TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Trong cơn mưa thu liên miên của Thành Đô, có mấy vạn người đứng ngoài đại doanh của Giáp Tử doanh, nhìn xa xa giống như ma quỷ mò địa ngục lên.

Người lớn đã đành đi, trong số đó còn có vô số trẻ con đang khóc ầm ĩ át cả tiếng mưa gió, chưa nói cái khác, riêng trận mưa thu lạnh buốt này đã đủ giết người.

Giáp Tử doanh trái ngược, cực kỳ im ắng, không có sự náo nhiệt thường ngày, cửa doanh đóng chặt, sĩ tốt tay lăm lăm vũ khí, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, đằng sau là đám huynh đệ cũng đang liên tục ùa ra, mũ giáp sẵn sàng, bầu không không khí hết sức căng thẳng.

- Ta bảo các ngươi chia ra từng đợt đưa người tới mà, sao các ngươi lại đưa toàn bộ tới cùng một lúc, lại còn đi gấp như thế, bọn họ đâu phải quân sĩ, người chết đều tính lên đầu các ngươi đó. Đối diện với lửa giận của Vân Tranh, Bành Cửu và Khương Triết, Lang Thản chỉ biết cúi đầu.

- Đô giám, bọn họ còn chưa đi tới Giáp Giang doanh thì gặp những sương quân này, đô giám cũ mang đi rất nhiều người, còn vơ vét sạch lương thực trong doanh. Những người này nghe nói mình thuộc sự quản lý của Giáp Tử doanh rồi, cho nên bất chấp tất cả tới đập Đô Giang. Hầu Đại Chí trả lời thay: - Tình trạng của bọn họ rất kém, cho nên Bành ngu hầu mới lệnh mọi người đi nhanh hơn, sớm ngày tới đập Đô Giang để giữ mạng

Vân Tranh bất lực khép mắt lại, hôm nay vốn là ngày hưu mộc, y vừa về tới Hoán Hoa Khuê mới đi qua rằng đào thì nhận được cấp báo, vội vội vàng vàng quay lại đập Đô Giang, ba vạn người nhập doanh không phải chuyện đơn giản cứ mở cửa cho họ vào là xong, còn phải lập doanh trại khác bố trí thương bệnh, tiến hành phân loại làm vệ sinh khử trùng, cách ly hai mươi ngày chắc chắn không có ôn dịch và bệnh truyền nhiễm, có cả một quy trình nghiêm khắc phải theo, nếu không sẽ gây hại cho Giáp Tử doanh là chuyện nhỏ, sinh biến loạn mới là nguy.

Theo kế hoạch sẽ chia làm năm đợt, từ từ tiếp nhận trong vòng hai tháng, vậy mà chuyện thế này.

Tô Tuân vuốt nước mưa trên mặt, vội vàng chạy vào: - Tướng chủ, mau ra lệnh thôi, những người ngoài kia mất kiên nhẫn rồi, sợ để lâu sinh biến.

Vân Tranh gật đầu, hít sâu một hơi ra lệnh:

- Lệnh, xưởng đóng gạch lập tức ngừng sản xuất, đem toàn bộ phòng ốc an bài phụ nữ trẻ nhỏ, nhớ kỹ, nhất định tiến hành khử trùng toàn diện, hủy hết quần áo tùy thân, dù sao cũng rách hết rồi, các nhà trong Giáp Tử doanh tạm hiến quần áo nhà mình ra dùng tạm. Tô tiên sinh phái người tới Thành Đô mua thêm quần áo cũ.

- Lệnh, toàn bộ quân sĩ Vũ Thắng quân cởi hết y giáp, toàn lực xử lý ký sinh trùng trên người, kiểm nghiệm xong mới được nhập doanh, Giáp Tử doanh tạm thời năm nhà gộp làm một ở chung, đợi khi nào xây đủ nhà mới về.

- Lệnh, quân sĩ Giáp Tử doanh ngừng toàn bộ nhiệm vụ, chuyển sang phụ trách thủ vệ, quân sĩ mới gia nhập trong vòng hai mươi ngày không được phép tiếp xúc với người khác.

Hàng loạt mệnh lệnh liên tiếp đưa ra, cả Giáp Tử doanh liền nháo nhào, gia quyến binh sĩ thì thu dọn đồ đạc chuyển nhà, nhường nhà cho người mới, quân sĩ thì mặc khôi giáp bắt đầu rời doanh phụ trách phân chia đám huynh đệ từ dưới địa ngục ra.

Những người mới tới không hiểu vì sao phải cởi bỏ quần áo, thâm chí giũ tóc xuống, ngâm trong nước vôi, mình có phải gia súc đâu, muốn phản đối, nhưng binh sĩ Giáp Tử doanh chĩa thẳng vũ khí vào bọn họ, không dám không nghe.

Một số lão binh trong doanh liền ra mặt trấn an, quân sĩ Giáp Tử doanh trước kia đều thu gom từ các doanh khác về cho đủ số, nên những lão binh này có người vốn tới từ những doanh kia.

- Lưu lão ca, tướng chủ làm cái gì thế? Lão hán là sương binh Vũ Thắng quân, đâu phải thổ phỉ mà bắt cởi bỏ quần áo tiếp nhận kiểm tra. Một người đại diện Giáp Giang doanh tức giận đi ra chất vấn:

- Hồ huynh đệ, ca ca biết, đành ủy khuất một chút, tướng chủ chúng ta xuất thân phú quý, rất ghét bộ hạ đầu bù tóc rối, ngươi nhìn ca ca ta xem, bây giờ sạch sẽ gọn gàng như sĩ tử thư viện rồi. Mau mau tắm rửa cho sạch thay y phục rồi đi húp bát cháo, đến khổ, đói mấy ngày rồi? Không phải không cho ăn cơm, mà giờ bụng yếu, ăn cơm vào hại người, ăn cháo loãng cho quen đã.

