TRÒ CHƠI SINH TỒN TRONG PHÒNG NGỦ NỮ SINH


Trong quá trình chạy trốn, Vu Vi nghiêm túc tự hỏi làm cách nào mới có thể đi vào trong kí túc xá.
Đi qua cửa chính vào đại sảnh là nơi zombie tập trung đông nhất, phòng của quản lí và phòng an ninh bên cạnh hình như cũng không an toàn, chẳng lẽ bạn tốt định giương đông kích tây? Hay là có đường hầm bí mật?
Cô ấy suy nghĩ miên man đến rất nhiều cách, nhưng tuyệt đối không bao gồm cách đang xảy ra trước mặt.
Đu dây trèo tường xuống?
Từ tầng 6??
Xong rồi leo lên lại???
Thật ra giây phút đầu tiên khi nhìn thấy bóng người thấp thoáng trên cao cô ấy còn tưởng rằng là bạn học nào đó không chấp nhận nổi biến cố tức giận nhảy lầu, còn cô ấy thì sắp vĩnh biệt cuộc đời vì xui xẻo bị trời cao cho đứng dưới hứng.
Còn chưa kịp nghĩ ra di chúc đã thấy bóng người đang rơi giảm tốc.
Vu Vi: "..."
Lúc này cô ấy mới thấy rõ, trên eo "Nữ sinh nhảy lầu" có buộc dây thừng, đầu dây buộc ở lan can ban công tầng 6 tít trên cao, cơ thể nhẹ nhàng đạp lên tường rồi dừng lại cách mặt đất khoảng 1 mét.
Nữ sinh nhìn cô ấy một cái, rút di động bên hông ra nhắn tin.
Bạn tốt: [Vu Vi?]
Vu Vi ngẩn ra, chợt hiểu nữ sinh này không muốn gây tiếng động, thế là cũng vội vàng nhắn tin trả lời: [Tớ đây! Cậu chính là...]
Đường Tâm Quyết: [Lại đây, cẩn thận một chút.]
Vu Vi gật đầu thật mạnh, nhìn ngó xung quanh xác nhận không có ai rồi mới rón rén khom lưng chạy chậm về phía Đường Tâm Quyết.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt ngay phía trên, chóp mũi cô ấy cay cay, cảm động rưng rưng nước mắt: Oa, đây chính là bạn tốt đáng tin cậy của mình!
Đường Tâm Quyết lặng lẽ đánh giá cô ấy một chút, ném đầu dây thừng còn lại vào tay Vu Vi.
[Cầm lấy.]
Không biết sao mà Vu Vi cảm thấy tính tình "Bạn tốt" hình như không giống trước đây lắm, nhưng cô ấy cũng không nghĩ kĩ, vội nắm chặt dây thừng.
Rốt cuộc cô ấy vẫn tin rằng, trên đời này chẳng có ai lại vì giả dạng bạn tốt của cô ấy mà dám nhảy từ tầng 6 xuống cả.
[Thế...!Chúng ta cứ vậy mà leo lên sao...]
Vu Vi mới thấp thỏm gõ chữ được một nửa đã cảm giác cơ thể đột nhiên bay lên...!Nữ sinh kia ôm eo cô ấy!
Tiếng hét còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nín bặt, Vu Vi bịt chặt miệng, nghe được tiếng zombie gầm gừ và tiếng bước chân.
Tiếng động đó không chỉ đến từ cửa chính, mà còn từ trên đầu...!Trên tầng 2 có người bị lây nhiễm, chúng nó phát hiện ra rồi?
Cùng lúc đó, Đường Tâm Quyết nhỏ giọng nói: "Nắm chặt lấy dây thừng, đừng phát ra tiếng động."
Dứt lời, cô dùng một tay ôm Vu Vi, tay còn lại vươn lên dùng sức, dẫm lên đầu người bị lây nhiễm đang nhào ra trên tầng 2 để lấy đà nhảy lên tầng tiếp theo.

Cứ thế lặp lại, cô bỏ xa những tiếng gào rú dưới chân mình.

