TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Quan gia có ba nhi tử rồi, chẳng qua là không ai sống nổi, một người đã đành, tới ba người, rõ ràng có vấn đề, vấn đề ở đâu thì cũng chỉ miệng nói tai nghe thôi, không dám bàn bạc với người khác, nên không ai cho rằng lần này có gì khác biệt, nên Triệu Trinh mừng thì cứ mừng, người khác cứ lo chuyện của mình thôi.

Tan triều Hàn Kỳ nhíu mày nói với Bàng Tịch: - Phải cho Vũ Thắng quân chút hạn chế, ta luôn thấy thiếu niên đó không đáng tin cậy, quá lớn gan, làm ta có cảm giác rất bất tường, người khác luôn cố gắng tránh chiến đấu, còn y có vẻ tích cực cầu chiến, một kẻ mang tư tưởng hiếu chiến như thế rất nguy hiểm.

Bàng Tịch gật gù: - Vậy chỉ cho y quyền hành quân tác chiến độc lập, các quyền khác nhất luật hạn chế, hơn nữa một sương quân biên nhập vào hàng ngũ tác chiến của toàn cấm quân sẽ thua thiệt, xảy ra xung đột nội bộ không tốt cho chiến đấu.

Hai người bọn họ vừa rời cung vừa bàn bạc, ý chỉ cấp Vân Tranh là trung chỉ, tể tướng có quyền.

Triệu Trinh vừa rời khỏi đại điện là giật phăng khăn gấm trên đầu, nhảy ngay lên ngự liễn, dậm chân rống: - Nhanh, nhanh!

Tám tên thái giám khiêng ngự liễn chạy như bay, Trâu Đồng Minh cũng quấn vạt áo vào đai hông chạy hùng hục như trâu, Lâm thị sinh rồi, đây là đại hỉ sự, theo như thái giám kia nói thì đó là hoàng tử khỏe mạnh nhất, ba vị hoảng tử chết non trước đó khi sinh ra nhỏ như mèo con, lần này tốt rồi, Lão Trâu đi theo vị chiêu dung này, cuối đời thế là có chỗ dựa.

Triệu Trinh liếm môi khô cong, có chút không dám tin, cúi xuống hỏi thái giám báo tin: - Thực sự nặng tới bảy cân sáu lạng à?

Thái giám kia vốn chạy một hồi rồi, giờ lại chạy, hổn hển đáp: - Bệ hạ, đúng thế, là hoàng hậu nương nương nương đích thân cân, không sai được.

Không bao lâu ngữ liễn đã tới Tử Trúc Hiên, một đám phi tử trong cung đang vây kín nơi này, có cả những lão thái phi của tiên đế cũng tới, ai nấy nhấp nha nhấp nhổm, hâm mộ có, ghen tị có, không thấy mấy khuôn mặt vui vẻ, vì có người nhìn thấy rồi, hoàng tử trắng trẻo bụ bẫm, tiếng khóc thì vang tới tận ngoài này đều nghe thấy.

Kệ đám cung phi quỳ xuống thi lễ, Triệu Trinh ba chân bốn cẳng vào Tử Trúc Hiên, nhìn thấy một đứa bé đang ngủ trong tay thái phi Bạc thị, liền dừng ngay lại đứng xa xa nhìn, sợ đánh thức nó.

Bạc thị sao chẳng hiểu tâm tư quan gia, bế đứa bé đi tới: - Bệ hạ xem nhi tử của người này, giống bệ hạ lúc nhỏ y như đúc, cả cái bớt bên hông cũng không khác chút nào, bản cung vẫn còn nhớ lắm.

Triệu Trinh run run sờ đứa bé, chân, tay, đều nần nẫn thịt, khỏe khắn, hé tã nhìn cái chim nho nhỏ, không kìm được nước mắt kích động, sờ cái bớt trên mông đứa bé: - Thái phi nói đúng, giống quá, giống hệt trẫm.

Trong lúc phấn khích, giọng có hơi lớn, đứa bé bị đánh thức, tức thì khóc váng tai, Triệu Trinh luốn cuống chân tay, nhưng lòng vui lắm, khóc vang thế này, chứng tỏ sức khỏe rất tốt.

Tào hoàng hậu đón lấy đứa bé đưa tới bên cạnh Lâm Lam Lam, nàng nhất định muốn tự mình cho con bú chứ không cần vú nuôi.

Triệu Trinh nhìn đứa bé tham lam bú sữa, hai mắt đỏ hoe, tới bên giường, giòng đã khàn khàn: - Nàng là công thần Triệu gia, đời này trẫm sẽ không phụ nàng.

Lâm Lam Lam vừa sinh nở, mặt nhợt nhạt, giọng yếu ớt: - Đây cũng là con thần thiếp, chỉ mong nó có thể khôn lớn thành người.

- Nhất định, nhất định rồi.

Lâm Lam Lam lại gắng sức ngước mắt lên nhìn Tào hoàng hậu: - Thiếp thân sức khỏe tốt, sinh ra được nhi tử cường tráng không thành vấn đề, nhưng thiếp thân là nữ tử biên viễn quê mùa, kiến thức hạn hẹp, sau này chuyện giáo dục lớn gan mong nương nương giúp cho.

Tào hoàng hậu không ngờ Lâm thị lại nói lời này, mẹ sang nhờ con, có đứa bé này Lâm thị ở trong cung đã ở vào thế bất bại, ngay cả địa vị hoàng hậu cũng không phải là không có khả năng tranh đoạt, bây giờ lại muốn giao con cho mình giáo dục, nói cách khác ngầm tỏ ý không hề muốn tranh giành.

Cho dù là nữ nhân kiên cường đến mấy nhìn Lâm thị sinh ra được đứa con khỏe mạnh như thế này cũng vô cùng hâm mộ, không, nó cũng là con mình, mình là đại mẫu của nó kia mà, Tào hoàng hậu rơi lệ gật đầu.

Hàn Lâm đứng trong góc, liếc mắt nhìn Lâm Lam Lam, nữ nhân này thực sự quá khôn khéo, gần như không thể nhận ra được là cô tiểu thư điềm tĩnh ít nói, sống lặng lẽ ở Vân gia nữa.

Thái phi Bạc thị ở trong cung lâu năm, rất biết nói gì vào lúc nào, đi tới chúc mừng: - Bệ hạ, hậu cung hoàng gia ta rõ ràng, Tào thị biết cách cai quản, trên dưới đâu ra đó, Lâm thị dịu dàng hiền thục, người nên chiêu cáo thiên hạ, khen ngợi hoàng hậu, phong Lâm thị làm phi, bản cung cho rằng, Thục phi là vừa vặn giành cho Lâm thị đó.

Triệu Trinh hớn hở tán đồng: - Bạc nương nương nói lời ấy phải lắm, nên thế, nên thế, Trâu Đồng Minh soạn chỉ, hài nhi của trẫm sinh vào sáng sớm, vậy đặc tên làm Triệu Húc, tiến phong Thục vương. Trước tôn hiệu hoàng hậu thêm vào hai chữ đoan cẩn, Lâm thị tiến phong Thục phi, sông núi đất Thục linh thiêng, trẫm xá miễn lao ngục trong Thục, vì Triệu Húc chúc mừng.

Trâu Đồng Minh vốn đang cao hứng viết chiếu chỉ, tới đoạn hoàng đế muốn ân xá đất Thục thì bị một bàn tay gầy guộc chặt bút, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt quanh năm như một của Hàn Lâm. Hàn Lâm chắp tay nói: - Bệ hạ có lân nhi, lão nô chúc mừng, bệ hạ phong thưởng là đương nhiên, chỉ có điều đại xá đất thục không ổn lắm.

Triệu Trinh từ khi còn nhỏ được Hàn Lâm đi theo bảo vệ, luôn tin tưởng ông ta, nếu không chẳng cho một nam nhân ở trong hậu cung của mình: - Có gì không ổn à?

- Bệ hạ thời gian qua tâm lực đặt ở Nông Trí Cao, chắc chưa nghe tin từ Thục truyền tới, năm nay quan viên trong Thục trên dưới đắc lực, quét sạch đạo phỉ trong núi, bắt giam rất nhiều hung đồ, chiến công đó dùng máu đổi lấy, đạo ý chỉ này hạ xuống, tâm huyết của họ sẽ uổng phí.

Triệu Trinh vỡ lẽ, cười lớn: - Đúng là thế thật, đám hung đồ này không nên xá miễn, xem nào... Định miễn thuế thì chợt nhớ ra là Trương Phương Bình miễn thuế ba năm rồi: - Ngươi nói xem, trẫm nên làm gì để thiên hạ cùng chung vui với trẫm đây.

Tiểu tử, ngươi nợ lão đạo lần này, Hàn Lâm nói: - Bệ hạ nên mở khoa khảo.

- Ồ phải rồi, Hàn Lâm nói đúng lắm. Bạc thị vui mừng đi tới khẽ vỗ lưng Triệu Trinh, rèn sắt khi còn nóng: - Ân oán đời trước nên kết thúc thôi, bệ hạ thương nhớ đã đủ cảm động thiên địa, nay Tiểu Húc ra đời là điềm lành, nên nhìn về phía trước, lấy giang sơn làm trọng, bệ hạ nên nhân chuyện này thông báo khoa khảo, lấy lòng sĩ tử thiên hạ, ài bao năm qua không biết mai một bao nhiêu anh hùng hào kiệt rồi.

Triệu Trinh ngửa đầu nhìn nóc nhà, nhớ tới mẫu thân là cơn hận chưa nguôi ngoai, lại nhìn Triệu Húc bú nó ngủ bên cạnh Lâm thị, gật đầu: - Được, năm sau tổ chức thi thu.

Bạc phi rơm rớm nước mắt: - Ha ha ha, bệ hạ đã được tâm ma, lão thân có thể sống thêm được vài năm rồi.

Lúc đó thời tiết ấm dần, thế tiến quân của Nông Trí Cao đã dừng lại ở Tân Châu, hắn biết đã không thể thỏa hiệp với Đại Tống nữa, nhưng hiện giờ thực lực không đủ, chuẩn bị về Quảng Nguyên, tụ họp thổ tù ba mưới sáu động, củng cố hậu phương.

Tiên phong quân tống do Dương Văn Quảng truyền nhân của Dương gia tướng vang danh thiên hạ đang ngày đêm không ngừng tiến quân về Kinh Tương, phía sau là đại quân của danh tướng một đời rầm rộ tiến về Quế Bắc.

Địch Thanh không hề biết rằng đất Thục đã có một đại quân lên thuyền Tam Giang Khẩu, mem theo Trường Giang, ngày đi ngàn dặm, thẳng hướng Quế Châu, định tập kích đường nam hạ của Nông Trí Cao.

HẾT!

Bình luận

Truyện đang đọc