- Lão ca nói rằng ở đây còn có cơm ăn? Ta nghe đồn Giáp Tử doanh giàu có, có cơm trắng để ăn, nhưng mà không tin lắm. Nghe tới ăn, xung quanh im ắng hẳn, giỏng tai lên đợi câu trả lời:

- Có, có chứ, có cơm trắng, thịt cũng không thiếu, thế nên lời tướng chủ phải nghe, bảo các huynh đệ không ai được ca thán chống đối, dù thấy chuyện lạ gì không hiểu cũng cứ nghe là được.

Lão binh đi trấn an người khác, nhưng nhìn dòng người dài dằng dặc thì thở dài, thêm chừng này người tới, cuộc sống tốt đẹp của họ kết thúc rồi.

Nói với những người này tướng chủ thích sạch sẽ đơn giản hơn đi giải thích cho họ thế nào là điều lệ vệ sinh phòng dịch, người Giáp Tử doanh bị người khác chất vấn điều lệ kỳ quái này nhiều rồi, học khôn rồi, người ngoài không hiểu thì kệ, người trong nhà thì cứ làm theo đi đã, từ từ sẽ hiểu.

Vân Tranh nhìn đám binh sĩ mới tới không chửi bới ầm ĩ nữa, bắt đầu ngoan ngoãn trật tự đi tắm thì yên tâm phần nào, cưỡi ngựa tới lò gạch sau núi, nơi này trật tự hơn nhiều, trẻ con phụ nhân ngồi dưới cái lều cỏ lớn, cầm bát cháo nóng húp, mặc dù đa phần vẫn trần truồng, hơi ngại mỹ quan một chút, nhưng không ai kêu ca, cái bụng no trước rồi mới nghĩ tới được lễ nghĩa liêm xỉ.

Có lão binh lập tức đi ra báo cáo: - Tướng chủ yên tâm, chỗ này ổn rồi, bọn lão hán sớm đoán được thế nào cũng có chuyện này, cho nên làm trước rất nhiều lều cỏ, lúc này có chỗ che mưa tránh nắng là được.

- Thế nhưng lò gạch thì vạn vạn lần không thể ngừng sản xuất, dừng lại là không có cơm ăn nữa, vạn vạn lần không thể, lão hán dù ngủ ngoài mưa chứ không thể dừng, đây là mạng của Giáp Tử doanh ta, chết vài người không sao, còn hơn là chết cả.

Vân Tranh ngần ngừ, y đã chứng kiến cảnh người chết vì mưa lạnh rồi, thi thể tím ngắt, khi đó y là một trướng phòng nho nhỏ ở công trường Đậu Sa quan.

- Tướng chủ, đừng trách lão hán không làm theo lời người, đều là người khổ mệnh, chịu nhiều khổ cực lắm rồi, nếu đã không chết trên đường đi thì cũng không chết được ở đây đâu. Mạng hèn có cách sống của mạng hèn, tướng chủ đừng lo chuyện này, cái lão hán lo là những kẻ mới tới có lòng dạ bất lương, tướng chủ thấy cần đàn áp thì cứ đàn áp thẳng tay, đừng lưu tình, đám lão hán trải qua cả rồi, không ai trách ngài đâu.

Vân Tranh gật đầu, thời gian không đủ, công tác chuẩn bị mới hoàn thành một nửa, nhìn đám người gầy khô không ra dạng người trước mắt, y hận thấu xương tên đô giám rời nhiệm kia, không giết tên khốn kiếp đó, Vân Tranh thấy mình không ngủ ngon được.

Đập Đô Giang thoáng cái gần bốn vạn người tràn vào, Lưu Ngọc Thành hay tin một cái cấp tốc đến xem, còn dẫn theo một nghìn quân sĩ Vũ Thắng quân đề phòng bất trắc.

Bốn vạn quân nghe thì không quá nhiều ấn tượng, nhưng tận mắt nhìn dòng người đông nghìn nghịt trước mắt, Lưu Ngọc Thành phát hoảng, cảm thấy mình dẫn theo một nghìn quân là quá ít, tên khốn Tào Vinh đó nhất định biết rồi nên vờ ốm, khẩn thiết căn dặn Vân Tranh: - Sương quân di cư xưa nay luôn là chuyện phiền toái lớn, không thể loạn, nếu cần cứ thẳng tay đàn áp, không được để nhiễu nhiễu dân.

Vân Tranh quá quen việc quan viên Đại Tống không coi sương quân là người rồi, lạnh giọng nói: - Quyết không có chuyện đó xảy ra, chỉ là xin minh công cho biết tên đô giám rời nhiệm lấy hết lương thực, vơ vét tài sản của minh sĩ đi đâu rồi?

Lưu Ngọc Thành cuống quít nói: - Ngươi đừng làm bừa, Văn Hán Thần đã rời Thục đi Tần Châu nhậm chức rồi, ngươi đuổi theo không kịp đâu, còn chuyện hắn lấy theo tiền lương thì bỏ qua đi, đó là thông lệ rồi.

- Ta biết, ngươi muốn giết kẻ đó rất dễ dàng, nhưng không ích gì, trong sương quân những kẻ bất chấp mạng người nhiều lắm, chúng ta là sĩ nhân tất nhiên không coi con người là súc sinh, ngươi tưởng đám văn thần bọn ta thích giết võ tướng lắm sao, nhiều khi do bất đắc dĩ thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc