện, cho nên Lâm thị hiện tứ cố vô thân.

Trần Chấp Trung lui ra: - Vậy là gia thế thanh bạch, chuyện hậu cung tất nhiên do bệ hạ định đoạt, thần khong hỏi nữa.

Triệu Trinh hài lòng, đang định hô thoái triều, không ngờ một vi tham tri chính sự khác là Hạ Tủng lại đi ra giọng giận dữ: - Bệ hạ, nữ tử này nên chém đầu mới đúng, lấy sắc cám dỗ vua là đại kỵ hậu cung, hoàng hậu nương nương ở đâu, sao không hỏi tới chuyện này?

Triệu Trinh nhíu mày, mình còn chưa đụng chạm vào thân thể Lâm thị, sao ông ta đã nói chuyện sắc dục, còn muốn chặt đầu? Đám người này càng lúc càng ngang ngược rồi, không coi trẫm vào đâu.

Đường Giới cũng hùng hổ rời hàng la lối: - Bệ hạ, nay ngoại ưu nội họa không ngớt, lại có đám nịnh thần Trương Phương Bình, Lưu Ngọc Thành nắm quyền, bọn chúng dám hiến mỹ nữ dùng sắc mê hoặc thánh thượng, thực vô sỉ vô cùng. Thần đàn hặc Trương Phương Bình, Lưu Ngọc Thành không giữ đạo thần tử, hiếu kính yêu nữ mưu đồ làm loạn hậu cung...

- Câm mồm!

Đường Giới còn đang thao thao bất tuyệt, không ngờ lại chọc giận một người, đó là tam ti phó sứ Lỗ Thanh Nguyên, hơi sững người một chút, sau đó nhớ ra thân phận của mình, lại lập tức nổi giận: - Nữ tử này xuất thân đất Thục, lại một đêm nhờ ân sủng thăng liền mười cấp, tuy nói chuyện hậu cung khác triều đường, nhưng trùng hợp như thế, lão phu chẳng nhẽ không nên hỏi liệu có liên quan gì với Trương Phương Bình, Lưu Ngọc Thành hay sao?

- Thứ bất học vô thuật, chỉ giỏi to mồm. Lỗ Thanh Nguyên phất tay áo một cái đi tới trước mặt Triệu Trinh quỳ xuống: - Khởi bẩm bệ hạ, chuyện bệ hạ tuyển tú là năm Khánh Lịch thứ sáu, Trương Phương Bình tới nhậm chức vào năm Khánh Lịch thứ bảy, Lưu Ngọc Thành lại càng đến năm Khánh Lịch thứ tám mới tới Thành Đô nhậm chức thay thần.

- Nếu như nói có ai liên quan tới Lâm thị thì đó chính là vi thần, khi đó vi thần làm thông phán thành đô, còn tri phủ là Triệu Năng Triệu Ngọc Thư, Đường ngự sử, người phụ trách tuyển tú ở Thành Đô đứng ngay trước mặt ông đây.

- Bản quan biết nữ tử này, đúng là thân thế thanh bạch, toàn bộ Lâm gia chết trong bạo loạn, chỉ mình Lâm thị may mắn sống sót, nữ tử này hiếm có nhất là đã trải qua thói đời nóng lạnh, giờ đã không còn thân thích nữa. Nay may mắn được bệ hạ ân sủng là may mắn chưa nói, có nữ tử hiểu nỗi khổ nhân gian ở trong cung, là may mắn của bách tính. Nữ tử đó khi tham gia tuyển tú còn không chịu bỏ khăn sa xuống để người khác nhìn, rất biết tự trọng, làm gì có chuyện lấy sắc mê hoặc người. Đường ngự sử, ông hãy làm rõ chuyện hẵng nói sằng.

Đường Giới bị Lỗ Thanh Thanh Nguyên nói cho lỗ mũi xì khói, thẹn quá hóa giận, lắp bắp: - Ông, ông nói ai bất học vô thuật?

- Đủ rồi! - Lui về, đây là chuyện nhà của trẫm. Triệu Trinh đùng đùng nổi giận, mặc dù hắn có ý dùng Lâm thị thử phản ứng của bách quan, nhưng không ngờ đám người này chưa biết gì đã đòi giết nàng, Đường Giới như con ruồi vo ve bên tai làm hắn không kiềm chế được:

HẾT!

Bình luận

Truyện đang đọc