TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH


Trong chốc lát Quách Quả không biết mình bị lãng tai hay tinh thần bấn loạn.
Hiểu, chắc là cô ấy chưa tỉnh ngủ đây mà, bây giờ vẫn đang mơ.

Nếu không thì sao lũ tinh linh biến dị trong cái phó bản để lại ám ảnh tâm lí cho cô ấy lại thình lình xuất hiện ở đây chứ?
Với lại dù có là tinh linh trong trạng thái pokeball thì cũng phải là quả bóng cao su màu xanh chứ, cục bột trắng này là sao đây?
Cục bột trắng: "Ắc chù!"
Bóng cao su run run, sau đó bị một đôi tay nhấc lên.

Chủ nhân đôi tay nghiêm mặt: "Tớ làm đấy."
Quách Quả: "!! Chị Du, cậu á??"
Tự nhiên cô ấy nhận ra điều gì, hơi ngửa người về sau: "Chẳng lẽ là..."
"Đúng đó." Trương Du cũng rất đau đầu, đưa tay xoa xoa giữa hai đầu lông mày, dùng khăn lông gói cục bột trắng lại rồi mới ngẩng lên giải thích: "Là thu hồi đồ cũ."
"Thu hồi đồ cũ" là dị năng hỗ trợ Trương Du tự thức tỉnh được, có thể "Thu hồi" một vật phẩm ngẫu nhiên từng xuất hiện trong phó bản.
Lúc trước khi sử dụng năng lực này cô ấy đã lấy được di động của Tiểu Hồng, mảnh vỡ tủ lạnh...!Nói chung là mấy thứ không phải sinh vật sống.

Nhưng không thể nào ngờ lần này lại "Thu hồi" được thứ sống nhăn răng!
Lúc nhìn thấy một cục bột trắng to bằng quả bóng cao su từ trên trời rơi xuống, Trương Du cũng rất khó hiểu.
Sở dĩ mọi người có thể nhận ra nó là gì cũng nhờ Đường Tâm Quyết dùng kĩ năng đánh giá và cả tinh thần lực thăm dò.

Bọn cô cũng chẳng hiểu nên xử lí thứ này như nào, thế là bỏ nó vào bồn rửa tay.
Trịnh Vãn Tình xách dao gọt trái cây bước tới: "Đúng đó, lúc tớ vừa rời giường thấy thứ đồ chơi này cũng hết cả hồn.


Cũng may bây giờ nó chỉ là quả bóng, nếu biến thành thứ giống trong giải đấu..."
Nhớ lại đám "Tinh linh nhỏ" biến dị, Quách Quả không nhịn được rùng mình.
Nếu trong phòng ngủ xuất hiện thứ như thế, không nói tới sự nguy hiểm thì chỉ cần bề ngoài xấu xí đó cũng đủ để cô ấy mơ thấy ác mộng mấy ngày liền rồi.
"Cho nên để đề phòng, ngăn cản quái vật xâm lấn phòng ngủ," Trịnh Vãn Tình nghiêm túc giơ dao: "Cho nó vào nồi thôi."
Đã thế còn có thể dùng làm lương thực chống đói dăm bữa, một hòn đá hạ mấy con chim luôn!
Cục bột trắng: "Chíp?"
Đường Tâm Quyết lẳng lặng nhìn cô ấy: "Cậu ngửi thấy nó thơm quá nên mới thèm đúng không."
Trịnh Vãn Tình: "Đúng vậy, các cậu không thấy nó giống cục bánh trôi siêu to khổng lồ...!Không! Tớ nghĩ cho an toàn của phòng ngủ chúng ta mà."
Cô ấy nuốt nước bọt: "Tóm lại cứ làm thịt trước, cùng lắm thì kiểm tra xem có độc hay không là được."
Dường như cảm nhận được sát ý, đôi mắt đen láy của cục bột nhìn nhìn Trịnh Vãn Tình rồi phun ngụm nước cái "Phì".
Nước không phun đến Trịnh Vãn Tình nhưng lại làm mùi thơm lan tỏa trong không khí đậm hơn.
Gần như cùng lúc đó, tiếng gõ cửa trở nên càng mạnh càng dồn dập hơn: "Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!"
Quách Quả: "..."
Cô ấy chợt hiểu ra: "Thứ bên ngoài kia gõ cửa là vì trong phòng chúng ta có tinh linh nhỏ!"
Uổng công lúc nãy cô ấy ngây thơ tin lời Quyết thần nói, sau đó suýt chút nữa là bị cục bột trắng này đưa lên đường rồi.
Tuy bọn cô không biết thứ ngày ngày đi tuần dọc hành lang là gì, nhưng dựa theo kinh nghiệm từ những lần trước thì dường như nó không có ác ý với thí sinh trong phòng ngủ, thậm chí còn có thể nhắc nhở bọn cô nữa.
"Nên tớ đoán tinh linh nhỏ cũng là một loại quỷ quái, hơn nữa nó tỏa hương thơm nồng thế này chắc đã bị bên ngoài ngửi thấy."
Sinh vật ngoài hành lang chắc cảm nhận được trong phòng có quỷ quái nên vội vàng muốn nhắc nhở bọn cô.
Trương Du dùng khăn lông bọc kín cục bột trắng: "Làm thế này có bớt mùi đi không?"
Đường Tâm Quyết: "Có chút hiệu quả đó."

"Được." Trương Du gật đầu mở vòi nước, vừa giữ chặt cục bột vừa chà lia lịa.
"Để cửa mới đổi chưa đầy một ngày không bị gõ hỏng, tớ với Trương Du thương lượng một chút, chuẩn bị làm nhạt mùi thơm của nó rồi nghiên cứu nên xử lí thế nào sau." Đường Tâm Quyết giải thích.
Đương nhiên quan trọng nhất là bọn cô muốn xác nhận xem cục bột này tốt hay xấu.
Trịnh Vãn Tình vẫn chưa từ bỏ ý đồ: "Không thể lấy hầm lên được sao? Các cậu xem nè, Quách Quả đói đỏ cả mắt rồi..."
Quách Quả: "...!Tớ thấy cậu thèm đỏ cả mắt thì có!"
Cô ấy tức giận quay qua, ánh mắt không cẩn thận chạm vào mặt gương, cần cổ khựng lại tại chỗ.

Sau đó cô ấy từ từ quay đầu lại, bấy giờ mới chắc chắn mình không hề nhìn nhầm.
"Toi rồi, toi tớ rồi."
Quách Quả ôm mặt há miệng sợ hãi: "Mắt tớ đỏ thật này?!"
Cục bột trắng đang bị khăn lông tẩy rửa hé ra một con mắt nhỏ: "Chíp!"
"Cứu với!!"
"Chíp chíp chíp!"
Quách Quả sợ hãi chưa đầy một giây, Trịnh Vãn Tình vừa nắm lấy tay cô ấy thì đầu cô ấy đã rũ xuống.
Lúc ngẩng đầu lên lại, đôi mắt Quách Quả đã chuyển màu đỏ thẫm hoàn toàn, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh: "Đừng lo, là tôi."
Còn chưa nói xong Trịnh Vãn Tình đã siết chặt tay, ảo ảnh nắm đấm cực lớn bắt đầu hiện lên.
"Là tôi! Tôi là giáo viên hướng dẫn của các em!"
Vừa nói xong, phòng ngủ im phăng phắc.
Trịnh Vãn Tình và Trương Du nhìn về phía Đường Tâm Quyết, Đường Tâm Quyết gật đầu: "Hơi thở rất quen thuộc."
"Quách Quả" thở phào nhẹ nhõm: "Bạn học Đường trí nhớ tốt..."

Đường Tâm Quyết: "Quen cũng không thể đảm bảo chắc chắn, mời cô giáo chứng minh chút ạ."
"Quách Quả": "..."
"Cô ấy" không thể không vẫy tay ra ngoài cửa sổ, một con mắt màu đỏ còn to hơn khung cửa trồi lên, che khuất hoàn toàn khung cảnh bên ngoài.
"Lần trước tới tìm các em tôi xuất hiện bất ngờ quá, cho nên lần này tôi đặc biệt ẩn thân để tránh xuất hiện dọa đến các em." Giáo viên hướng dẫn buồn bực giải thích.
Ba người:...!Không nói gì tự nhiên nhập xác mới làm người ta sợ đó!
Tạm không nói đến chuyện ba người sợ hay không sợ, còn Quách Quả chắc chắn là sợ rồi đó, bây giờ có lẽ tự bế luôn rồi.
Giáo viên hướng dẫn ngượng ngùng chớp mắt, tỏ ý sau này sẽ dùng phương pháp nhã nhặn hơn.

Cuối cùng chuyển sang chủ đề: "Quay lại chuyện chính, lần này tôi tới tìm các em là vì một việc rất quan trọng."
Phòng 606 lập tức tập trung chú ý, nghe bà ta hỏi: "Các em đã nhận được thông báo lên cấp chưa?"
Vì chuyện lên cấp?
Đường Tâm Quyết và bạn cùng phòng liếc nhau, cười nói: "Cô à, cô tới vừa lúc, bọn em còn đang định tìm cô đây."
Thông báo tăng cấp thì chưa, nhưng trước khi app sập thì bọn cô có thấy bốn cái liền.
Nhìn di động bốn người, lại nghe kể hiện tượng màn hình nhấp nháy quái dị xong, giáo viên hướng dẫn thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may các em không lên thẳng hạng nhất, vẫn còn thời gian giảm xóc."
Đường Tâm Quyết đánh hơi thấy có biến: "Lên hạng nhất không tốt hay sao?"
Vẻ mặt giáo viên hướng dẫn nghiêm túc hẳn: "Tốt, mà cũng không tốt."
...
Trải qua một hồi phổ cập kiến thức, bốn người Đường Tâm Quyết mới hiểu rõ mấu chốt giữa "Hạng nhất" và "Hạng hai".
Một khi thí sinh lên cấp thành công, thứ mà thí sinh cần phải đối mặt không phải quyền hạn lớn hơn, phúc lợi cao hơn, cũng không phải nhiều tin tức về trò chơi hơn, mà là độ khó tăng mạnh của các bài kiểm tra.
Cấp bậc càng cao bài kiểm tra càng khó, quỷ quái trong phó bản cũng càng nguy hiểm.
Đương nhiên phần thưởng qua màn cũng sẽ nhiều tương ứng, nhưng muốn hưởng thì phải còn mạng mới được.
Vậy nên tuy lí thuyết là lên cấp càng nhanh càng cao càng tốt, nhưng nếu đem thí sinh hạng ba bình thường ném vào bài kiểm tra hạng nhất thì sẽ chỉ làm thí sinh chết không chỗ chôn thây thôi!
"Đây cũng là lí do mà chỉ những phòng ngủ thông qua xét duyệt mới được tham gia kì thi lên lớp." Giáo viên hướng dẫn nói.
"Trừ lí do này, cứ cách một thời gian làng đại học cũng sẽ mở suất chủ động báo danh, nhưng cũng chỉ có những thí sinh năng lực đạt tới ngưỡng có thể thông qua mới báo danh được...!Khụ khụ, cái đó không liên quan đến các em."
Giáo viên hướng dẫn đánh trống lảng sang chuyện khác: "Cho nên vì an toàn của học sinh, cách tốt nhất là bước lên từng bước một."

Câu sau bà ta không nói nhưng mọi người đã tự hiểu: Nhảy lớp đồng nghĩa với nguy hiểm.
Hồi tưởng dòng chữ "Đại học hạng nhất" nhảy ra trên app hôm qua, mọi người yên lặng rùng mình.
"Giám thị phòng thi từng nói, nếu người chấm bài cực kì thích bọn em thì thậm chí có thể trực tiếp tiến cử bọn em lên đại học hạng nhất."
Đường Tâm Quyết nhấn mạnh vào hai chữ "Tiến cử", dường như cô đã đoán ra điều gì đó.
Giáo viên hướng dẫn cười lạnh: "Vậy gã đúng là "Thích" các em thật đấy."
"Gã?"
Đường Tâm Quyết bắt lấy chữ này.
Giáo viên hướng dẫn lắc đầu: "Tôi không thể nói cho các em tin tức về việc chấm thi, làm thế là trái với điều lệ của bộ giáo dục."
"Nhưng sức tưởng tượng của học sinh thì không vi phạm quy định." Đường Tâm Quyết nghĩ ngợi một chút: "Cho nên cô giáo à, em có thể hỏi cô một vấn đề mang tính giả thuyết không đề cập đến bất cứ tin tức cụ thể nào không?"
Giáo viên hướng dẫn hơi do dự: "Em hỏi đi."
"Giả sử có người lãng phí sức lực tiến cử bọn em lên đại học hạng nhất nhưng lại không phải vì hài lòng với thành tích thi của bọn em, vậy thì có thể vì lí do nào khác không?"
Đôi đồng tử đỏ thẫm nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết, bờ môi thuộc về Quách Quả bình thản phun ra hai chữ: "Thù riêng."
...
Thời gian giáo viên hướng dẫn ghé thăm lần này rất ngắn ngủi, dường như chỉ đơn giản là đến để nhắc nhở bọn cô cẩn thận.
Do giao diện thông tin cá nhân trên app vẫn đen sì nên giáo viên hướng dẫn xem xét xong cũng không cho ra được đáp án nào, chỉ dặn các cô nghiêm túc chuẩn bị thật tốt, chờ đón tất cả nguy hiểm gấp bội phần sắp tới.
"Nhưng cũng đừng quá bi quan." Bà ta giơ nắm tay nhỏ của Quách Quả lên cổ vũ: "Dùng cách nói của loài người thì "Biển học vô biên, khắc khổ làm thuyền"!"
"Cô giáo à, trong trường hợp bọn em thì câu đúng là "Biển học vô biên, quay đầu là bờ"."
Giáo viên hướng dẫn:...!Các em thật sự rất khó hiểu.
Đường Tâm Quyết đỡ cơ thể lung lay sắp ngã của Quách Quả, vẫy tay hẹn gặp lại với con mắt đỏ ngoài cửa sổ: "Đúng rồi, cảm ơn sự trợ giúp của cô trong kì thi."
Con mắt đỏ ngượng ngùng đảo con ngươi: "Đấy là một phần tất yếu của phó bản, chỉ là đúng lúc tôi rảnh nên phân ra một tia ý thức nhỏ nhận nhiệm vụ thôi...!Chờ đã, kia là cái gì?"
Đồng tử chuyển đến một góc phòng, thấy cục bột trắng đang lắc lư dưới lớp khăn lông trong bồn rửa mặt sau lưng ba người.
Con mắt trông có vẻ còn hoảng sợ hơn cả Quách Quả lúc vừa tỉnh dậy: "Các em bắt tinh linh nhỏ bỏ vào phòng ngủ?? Còn tẩy bay màu nó nữa???"
"Làm thế này sẽ phải ra tòa án bảo vệ tinh linh đấy!!!".


Bình luận

Truyện đang đọc