TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH


...!Do cô mở mắt không đúng cách à?
Kể từ giây phút tỉnh lại mà không thấy bạn cùng phòng, Đường Tâm Quyết chắc chắn chỗ nào đó có vấn đề rồi.
Nhưng mà cô không ngờ vấn đề lớn đến vậy.
Còn gì đáng sợ hơn chuyện một người đã học đại học được vài năm, kiến thức cơ bản gần như trả thầy cô hết, vừa mở mắt ra lần nữa lại đang đứng ngay trước cổng trường thi đại học đây?
Trong phút chốc này, ngay cả quái vật trong ác mộng cũng khiến Đường Tâm Quyết cảm thấy thân thương hơn, cô xúc động muốn nhắm mắt ngủ thêm lần nữa.
"Này, cô là học sinh trường nào vậy hả? Có vào trường thi không đây, muộn đến nơi rồi đấy!"
Càng ngày càng nhiều người đứng ngoài cổng tường ngoái lại nhìn cô, có người nghĩ Đường Tâm Quyết bị cảm nắng nên gọi bảo vệ, có người hỏi nhà cô ở đâu, thậm chí còn có người bắt đầu đẩy cô.

Đám đông lao tới như sóng biển, như định thẳng tay đẩy cô vào trong trường thi.
Đối diện với kì thi đại học, mọi hành động đều không hề có cảm giác kì lạ, thậm chí còn trở nên cực kì hợp lí khiến người ta không nhìn ra dấu vết.
Đặc biệt là dưới tình huống mất đi dị năng.
Đường Tâm Quyết co ngón tay lại.

Cô vừa thử một lần, bất kể là tinh thần lực hay cây thông bồn cầu đều không thể sử dụng.

Quần áo trên người biến thành một bộ đồ thoải mái phù hợp với quy chế thi đại học, đạo cụ và di động biến mất không thấy đâu.
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ nương theo lực đẩy của đoàn người bước vào cổng trường.

Trải qua một quá trình kiểm tra mà cô đã biết trước, bước vào ngôi trường xa lạ trước mặt.
"Trường thi số 37, lên tầng 3 rẽ phải đến phòng 307."
Nữ giáo viên tầm tuổi trung niên ngồi trong đại sảnh nhìn thẻ dự thi của cô, chỉ đường ngắn gọn.
Còn chưa đầy 2 phút nữa là đến lúc bắt đầu môn thi đầu tiên, hành lang không một bóng người, từ đầu đến cuối chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của một mình cô.
Không hợp lý.
Đường Tâm Quyết liếc mắt nhìn một vòng, trong lòng đã có đáp án.
Trong hiện thực, khi thi đại học thì trên hành lang lúc nào cũng có giám thị đi qua đi lại, không thể vắng vẻ thế này được.
Dù cảnh tượng trông có vẻ bình thường, nhưng khi đi trên đoạn hành lang yên tĩnh này cô vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh như có như không.
Có chỗ khác thường ngược lại khiến cô yên tâm hơn.

Bởi vì nếu cô không bị điên và cũng không nằm mơ, vậy thì chỗ này hẳn là một phó bản mới.
Đại khái là do một nguyên nhân nào đó không rõ, cô đã trực tiếp bước vào phó bản mới trong trạng thái không tỉnh táo, không chỉ không thể nghe được tin tức và quy tắc của phó bản mà còn mất luôn liên lạc với bạn cùng phòng.
Đây là do đặc thù của phó bản hay là do trò chơi lại dở trò? Cái này cô không thể biết được.
Chỉ có thể đến đâu hay đến đấy.
Dừng chân trước cửa phòng 307, Đường Tâm Quyết đẩy cửa ra, trước mặt cô lập tức xuất hiện hai giáo viên dáng người thon gầy trông khá giống nhau.

Hai người đứng ngay cửa ra vào với vẻ mặt vô cảm cứ như đang đặc biệt đứng chờ cô vậy.
Hoàn tất quá trình kiểm tra cuối cùng, rốt cuộc cô cũng được chiêm ngưỡng hình dáng cả phòng thi.
Từ bố cục phòng thi đến thí sinh đều giống y như trong hiện thực.

Đường Tâm Quyết không khỏi nghĩ, nếu bây giờ mà cô mất trí nhớ có khi cô lại nghĩ mình xuyên về năm 17 tuổi đúng vào ngày thi đại học ấy chứ.
"Đừng có nhìn ngó lung tung!"
Một giáo viên đột nhiên quát lên với giọng điệu nghiêm khắc, đưa tay chỉ về phía dãy bàn cuối phòng: "Mau về chỗ, đến giờ phát đề thi rồi.

Tôi sẽ nhắc lại quy tắc trong phòng thi một lần nữa, đầu tiên..."
...!Ngay cả cảm giác căng thẳng này cũng cực kì chân thật.
Đường Tâm Quyết mỉm cười ngồi xuống, âm thầm tính toán xem đến lúc nào phó bản mới lộ bộ mặt thật ra.
Là trường thi biến dị, hay bài thi biến dị nhỉ?
Dựa theo số lượng môn thi đại học, chắc chắn không thể giống phó bản "Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển" mỗi môn là một phó bản được.

Cũng chính vì thế nên giờ rất khó đoán ra hình thức cụ thể nào mang tới nguy hiểm.
Nhưng mà dù trò chơi có chó má đến đâu chắc cũng không để bọn cô làm đề thi đại học thật đâu nhỉ?
...
Hai tiếng sau, Đường Tâm Quyết biết mình sai rồi, sai quá sai rồi.
Bởi vì hình như trò chơi thật sự muốn để bọn cô thi đại học lần nữa.
Điều hòa phả hơi lạnh, thiếu nữ chống trán đối diện với đề thi ngữ văn chi chít chữ, cây bút xoay tròn giữa những ngón tay.
Hai tiếng đồng hồ, trường thi không xảy ra bất cứ thứ gì ngoài ý muốn.
Khả năng cao nhất chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra trong quá trình làm bài thi, bạn vĩnh viễn không biết vấn đề mà mình phải đương đầu khó khăn đến mức nào.


Đường Tâm Quyết nhìn chằm chằm đoạn thơ cổ duyên dáng và thể văn ngôn xa lạ cứ như chúng chưa từng hiện diện trong cuộc đời mình bao giờ, phần giấy viết câu trả lời trắng tinh tươm như đại diện cho lỗ hổng cuộc đời cô.
Đây là thứ mà một thí sinh tham gia trò chơi kinh dị cần phải xem à?
"Còn lại 30 phút."
Giám thị nghiêm túc nhắc nhở.
Đường Tâm Quyết nhìn chằm chằm giám thị, lần đầu tiên sinh ra một niềm hi vọng mãnh liệt mong cho NPC mau chóng biến dị đi, thích biến kiểu gì cũng được luôn.
Nhưng rất tiếc, giám thị chỉ nhìn lại cô bằng gương mặt vô cảm, cường điệu lời nhắc nhở: "Còn lại 30 phút!"
"..."
Cô chấp nhận số phận, cầm bút lên tiếp tục làm bài.
Trước khi biết rõ ràng tình huống phó bản thì không thể mạo hiểm bỏ qua bất kì một cơ hội nào.

Lỡ như nội dung phó bản chỉ đơn giản là thi đại học thì sao? Bằng vào trình độ chó má của trò chơi này thì cũng có thể lắm chứ.
Đường Tâm Quyết cắn răng viết đến giây phút cuối cùng.

Tiếng chuông báo kết thúc thời gian làm bài vang lên, Đường Tâm Quyết thở phào một hơi bỏ bút xuống.
Thi xong không được ở lại trong phòng học, cô nương theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi trường thi, vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng mấy người Trương Du.
Tình huống tốt nhất là các cô chỉ bị phó bản chia tới các phòng thi khác nhau trong cùng một tòa nhà.
Mà tình huống tệ hơn là các cô không ở cùng một tòa nhà, không ở cùng một trường thi...!Thậm chí không thi cùng tỉnh với nhau!
Nhưng mà vừa đi vừa quan sát vài phút, Đường Tâm Quyết nhanh chóng phát hiện ra: Ở đây quá nhiều người, muốn quan sát toàn cảnh thì bị đám người chật như nêm cối cản tầm nhìn, muốn tìm người thì chả khác gì mò kim đáy bể, khó hơn lên trời.
Mà cứ mỗi lần cô muốn đi ngược hướng thì sẽ bị đám người chen chúc đẩy trở lại, đẩy mãi đến tận cổng trường đám người mới tản ra.
Chợt trở lại với cơ thể người thường không có dị năng, nếu nói không sao thì là không thể nào rồi.

Đường Tâm Quyết bẻ bẻ đốt ngón tay, đứng tại chỗ một lúc, sau khi bình tĩnh lại cô nhấc chân bước ra khỏi cổng trường.
...
"Trường thi số 37, lên tầng 3 rẽ phải đến phòng 307."
Một tấm thẻ dự thi vẫy vẫy trước mặt, Đường Tâm Quyết đưa tay ra nhận lấy theo bản năng.


Đằng sau tấm thẻ dự thi là gương mặt quen thuộc của cô giáo trung niên.
"Bạn này, em có khỏe không đấy?"
Nữ giáo viên hỏi.
Đường Tâm Quyết thấy được ảnh ngược của mình trong đôi mắt nghi ngờ của bà ấy.

Phản chiếu trong đôi mắt bà ấy là một nữ sinh vừa mới tỉnh lại từ trạng thái đờ đẫn, nét mặt vẫn còn chút ngơ ngác, trùng khớp một cách vi diệu với tâm trạng hiện tại của cô.
Mới giây trước cô còn đang bước ra khỏi cổng trường thi, còn đang tự hỏi phải làm sao để thu thập manh mối.
Giây sau cô đã đứng trong đại sảnh tầng 1 tòa nhà dạy học, lặp lại cảnh tượng giống y như đúc 2 tiếng rưỡi trước.
Cùng một địa điểm, nhân vật, lời nói, thậm chí ngay cả vị trí cũng giống y hệt!
Đường Tâm Quyết hít sâu một hơi, hỏi: "Thưa cô, bây giờ thi môn gì vậy?"
Giáo viên nhìn cô bằng ánh mắt kì quái: "Hiện giờ chuẩn bị thi môn toán."
Toán là môn thi thứ hai trong kì thi đại học, tính theo thời gian trong ngày thì bây giờ chắc là 3 giờ chiều.

Buổi sáng 11 rưỡi thi xong ngữ văn, thời gian đột ngột bốc hơi mất ba tiếng rưỡi.
Hiển nhiên phó bản không muốn cô rời khỏi trường thi này.
"Ấy, chỉ còn có hai phút, nhanh nhanh nhanh, nhanh về phòng thi đi!"
Nhìn thời gian, nữ giáo viên trung niên vội vã thúc giục.

Thấy Đường Tâm Quyết không đi ngay, bà ấy gấp gáp đến mức giọng nói cũng thay đổi, thậm chí còn đưa tay ra đẩy cô.

Đường Tâm Quyết né tránh theo bản năng, khóe mắt bỗng liếc thấy mười mấy bóng người đột ngột xuất hiện.
Đại sảnh trống trơn nháy mắt kín một nửa, hơn mười giám thị cả nam cả nữ xuất hiện phía sau Đường Tâm Quyết nhíu mày nhìn chằm chằm cô, mấy cái miệng đồng loạt thúc giục: "Mau đi thi...!Mau đi thi...!Mau đi thi!"
Bọn họ quây thành vòng tròn, từng bước từng bước ép sát Đường Tâm Quyết tạo cảm giác áp lực.

Chỉ cần Đường Tâm Quyết hơi có ý chống đối thì số lượng người vây xung quanh sẽ nhanh chóng tăng lên.
"Đi thi...!Đi thi..."
Thấy xác suất thành công khi phản kháng là quá thấp, giao tiếp cũng không hiệu quả, Đường Tâm Quyết quyết đoán chạy thằng lên tầng vào phòng thi, bỏ cái đám tra tấn tinh thần lại ngoài cửa.
"Làm bài thi!"
Hai giám thị chắn trước mặt cô như thần giữ cửa.
Tra tấn tinh thần bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Rõ ràng thời gian thi ngắn hơn nửa tiếng mà sao cô thấy khoảng thời gian thi môn toán này còn dài hơn cả môn văn.


Đường Tâm Quyết chọn những câu có thể làm được làm hết, bỏ bút buông tha.

Cô bắt đầu lượt lại từng chuyện một từ đầu phó bản tới giờ, muốn cân nhắc ra quy tắc ngầm ẩn giấu bên trong.
Đầu tiên, phó bản này khác với tất cả những phó bản trước đây: Không có dị năng, không có đạo cụ, không có điện thoại di động và phương thức liên lạc, dù có âm thầm kêu gọi trong đầu trò chơi cũng không phản hồi.
Trừ chuyện đó ra, phó bản cũng không hề xuất hiện bất cứ trạm kiểm soát, mối nguy hay lời nhắc nào.

Chỉ thị rõ ràng duy nhất là làm bài thi, phạm vị hoạt động dường như cũng bị vây lại trong khu vực trường thi.
Vài thứ đồ đạc ít ỏi như bài thi, bút, thẻ dự thi đều đã bị cô kiểm tra đi kiểm tra lại vô số lần, xác định chỉ là đồ vật bình thường.
Không, thật ra có một chỗ khiến cô cảm thấy không thích hợp.
Đường Tâm Quyết đưa mắt liếc nhìn tấm thẻ dự thi ở góc bàn.
Trên thẻ không ghi địa điểm dự thi, chỉ viết "Kì thi tuyển sinh Cao đẳng - Đại học chính quy năm 2017".
Nếu mục đích của phó bản là khiến thí sinh cảm nhận lại lần nữa nỗi sợ khi tham gia kì thi đại học, vậy thì tấm thẻ này đúng là vẽ rắn thêm chân.
Bởi vì bốn người phòng bọn cô tham gia kì thi đại học năm 2018.
"Còn lại 30 phút!"
Giám thị gằn giọng nhắc nhở đánh gãy suy nghĩ của cô, vài thí sinh làm bài không tốt thậm chí còn hơi run tay một chút, cúi đầu thấp hơn trong tiếng bút rơi lạch cạch.
Đường Tâm Quyết lại giơ tay lên.
Đón lấy ánh mắt nghiêm khắc của giám thị, cô thản nhiên nói: "Thưa thầy, em muốn đi vệ sinh."
- -----------
"Aaaaaaa, đề toán cũng khó quá! Tớ hận môn toán!!"
Trong đám người đang túa ra khỏi phòng thi, một nữ sinh thần hình nhỏ bé uể oải ôm đầu, vẻ mặt chán chường giống y như các thí sinh xung quanh, trông không khác nhau chút nào.
Mấy chục giây sau, nữ sinh từ từ bình tĩnh lại, lẩm bẩm tự an ủi: "Không sao, dù sao đây cũng không phải là thật, mình đã thi đại học xong từ 800 năm trước rồi.

Lần này chỉ cần vừa đủ qua là được, mà dù mình có thi không tốt thì chắc chắn Quyết thần và Vãn Tình cũng không vấn đề gì...Ừm, chắc chắn có thể qua!"
Dứt lời, cô ấy nắm chặt tay đi thẳng ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm tiếp: "Tiếp theo là môn tổng hợp, cái này là sở trường của mình, không vấn đề gì..."
Túi dự thi trong suốt trong tay cô ấy lắc qua lắc lại, lộ ra hàng chữ ngay ngắn trên thẻ dự thi: Kì thi tuyển sinh Cao đẳng - Đại học chính quy năm 2020.

Họ tên: Quách Quả.
...
Một phút trước khi bước ra khỏi cổng trường, Quách Quả đột nhiên dừng lại, nhanh chóng quay người ôm lấy cây cột cố định cơ thể, đồng thời đưa tay che tai vui mừng nói nhỏ: "Là cậu sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc