Đại quân ở phủ Hưng Khánh lùng sục khắp nơi, chỉ cần có chút khả nghi là bị tống vào nhà lao nghiêm hình tra khảo, làm toàn thành hoảng loạn.
Thiết diêu tử giết người, hơn nữa lại còn giết thủ lĩnh thân vệ của đại vương, giấy không gói được lửa, nhất là tin tức nghiêm trọng như thế, người có chút kiến thức đều biết, Tây Hạ sắp chấn động rồi, bách tính ngay lập tức ra sức mua lương thực chuẩn bị đối phó với bất ổn, đó là phản ứng đầu tiên của bách tính. Tiếp đó lại có tin đồn quân mã Định Châu di chuyển về phía Hưng Khánh, thế là người có chút tiền của thì tranh thủ rời phủ Hưng Khánh, theo kinh nghiệm trước kia, thế nào nơi này cũng có một đống người chết.
Lý Nguyên Hạo sắc mặt cực kém, rống lên với đám quần thần đang run rẩy: - Phủ Khai Phong truy tìm cho trẫm, nếu không tìm ra tin đồn bắt nguồn từ đâu thì chết đi.
- Mệnh lệnh, Một Tàng Ngoa Bàng lập tức nhập kinh, mệnh lệnh, Tả Sương Thần dũng quân trú ở Mật Đà động, Thạch Châu Tường Hữu quân trú ở Thạch Châu, Tây Thọ Bảo Thái quân trú ở Nhu Lang. Các ti giám sát nghiêm khắc, đề cao cảnh giác với Tống, Liêu, Thanh Đường. Chư công, chớ lơi lỏng, trẫm cảm giác sóng gió lớn sắp tới rồi.
Lúc này liền nhìn ra quan hệ thực sự giữa các nước rồi, nước Liêu thấy quân đội Tây Hạ lui về trạng thái phòng bị, cho rằng người Tây Hạ sợ rồi, tăng cường quấy nhiễu.
Thanh Giản thành ra sức tu sửa thành bảo, Chủng Ngạc muốn hoàn thành hệ thống phòng ngự trong thời gian sớm nhất. Phản ứng Giác Tư La khiến người ta suy ngẫm nhất, rút các đội quân về sâu trong lãnh địa, để lại vùng đệm lớn giữa hai nước, thể hiện mình không hề có ý mạo phạm Tây Hạ.
Phủ Hưng Khánh càng ngày càng náo nhiệt, sân trước phủ Khai Phong liên tục có đầu người rụng xuống, giá cả thị trưởng tăng vòn vọt, quan viên Tây Hạ thiếu kinh nghiệm, không biết cách nào để bình ổn giá cả, không hiểu vật giá ra tăng do khủng hoảng tạo thành, đầu người trước phủ Khai Phong càng nhiều, giá càng tăng nhanh.
Quan viên Tây Hạ thì cho rằng giết người mới khiến người ta sợ hãi, thiên hạ mới thái bình.
Ninh Lệnh Ca cũng rất bận rộn, bận giúp phụ thân giám thị đại thần, trong vòng một tháng ngắn ngủi, hắn giam cầm bốn vị đại thần, trong đó ba người thuộc hệ Một Tàng, hắn không chút che dấu thù hận của mình với Mộc Tàng thị, người làm mẹ của hắn bị phế truất ngôi hoàng hậu.
Vân Tranh cực lực ước thúc bộ hạ của mình không được dời quân doanh nửa bước, không nghe, không hỏi, không nghị luận, chỉ tập trung cứu chữa thương binh là được, nếu thấy bực bối trong lòng thì ra giáo trường cưỡi ngựa, dù sao trong quân doanh rất nhiều chiến mã, tha hồ chọn.
Nhưng cho dù truy tra thế nào, cho dù không biết bao nhiêu cái đầu rụng xuống, chuyện không dẫn tới đâu cả, vì tất cả đều xác định sai mục tiêu, người thì nghĩ Ninh Lệnh Cách trả thủ Ngỗi Lang, người thì nghi ngờ Một Tàng Ngoa Bàng muốn vu oan cho Ninh Lệnh Cách để cha con bất hòa, kiếm cơ hội để cháu mình lên làm thái tử, thậm chí có người đi xa hơn, cho rằng là mưu đồ của thám tử Đại Tống, gây bất ổn cho Tây Hạ … tất cả đều sai.
Trên đời này duy nhất một người biết sự thực, đêm hôm trước Cao Đàm Thịnh lại vào quân doanh thúc giục Vân Tranh mau chóng thực hiện kế hoạch, vì phong ba vừa rồi ở Tây Hạ khiến rất nhiều giáo đồ ông ta dẫn tới Tây Hạ hoặc bị bắt giam, hoặc bị chặt đầu.
Cao Đàm Thịnh chỉ cho rằng đây là một hồi tai bay vạ gió, không biết không phải thế, ngay từ đầu mục tiêu của Vân Tranh là đám người Di Lặc giáo rồi.
Viên đá đầu tiên của y đã trúng đích.
Gió đã ấm dần, áo lông cừu nặng nề đổi sang áo mỏng, Vân Tranh cưỡi ngựa cùng Cát Thu Yên sóng đôi đi trên đường, hôm nay họ tham gia buổi tụ hội ở nhà Hoa Ma, tên này được thăng quan rồi, tân thống lĩnh hoàng thành ti chính là hắn. Vân Tranh ở quân doanh được thừa nhận là nhà ẩm thực, chuyên gia trà đạo, tính cách lại hòa động, thú vị, yến tiệc mà có y tham gia thì không bao giờ nhàm chán.
Ví dụ như hôm nay Vân Tranh nói Tây Hạ thời xưa là đáy biển, làm mọi người cười không thôi, hồ Hải Tử La Bố còn cách đây hơn nghìn dặm đường, làm sao nơi đây có thể là biển được.
- Các vị, các vị, chớ cười, không biết có câu thương hải tang điền sao, chính là ý này đó, thời viễn cổ núi cao có thể là hồ, có thể là hải dương, biến sâu có thể là nương dâu, thế sự khó lường, cứ hôm nay có rượu hôm nay say là tốt nhất.
Lời này được xung quanh nhiệt liệt hưởng ứng.
Vân Tranh đã uống say rồi, một tay ôm Cát Thu Yên mỹ diễm vô song vào lòng, tay bắt đầu thiếu kiểm soát, nhìn nàng lè nhè, hát bậy bạ: - Một ta sờ, sờ mái tóc mây chiều óng ả, hai ta sờ, sờ lên khóe môi cong cong...
Cát Thu Yên mặt đỏ rực, đây là lần đầu tiên ả tiếp xúc thân mật với nam nhân, lại ở trong phòng lớn, trước mặt bao người, làm ả không quen chút nào, thi thoảng tay Vân Tranh chạy xuống mông là giật mình đánh thót, kín đáo nhéo cho y một cái.
Vân Tranh càng ngày càng ngả ngớn, vỗ giường nói: - Nếu luận tới nữ tử trong thiên hạ, nữ tử nước Liêu có khí chất đất bắc, giống như hàn mai trong tuyết, không cho khinh nhờn. Nữ tử Tây Hạ như bụi hồng đầy gai, thơm ngào ngạt nhưng biết đả thương người. Nữ tử Đại Tống thì như hoa hòe mới nở, hương thơm thanh nhã, đồng thời cũng dễ hái. Còn nữ tử Thanh Đường... Thôi vậy, không nói nữa, một bộ áo da dê ngột ngạt đã đủ làm nam nhân chạy xa ba nghìn dặm...
Khách khứa trong phòng cười nghiêng ngả, chỉ có Ninh Lệnh Ca ngồi trên cùng không cười, cầm cốc rượu nho đỏ rực, ánh mắt cũng đỏ rực nhìn Vân Tranh, hay nói chính xác hơn là nhìn Cát Thu Yên đang chu đáo nướng thịt dê cho Vân Tranh.
Hôm nay hắn được Hoa Mã, mục đích là để hòa giải với Vân Tranh, quả thực lần trước Vân Tranh đã giúp hắn có quyết định chính xác, nhanh chóng nhập cung, đó là tín hiệu hòa giải của y, chỉ là tình cách quá cao ngạo khiến y không thể công khai cúi đầu thuần phục thôi.
Dưới đôi bàn tay trắng nõn nà khéo léo của Cát Thu Yên, chiếc đùi dê như đang vui tươi múa trên ngọn lửa, nữ nhân khác trong phòng ăn mặc hở hang, chỉ có nàng vô cùng đoan trang kín đáo, ánh mắt cũng không thèm nhìn nam nhân khác, chỉ chăm chú nhìn Vân Tranh, chứa đầy mật ngọt.
Nữ tử luyện võ có vòng eo vô cùng mảnh mai, lúc quỳ trên thảm mông càng nở nang bắt mắt, tay cầm con dao bạc, mỗi khi thịt dê chín vừa tới, lại cắt một miếng đưa tới tận miệng Vân Tranh, khiến y cười càng đắc ý.
Ninh Lệnh Ca càng nhìn càng thấy nữ tử bên cạnh mình thô tục không chịu nổi, cắm phập đao xuống giường, chỉ mặt Cát Thu Yên, nói: - Lại đây hầu hạ ta, đám người này tay chân lóng ngóng không được việc gì cả.
Vân Tranh ngây ra, vội vàng chắp tay nói: - Điện hạ, Thu Yên không phải là ca cơ, nếu điện hạ thích nữ tử người Tống, tại h...
Ninh Lệnh Ca đá văng cái bàn trước mắt: - Ngươi hai bản vương bị đánh ba mươi roi, ba mươi roi ngươi biết không hả, nếu không phải bản vương mạng lớn thì chết rồi. Muốn bản vương bỏ qua chuyện này thì giao nữ tử đó ra đây.
Hoa Ma vừa nhổm người lên định khuyên can Ninh Lệnh Ca, nhưng nghe hắn nói chỉ cần nữ tử kia thì xí xóa thì lại ra sức đánh mắt ra hiệu cho Vân Tranh đồng ý, một nữ nhân thôi, theo hắn thế là còn lãi. Những người khác cũng lớn tiếng mời rượu nhau, vờ không biết chuyện xảy ra.
Nhìn Vân Tranh môi run run không nói ra lời, Ninh Lệnh Ca cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, đưa tay kéo Cát Thu Yên, Vân Tranh vừa ra tay ngăn cản thì bị hắn đá phát văng vào tường, gượng mấy lần không dậy nổi: - Hừ, người Tống có câu, rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, chính là nói thứ ngu xuẩn như ngươi đấy.
- Tranh ca ca...
Cát Thu Yên hét lên chạy tới chỗ Vân Tranh, thấy Ninh Lệnh Ca bước tới trước mặt, liền đưa con dao lên cổ, máu đỏ như rắn uốn éo chảy xuống cái cổ trắng muốt, mang vẻ đẹp khó diễn tả.
HẾT!