TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Không bao lâu sau Hầu Tử dẫn thám tử tới, những người này toàn thân bọc giáp, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, cứ như pháo đài di động, đây chính là bộ nhân giáp trứ doanh của Đại Tống, cho dù là Vũ Thắng Quân cũng chỉ có 100 bộ giáp này, lần trước bị Vân Tranh lấy mất 50 bộ, y lại bỏ cực nhiều tiền mua từ kho châu phủ khác, mang về bỏ đi những thứ trang sức vô dụng, trọng giáp 60 cân chỉ còn 30 cân, thay chất liệu tốt hơn, sức phòng thủ không giảm còn tăng, chỉ cần quân sĩ cường tráng một chút là mặc được.

Mười mấy ngọn đuốc được châm lên rồi ném xuống hố, nghiêng tai lắng nghe một lúc liền có tiếng đuốc chạm đất, cả cái hố chiếu sáng rõ ràng.

Dưới hố có tiếng thét, nghe như tiếng trẻ con, Tô Tuân vội nói: - Xuống đó nếu không cần, tuyệt đối không được đả thương người.

Bành Cửu phất tay: - Tổ một, xuống!

Sáu thám tử đu thừng từ từ đi xuống, Vân Tranh ước lượng chiều dài dây thừng, tính ra hố này chỉ sâu chừng sáu bảy trượng ( ~ 20m).

Khi sáu người đầu đã chạm đất vẫy đuốc, Bành Cửu ra lệnh: - Đội thứ hai tiếp tục, đội chi viện sẵn sàng.

Đích thân hắn thay thế một thám tử trong đội hai đu xuống hố.

Mọi người trên miệng hố đều nín thở nghe ngóng động tĩnh phía dưới, đội cảnh vệ đã tạo một vòng vây quanh hố năm trăm bước, phạm vi cảnh giới là ba dặm.

Ước chừng nửa tuần hương sau có tiếng động hỗn loạn, tiếng khỉ kêu, trẻ con khóc, tiếng nữ tử chửi mắng, đàn quạ võ cánh đập loạn xạ, cả tiếng rống thảm thiết của Bành Cửu, nghe như có người bị thương rồi.

Đàn quạ bay nháo nhác từ hố lên, Hầu Tử và Hàm Ngưu có chuẩn bị, tung lưới bắt, từ sau khi chứng kiến võ công khủng khiếp của Cao Đàm Thịnh, Vân Tranh đã sai người lấy gân trâu tốt nhất bện thành lưới, trên đó có rất nhiều móc ngược, chuyên đối phó với các thể loại cao thủ, nha hoàn phó dịch trong nhà đều được dạy cách ném lưới.

Hai con khỉ lông vàng men theo hố leo lên, một con to một con nhỏ, kêu chít chít né tránh đám người vây bắt, vù một cái đã có con chạy mất, con nhỏ hơn xui tận mạng, đụng ngay phải Tiếu Lâm đang vội vàng chạy tới, bị người ta tóm lấy cổ không nhúc nhích được.

Thám tử đầu tiên đã lên, lên tới nơi vẫn còn cười chảy nước mắt, mãi mới nói ra lời: - Tướng chủ, phía dưới có một tiểu cô nương, ba đứa bé, hai con khỉ, mấy chục con quá, đồ của chúng ta đều ở đó, bánh còn chưa kịp ăn hết, chỉ là Lão Bành bị nữ tử đó đá vào lão nhị, đang nằm dưới đó, chắc còn lâu mới kên nổi.

Bị tiểu nữ tử đá vào chỗ hiểm, xong rồi, anh danh cả đời Lão Bành nguy rồi, Vân Tranh biết không nên cười vẫn không nhịn được phì cười, đá đít tên kia: - Con bà các ngươi, sống có lương tâm một chút, huynh đệ gặp nạn mà các ngươi còn cười.

Phía dưới báo hiệu, Hàm Ngưu nhiệt tình đi tới miệng hố kéo thừng, đúng là mẻ lưới to, có một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, ăn mặc kín đáo, tóc xõa xuống, không nhìn rõ mặt, bị trói chặt, ba đứa bé dơ dáy bẩn thỉu, tóc tai lòa xòa, người chỗ áo lá, chỗ da thú, có vẻ sống với khỉ lâu, chỉ biết nhe răng ra kêu chít chít hăm dọa, trong đó hai đứa khóe miệng rỉ máu.

Thám tử thấy tướng chủ sầm mặt thì vội vàng giải thích: - Tướng chủ, không phải bọn tiểu nhân đánh chúng, là chúng cắn vào giáp nên bị thế.

- Đưa về, toàn bộ mọi thứ trong động cũng mang lên, nơi này không phải chỗ cho người ở. Vân Tranh lên ngựa về doanh, chửi Hàm Ngưu: - Còn không về, ngươi mà đợi trêu chọc Lão Bành, cẩn thận người ta báo thù.

Tô Tuân hồi lâu mới nói lên lời: - Không ngờ bốn đứa nhóc con mà làm hơn vạn người khốn khổ suốt ba ngày.

Có lẽ là khuôn mặt lão phu tử của Tô Tuân nhìn hiền hòa, tiểu cô nương kia bị ông ta vỗ vỗ lên đầu cũng không tránh, ba đứa trẻ kia thì mắt nhìn chằm chằm về phía cái hố kêu chin chít liên hồi, làm con khỉ trong lồng cũng kêu ầm ĩ theo.

Đoàn người nhốn nháo đi về Ôn Tuyền quan, Vân Tranh đưa tiểu cô nương và ba đứa bé trai tới hậu doanh, đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi nhà, chuyện xấu đi vạn dặm, thoáng thoáng nghe thấy nhắc tới "Lão Bành" với "lão nhị" sau đó cười ngặt nghẽo.

Vân Tranh đá đít mấy tên rồi bảo với Lão Thiệu: - Đun nước nóng, cho bọn chúng tắm rửa ăn no rồi hỏi chuyện.

Lão Thiệu vâng dạ, tháo dây thừng trên người bọn chúng, vừa lấy tay ra hiệu vừa nói thật chậm với tiểu cô nương: - Nha đầu... Đi tắm sạch sẽ rồi ăn cơm... Tướng chủ hỏi... Trả lời... Hiểu không?

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, thấy bốn xung quanh giáp sĩ hung dữ, giờ có người hiền hòa như Lão Thiệu, thế là lẽo đẽo bám theo, hai đứa nhỏ nhất ôm chặt lấy eo tiểu cô ngương. Tiểu cô nương mỗi tay nắm một đứa, mắt gườm gườm nhìn quanh cảnh giác, nhìn cảnh này làm Vân Tranh nhớ lúc mình cõng Vân Nhị từ trong núi ra, có lẽ không khác chúng là bao.

Không có gì thần kỳ, chẳng cần thiết phải hỏi, Vân Tranh tự đoán ra được, hai con khỉ đoán chừng do bọn chúng nuôi, sống với người lâu có linh tính, mà bốn đứa trẻ con ở rừng núi không có hai con khỉ cũng khó sống, coi như nương tựa vào nhau.

Còn về đàn quạ, có lẽ bọn chúng bắt được vài con quạ nhỏ nhưng không ăn, còn nuôi quạ, thế là cuối cùng quạ trở thành đồng bọn của chúng.

Chuyện kỳ bị đôi khi rất đơn giản, chẳng qua do con người tự mê hoặc bản thân, biến thành thần ma quỷ quái.

Bốn đứa bé tắm rửa xong trông cũng được lắm, ba thằng bé tuy còm nhom, nhưng trông tinh thần khỏe khoắn hơn trẻ con nhà bình thường, tiểu cô nương hơi đen một chút, khuôn mặt có thể xem là thanh tú, đặc biệt đôi mắt rất linh động, bọn chúng đang ăn cơm, món ngon lành đều cắn một miếng rồi đút cho con khỉ, hai thằng bé lớn nhất đều biết dùng đũa, có vẻ bát cơm trắng phau phau có sức dụ hoặc cực lớn với chúng, đầu như cắm vào bát cơm, ăn hết ra sức liếm, tiểu cô nương không ăn mà trông chừng cho cả đám, mắt cứ đảo về phía túi gạo, rải cơm cho mấy con quạ bám theo mình.

Lão Thiệu nhìn cảnh đó vui lắm, rưới vào bát cơm trắng một muôi nước thịt ngọt thơm, đưa cho đứa bé trai lớn nhất, nó đẩy cho tiểu cô nương: - A tỷ ăn đi.

Tiểu cô nương đẩy lại: - A đệ ăn đi, tỷ tỷ cho Đại Hắc ăn.

- Ăn đi, cứ ăn đi, còn nhiều lắm. Lão Thiệu múc cho tiểu cô nương bát cơm đẩy tới:

Tiểu cô nương rất văn nhã, gắp từng miếng cơm cho vào mồm, vừa ăn vừa nhìn lá cờ bay bay ngoài sân, thi thoảng đưa mắt nhìn Vân Tranh đang ăn cơm gần đó, mắt cứ liếc văn thư y đọc.

- Đừng nhìn, đây là cơ mật triều đình, trẻ con không được xem đâu. Vân Tranh húp một ngụm canh nói:

Đứa bé lớn một chút ngẩng đầu lên, cơm dính quanh mồm: - Các ngươi là vương sư?

- Không phải vương sư làm sao cho mấy đứa tắm rửa ăn cơm, nếu là cường đạo thì sớm ném các ngươi vào nồi rồi.

Tiểu cô nương không ngờ đứng dậy, hai tay thu về bên hông phải, người hơi nhún xuống, thi lễ vô cùng tung chuẩn: - Có thể xem ấn tín của tướng quân không?

Vân Tranh đặt bát cơm xuống: - Ấn tín không thể tùy tiện cho người khác xem, hơn nữa muội có xem cũng chắc gì đã hiểu, ăn cơm đi, ăn no rồi thì dẫn đệ đệ ra sau doanh ngủ, Ôn Tuyền Quan sắp đánh trận rồi, lần sau sứ tiết tới, ta bảo họ đưa bọn muội tới nha môn tiết độ sứ, nơi đó có phủ dục viện chuyên nuôi dưỡng trẻ nhỏ mồ côi.

Không biết vì sao Vân Tranh muốn nhìn phản ứng của bốn đứa bé này, thậm chí có ý nghĩ hoang đường chúng cũng gặp cảnh ngộ giống mình và Vân Nhị, thế nên khi nhìn tiểu cô nương thi lễ tiêu chuẩn của nữ tử thời đại này liền thất vọng, tính ăn xong rồi đi.

Đôi mắt đen lay láy của tiểu cô nương nhìn Vân Tranh không rời, đột nhiên cất giọng trong trẻo: - Triệu Nghênh Xuân nữ nhi Thái tử hữu tán thiện đại phu, Khang châu tri phủ Triệu Sư Đán cung thỉnh tướng quân đưa ra ấn tín, tiểu nữ tử có quân tình muốn báo.

Hôm qua chơi khuya thế là cảm lạnh, giờ đầu đau như bố bổ nếu có nhiều lỗi chính tả hơn bình thường, mong các bác lượng thứ

HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc