TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Xe đi được một quãng, đột nhiên trầm xuống, lão đạo chẳng biết bằng cách nào xuất hiện bên kia càng xe, giọng pha chút tiếc nuối: - Rõ ràng biết lời của ngươi là giả, vậy mà vẫn bị ngươi nói cho động lòng. Ôi tu tiên, tu tiên, đã thấy ai được thành tiên, chỉ là truyền thuyết xa xăm thôi, có câu Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần. Ngươi là người đọc sách vô cùng kỳ quái đấy, người khác chỉ cần mạo phạm tới thánh nhân một chút thôi là các ngươi phẫn nộ thậm chí liều mạng bảo vệ tôn nghiêm thánh nhân, vậy mà ngươi treo truyện thần tiên ma quái trên mép lại chẳng có chút kính trọng nào, ta nghi ngươi chẳng tôn kính gì sách thánh hiền.

Người ta đã nói chuyện tử tế thì Vân Tranh cũng đáp tử tế, lắc đầu: - Không phải thế, đây chỉ là phản ứng của nhân vật nhỏ thôi, đối diện với cao tăng, ta chỉ là miếu nhỏ, thần thánh quá cao xa, ta ngay cả một tên cường đạo cũng sợ, sao không sợ thần thánh ma quỷ cho được, chỉ là do quá xa mà cảm giác không chân thật. Nhân vật nhỏ chỉ biết giữ thứ bên cạnh, giống như tên ăn mày ôm cái bánh mốc, người ăn no thì không thèm ghé mắt, nhưng đối với ăn mày mà nói, vì cái bánh đó mà mất mạng cũng không ngại.

Tiếu Lâm chỉ Vân Nhị cuộn mình ngủ như chó con: - Đó là cái bánh mốc của ngươi à?

Vân Tranh nghiêm túc gật đầu: - Đúng, cho nên nói với hòa thượng tốt nhất là đừng cướp của ta.

Tịch Nhục ngồi nghe nãy giờ, chợt hiểu ra, đặt cái gùi xuống ôm Vân Đại vào lòng, kinh khủng tránh xa lão đạo: - Thiếu gia, đừng mang tiểu thiếu gia cho hòa thượng, nhà ta nuôi được tiểu thiếu gia mà, cùng lắm, Tịch Nhục ăn ít đi một bữa, không, hai bữa cũng được, thiếu gia đừng đêm tiểu thiếu gia cho người ta... Lúc đó nhà nàng nghèo, mẹ lại sinh muội muội, không đủ cái ăn nữa, nói đưa nàng đi là cho nàng vào chỗ sung sướng hơn, được ăn no, thế rồi nàng bị đưa vào chỗ như địa ngục nhân gian đó.

- Tịch Nhục ngoan, không có chuyện đó đâu. Vân Tranh an ủi, không ngờ càng khuyên Tịch Nhục càng khóc thê thảm, khiến mắt y cũng ướt theo:

Tiếu Lâm nhìn cảnh đó đột nhiên cũng thấy Ngũ Câu làm việc quá tùy ý lỗ mãng rồi, đợi bên kia ngừng khóc mới nói: - Ngươi đừng lo, con lừa trọc ngu ngốc đó thích thằng bé này thật, nhưng là người biết lý lẽ, kỳ thực ngươi phản ứng thái quá rồi, nếu ngươi không muốn, ông ta tuyệt đối không ỷ mạnh hiếp yếu đâu.

- Thái quá? Ông cũng không thấy bản thân phản ứng thái quá à, ông nghĩ ta có thể giết lão hòa thượng đó, sao ta không thể nghĩ lão hòa thượng đó sẽ cướp đệ đệ của ta đi? Ta nói, ông có tin không?

- Ài, đúng là chuyện không đáng, lão đạo hiểu rồi, để ta đi bảo với Ngũ Câu một tiếng, chớ làm cái chuyện, táng tận lương tâm đó. Tiếu Lâm này hứa với ngươi, ngươi định làm gì Ngũ Câu thì cũng nên bỏ đi.

Tiêu Lâm buông một tiếng thở thở dài, tung mình một cái nhảy ra khỏi xe, bên kia là vực sâu muôn trượng, còn đang kinh hãi thì thấy thân hình lão đạo con khỉ lớn tay tóm dây leo đu sang người lao đi, vài lần như thế là biến mất không thấy đâu nữa. Vân Tranh há hốc mồm, cao nhân ẩn sĩ quả nhiên là khác người, đường lớn không đi lại đu dây leo núi, cho dù cho trượt tay ngã vỡ sọ thì tinh thần ngu dốt này cũng đáng phục...

- Đại ca, đệ đói... Vân Nhị dụi mắt lờ đờ tỉnh lại, đi cả ngày như vậy lại ăn có miếng thịt với hai bát rượu, nó bị cơn đói đánh thức ..

Vân Tranh ra dấu im lặng với Tịch Nhục, ý bảo nàng không nên kể những chuyện vừa rồi cho nó, bế lấy Vân Nhị, nói: - Được, chúng ta mang rất nhiều thức ăn mà chưa ăn miếng nào, tất đợi đệ đó, dưới chân núi có một mảnh đất trống sạch sẽ, tới đó đốt lửa trại làm nóng thức ăn, coi như đi dã ngoại.

Do không phải giờ mua bán, cho nên trên Ngũ Xích đạo gần như không thấy người đi lại, trong trường đình bên đường, nơi chuyên môn dùng để tiễn chân không có ai cả. Tố chất của người Tống rõ ràng là còn cao hơn người hiện đại, trong trường đình đặt không ít củi khô, dùng để hâm nóng rượu đưa tiễn, chỉ có uống chén rượu ấm vào mới có dũng khí lên đường. Ai dùng đồ ở nơi này sau đó đều bù vào, trên xà gỗ còn có một túi gạo, một ít muối, để chuẩn bị cho người lữ hành đói khát, người bình thường qua lại tuyệt đối không bao giờ đụng vào, nếu ở thời hiện đại thì mất sạch lâu rồi.

Tịch Nhục khi nấu cháo chuyên môn cho một nắm gạo vào cái túi kia, xấu hổ nói lí nhí: - Nô tỳ trước kia còn nhỏ, một lần đói quá đã trộm một ít thức ăn trong đó, mãi không có cơ hội trả lại.

Vân Tranh cười sáng lạn như nắng ấm, trong lòng không ngừng oán trách, lúc mình mới tới đây đói mờ mắt, vậy mà không sớm biết chỗ này có lương thực miễn phí.

Cỏ non mới mọc mùa xuân rất mềm, Vân Nhị tỉnh rượu rồi, chạy trong bãi cỏ một vòng, ống quần dính đầy cỏ màu xanh, con diều của nó không làm sao bay lên được, Vân Tranh giúp nó thả con diều chim én bay lên lưng chừng không rồi quay về bên đống lửa: - Tịch Nhục, ngươi ra trông tiểu thiếu gia, để ta làm được rồi, ngươi nấu không ngon bằng ta. Với nha đầu ngốc này phải nói thế, nếu không sẽ không dám đi chơi, đuổi được Tịch Nhục đi rồi, Vân Tranh rắc đều muối lên con gà, dùng lá sen bọc lại, rồi trát bùn kín mít ném vào đóng lửa nướng, tới lúc đó cháo cũng sẽ vừa chín.

Thấy Tịch Nhục mím môi mím lợi chạy còn diều của nàng cứ xoay tròn không chịu bay lên, Vân Tranh lắc đầu đi tới giúp, thế là hai đứa nhóc la hét ầm ĩ đua xem ai thả diều cao hơn, Vân Tranh mỉm cười lấy cuốn Sở Từ ra đọc...

- Cơn gió buồn đung đưa cành huệ, u uất tích tụ hóa nội thương, Hôm qua vừa vặn đọc tới thiên Bi Hồi Phong này, xem sách quan trọng nhất là phải dung hòa vào ý cảnh văn chương, hoặc bi phẫn, hoặc vui sướng, hoặc hào sảng, chỉ có thế mới thấu triệt sinh ra lý giải mới.

Nhưng Vân Tranh đọc Sở Từ không đồng cảm được, đó là do còn chưa đủ hiểu thế giới này, có lẽ trong thâm tâm vẫn có chút nào bài xích nó, nên khi gặp chuyện mới dễ quá khích như thế.

Tiếng huyên náo từ con đường xem cắt ngang suy tư của Vân Tranh, đám công tử tiểu thư kia đi đã du xuân chán quay về, y chẳng bận tâm, bọn họ là người không chung đường, không chung đường thì gặp nhau vờ không biết mới đúng.

Mong ước nhỏ vậy thôi cũng không được, muốn bình yên ăn bữa cơm cũng không xong, đám người kia đã phát hiện ra mấy con diều giấy tinh xảo, hình thù đẹp đẽ rồi, nhà họ thả diều toàn là hình khối vuông vức, làm sao đẹp thế kia, con chim én và con bướm đuổi nhau trên không như hai sinh vật sống.

- Nhà người ta nha hoàn làm việc, chủ nhân hưởng thụ, huynh thì ngược lại. Lam Lam chẳng biết học ai, bước chân nhẹ như ma, lướt đến bên người Vân Tranh lúc nào không hay, mắt nhìn không chớp hai cánh diều truy đuổi nhau trên không trung: - Huynh vừa mới đọc Sở Từ, đây là thi kinh của nữ từ mà.

- Nam tử phải đọc Sở Từ mới đúng, chỉ là tới nay ta còn chưa nghiền ngẫm ra được ý tứ trong đó, cho nên bị tiểu thư gọi là thi kinh của nữ tử cũng không sai. Té ra là tự mình chuốc lấy họa mới bị người ta chủ ý, Vân Tranh đặt cuốn sách hỏi: - Lâm tiểu thư thích diều giấy phải không, đừng vội, mai Đậu Sa quan có bán đấy, 100 đồng một cái.

- Vân thế huynh hình như có rất nhiều thành kiến với bọn tiểu muội, thà cả nhà ở đây chơi chứ không muốn đi theo mọi người, đó là vì sao?

Nha đầu này thật nhạy bén, hôm nay vì chuyện của Vân Nhị, tới lúc này tâm trạng còn chưa điều chỉnh lại. - Không phải là không muốn chơi, mà căn bản chơi không nổi, ví như bây giờ, tiểu thư nói chuyện với ta có mấy câu thôi Vô Căn huynh đã như muốn ăn sống nuốt tươi ta rồi, ta là tiểu hộ không đắc tội nổi. Tiểu thư đã thích như thế thì chiều mai nhất định sẽ có người ở cửa sau rao bán diều, giờ xin quay lại đi.

Tịch Nhục thấy có khách tới, vội thu diều lại, đợi thiếu gia sai bảo. Lam Lam cầm lấy cái diều, lật qua lật lại xem, có vẻ thích lắm, khiến Tịch Nhục vô cùng khẩn trương, sợ bị người ta lấy mất.

Tiêu Vô Căn đi tới chỉ nhìn lướt qua một cái, chê bai: - Bằng giấy dán, nghe nói diều ở Đông Kinh Biện Lương đều dùng gấm Thục mỏng làm ra, bên trên còn treo chuông bạc, chỉ cần bay lên trời là như có tiên âm truyền xuống, không biết muội thích diều, hay là để ta sai người tới Biện Kinh mua cho muội một cái.

Diều của người Tống rất cầu kỳ, nhất là đem tặng cho nữ tử càng có nhiều ý tứ, thông thường tặng diều cho nữ tử là trưởng bối, còn có chuyện đợi diều bay lên cao sẽ cắt đứt dây xem rơi xuống nhà ai, sẽ tới nhà đó đặt vấn đề kết thông gia, nghe có vẻ hoang đường, nhưng thực sự có chuyện như vậy, không khác gì ném tú cầu kén rể. Tiêu Vô Căn nói những lời này không khác gì ngang ngược tuyên bố Lam Lam là của hắn, diều của nàng có rơi xuống đất cũng chỉ được rơi vào Tiêu gia.

Lam Lam mặt hơi tái đi, nhưng nàng che dấu rất khéo vẫn khẽ mỉm cười nói: - Vô Căn huynh, không cần phức tạp như vậy đâu, mai muội mua một cái ở Đậu Sa quan là được.

Tiêu Vô Căn lấy cái diều trong tay nàng, ném trả Vân Tranh: - Diều ngươi làm phải không, mai làm cái đẹp một chút, tiền không thành vấn đề.

Tiền chính là vấn đề đấy, vừa mới làm nhà xong tiền kiếm được thời gian qua đã tiêu gần hết, cứ tưởng thong thả học tập ba năm sau lên kinh tham gia đại khảo, cho nên mới đem chuyện giao dịch chuyển lại cho Lưu đô đầu, nhưng giờ kế hoạch đảo lộn tất cả, nếu lên Thành Đô học thì sẽ cần rất nhiều tiền, nên bây giờ Vân Tranh rất cần tiền, mà tiền của bọn ngốc, không lấy cũng phí, nhiệt tình giới thiệu: - Nói tới diều đẹp nhất không cái gì bằng diều rết, trải ra có thể dài một trượng, Tiêu huynh xem, nếu tô màu vàng lên thân rết, đầu rết vẽ bằng chu sa có được không, chuông bạc thì gấp rút thế này khó kiếm lắm, tàm tạm như vậy, giá chỉ có 5 quan thôi.

Thái độ của Vân Tranh làm Tiêu Vô Căn hài lòng, nhin thấy Lam Lam nhìn Vân Tranh với vẻ thất vọng xen lẫn khinh thường thì càng khoan khoái hơn, cố ý cười lớn: - Quyết định như vậy đi, nếu ngươi làm đẹp, ta sẽ thưởng thêm.

Cảm giác mình như đại tướng quân chiến thắng trở về, ngay cả tên tiểu tử được gia gia khen không ngớt cũng cúi mình, có gì không hài lòng.

Tiếng đoàn xe đi xa dần, tâm trạng Vân Tranh càng thoải mái, có tiền rồi, kế hoạch làm hàng giả cũng có thể khởi động, không ngờ lại quay về nghề cũ, không biết có xuống tay không: - Vân Nhị, về ăn cháo nào, ăn xong sẽ được thưởng gà nướng.

Bình luận

Truyện đang đọc