...
Lúc bàn tay nắm lấy lan can ban công tầng 6, hai chân chạm đất, chuyện đầu tiên mà Vu Vi làm chính là gập người nôn mửa.
Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải người bị lây nhiễm đang chậm rãi bò ra ở ban công bên cạnh, đôi mắt của người bị lây nhiễm đỏ quạch giăng kín tơ máu đó đảo về phía cô ấy, rớt cái bộp xuống đất.
Vu Vi:...!Ọe!
Nôn dữ dội hơn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy lập tức quay người tìm kiếm bạn tốt: "Chị em tốt à, lần này thật sự là phải cảm ơn...!Các cậu?"
Trước mặt cô ấy là bốn nữ sinh.
Vu Vi cứng đờ.
Sao bạn tốt của cô ấy lại đột nhiên biến thành bốn người??
Trong bầu không khí yên tĩnh kì lạ, lúc này cô ấy mới chậm chạp nhớ lại: Trong quá trình nói chuyện, bạn tốt hình như luôn dùng chủ ngữ "Bọn tớ" thì phải.
Cho nên...!Rốt cuộc ai mới là bạn tốt của cô ấy đây?
"Cái đó..." Nữ sinh duy nhất để tóc ngắn trả lời: "Bọn tớ cần phải tiến hành kiểm tra cậu trước đã, sau khi xác nhận cậu an toàn rồi thì cậu muốn nhận ai làm bạn tốt cũng được."
Vu Vi lập tức vỗ ngực đảm bảo, nhưng nhìn thấy cánh tay đầy máu của mình lại không ngăn được nỗi sợ, nhỏ giọng hỏi: "Nếu lỡ tớ không cẩn thận bị lây nhiễm thì sao?"
Quách Quả nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Vậy xin lỗi, bọn tớ không phải bạn tốt kia của cậu?"
Trương Du rút dao phẫu thuật, Trịnh Vãn Tình xách xẻng lên.
Đường Tâm Quyết dịu dàng trả lời: "Nếu vậy cậu tới từ đâu thì về chỗ đó đi."
Vu Vi: "..."
Cũng may sau khi Trương Du kiểm tra một lượt đã cho ra kết quả: "Trên người cô ấy không có miệng vết thương nào cả, mắt và tai cũng không dính máu."
Nếu virus zombie trong phó bản này không có cách truyền nhiễm nào mới thì có thể khẳng định về cơ bản Vu Vi an toàn.
Nói xong cô ấy quay sang nhìn Vu Vi, hỏi nghiêm túc: "Chắc cậu không cắn zombie đâu nhỉ?"
Vu Vi: "...!Sao tớ lại đi cắn zombie chứ!!"
Cô ấy cũng chỉ chôm di động từ tay zombie thôi mà...!Nghĩ đến đây, Vu Vi vội vàng lấy chiếc di động đã bị sập nguồn của mình ra: "Các cậu có sạc không?"
Trương Du: "Không có, cả trường đều bị ngắt điện rồi."
Vu Vi nghe tin như sét đánh ngang tai: "Chết rồi, vậy đoạn ghi âm của tớ không dùng được nữa!"
...
Sau khi nghe Vu Vi huơ tay múa chân giải thích lan man, bốn người mới hiểu được lí do vì sao cô ấy than thở.
Hóa ra lúc hai bên mất liên lạc lần đầu, cũng chính là lúc Vu Vi chạy trốn khỏi phòng an ninh, khi đó cô ấy hoảng quá không nhìn đường nên chạy vào nhà ăn.
Đúng lúc trong nhà ăn không có zombie, cô ấy lại chạy vào sau bếp, không ngờ vừa chạy vào trong đã nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.

Để không bị phát hiện, Vu Vi dứt khoát làm tới cùng, cô ấy tháo tấm ngăn và bỏ thùng thức ăn trong tủ đông ra để chui vào trốn.

Vừa trốn xong xuôi thì cửa bếp mở, cô ấy nghe bập bõm được một đoạn nói chuyện.
"Đoạn sau đó tớ đã dùng di động ghi âm lại, tiếc rằng bây giờ không có cách nào nghe lại được nữa, nếu không tớ đã có thể kể rõ ràng hơn rồi."
Vu Vi cực kì tiếc nuối, chỉ đành vắt óc tường thuật theo trí nhớ.
"Bọn họ vừa vào đã bắt đầu nói cái gì mà virus, thuốc giải, nghiên cứu chế tạo gì đó.

Còn nói cả đống từ tiếng Anh mà tớ không tài nào nhớ được.

À đúng rồi, cuối cùng bọn họ còn nói mẫu zombie bây giờ chưa đủ, tiến độ nghiên cứu thuốc giải bị trì trệ, ít nhất phải đợi đến sau vòng thứ năm mới có thể ra được thuốc giải."
Nữ sinh vỗ tay kết thúc: "Sau đó tớ nghe bên ngoài lại có tiếng gì đó, bọn họ nói là người lây nhiễm tới rồi mau quay về, không bao giờ ra ngoài gì đó, xong bọn họ bỏ đi."
Đợi đến lúc cô ấy run lẩy bẩy bò ra khỏi tủ đông thì bên ngoài đã không còn một bóng người, chỉ có tiếng zombie gầm gừ ở xa xa.
Sau đó cô ấy tiếp tục chạy trốn cho đến khi tìm thấy cái siêu thị mini đã bị cướp sạch kia, trốn dưới giá đồ liên lạc với bốn người phòng 606.
"...!Đây là toàn bộ những việc mà tớ đã trải qua." Vu Vi vừa lau vết máu trên người vừa kể tỉ mỉ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Vốn dĩ bốn người bọn cô tưởng cô ấy chat liên tục dài dòng là do gặp tình cảnh nguy hiểm bị k1ch thích sinh ra tật nói nhiều, nhưng giờ bọn cô mới chợt hiểu ra...!Cô ấy nói nhiều thật.
Chờ Vu Vi vui vẻ kể xong tuốt tuồn tuột những chuyện xảy ra trên đường đi thì chỉ còn 3 phút nữa là tới giờ phát thanh radio lần tiếp theo.
Đường Tâm Quyết liếc mắt nhìn phía dưới ban công, quay về phòng đóng cửa sổ lại.
Đám zombie vừa bị hai người thu hút lại đây không những không tản đi mà còn ngày càng đông hơn, dường như chúng nó có thể cảm ứng được trên tòa kí túc xá này có hơi thở của thức ăn, chúng há hốc miệng rộng đầy tham lam.
Trong phòng, Trương Du tổng kết những tin tức mà Vu Vi cung cấp, kết luận: "Những người trong nhà ăn đó hẳn là người của phòng thí nghiệm.
Ngọn nguồn của virus zombie, cũng là cách duy nhất để kết thúc phó bản: Phòng thí nghiệm trong trường.
Phần lớn nội dung mà bọn họ nói chuyện với nhau rất dễ hiểu, chỉ có duy nhất một điểm khiến bọn cô căng thẳng.
5 vòng...!Là chỉ cái gì?
Đoạn tin tức này lướt qua trong đầu, Đường Tâm Quyết bỗng dưng nói: "Chúng ta đã từng gặp qua con số 5 này rồi."
"Ở đâu?" Mọi người sửng sốt.
Trí nhớ của Quách Quả đột nhiên bừng lên: "Tớ nhớ ra rồi, kì thi lên lớp!"
Trong bài thi lên lớp kia có một câu hỏi chọn đáp án đúng: Đâu là vật phẩm zombie không cắn được vào ngày thứ năm.

Lúc Đường Tâm Quyết đề cập tới thì mọi người đều nhớ ra ngay.
Đề bài thi lên lớp tuy rất kì dị khó hiểu nhưng thật ra có cài cắm nội dung phó bản.

Đối chiếu với tình hình hiện giờ là đủ biết sự nguy hiểm của zombie sẽ càng ngày càng tăng cao.
"Ngày thứ năm, vòng thứ năm...!Có khi nào một ngày chính là một vòng, cũng tức là mỗi ngày zombie sẽ biến dị một lần không?" Trịnh Vãn Tình gõ gõ đầu.
Cuộc nói chuyện của mấy người phòng thí nghiệm cho thấy muốn chế tạo ra thuốc giải ít nhất phải đợi tới khi zombie vòng thứ năm xuất hiện, nói cách khác, các cô phải ở trong phó bản này ít nhất là 5 ngày.
"Zombie sẽ biến dị tới mức nào?" Vừa nghe tới "Biến dị" Quách Quả lập tức nâng cao cảnh giác: "Liệu có giống tinh linh nhỏ không?"
Nhờ phúc phần của tinh linh nhỏ, cô ấy sắp sinh ra bóng ma tâm lý với hai chữ "Biến dị" đến nơi rồi.
Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn cục bột trắng bị bế sang chậu nhựa, nó còn đang ngủ khìn khìn, hoàn toàn không thể nhìn ra hình thái biến dị khiến người ta nhìn mà tuột cả mức độ khỏe mạnh của tinh linh xanh kia.
"Haiz, tớ cũng muốn biết liệu zombie có tiếp tục biến dị nữa hay không, với cả lúc nào mới chờ được cứu viện, nhưng mà hỏi ai bây giờ."
Bên kia, Vu Vi thu dọn xong xuôi mệt mỏi ngồi bệt xuống, miệng vẫn liên tục lải nhải.
Đường Tâm Quyết lại nói: "Không sao, tầm 10 giây nữa là chúng ta có thể gặp đối tượng hỏi chuyện."
Vu Vi giật mình: "Gì, hỏi ai cơ?"
Đường Tâm Quyết ra hiệu về phía cái radio đặt ngay chính giữa phòng ngủ trong ánh mắt ngơ ngác của Vu Vi.
"Reng reng!"
Radio đúng giờ bắt đầu phát thanh.
Lần này người dẫn chương trình không còn là Ly Ly nữa mà đổi thành Tiểu Minh.

Tên này nói chuyện cứ như bị mèo dẫm vào lưỡi, mỗi chữ mỗi câu kéo dài thườn thượt ra, chỉ hận không thể nói hai câu trong vòng nửa tiếng.
Chờ gã ta bất đắc dĩ nói xong, mọi người tổng kết được một câu có ích duy nhất trong đống lời nói nhảm vớ vẩn loằng ngoằng: Có người tổ chức một cứ điểm loại nhỏ cho người sống sót trong trường, mời những học sinh may mắn còn sống tới đó.
"Ngoài ra, chúng tôi xin thông báo một việc, bởi vì phương thức liên hệ của hội học sinh đã bị tiết lộ, để thỏa mãn lòng nhiệt tình muốn cùng hội học sinh giao lưu của nhiều bạn học hơn, chúng tôi xin được điều chỉnh quy tắc liên lạc: Mỗi số điện thoại chỉ có thể đưa ra một vấn đề, một khi vượt quá số lượng câu hỏi số điện thoại sẽ lập tức bị kéo vào sổ đen của hội học sinh, không bao giờ nghe điện lần nữa!"
Nói xong, Tiểu Minh dường như đã có thể thở phào nhẹ nhõm: "Nếu không còn vấn đề gì nữa thì lần phát thanh này xin được kết thúc tại đây..."
Chưa đợi gã ta nói xong, tiếng chuông gọi đến lập tức vang lên.
Chẳng qua lần này giọng nói trong điện thoại không phải Đường Tâm Quyết, mà là một giọng nam nôn nóng: "Khi nào bọn tôi mới nhận được vật tư cứu trợ? Tại sao không thể liên lạc với bên ngoài trường? Bạn cùng phòng của tôi bị cắn bị thương, hiện giờ cậu ta rất cần được cứu chữa..."
"Xin lỗi bạn học này," Tiểu Minh cười ha hả ngắt lời anh ta: "Câu hỏi của bạn đã vượt quá số lượng qui định, căn cứ theo quy tắc mới thì chúng tôi sẽ không trả lời bất kì vấn đề nào của bạn, hơn nữa chúng tôi sẽ kéo bạn vào sổ đen, hẹn gặp lại."
Tiếng nam sinh cầu xin và tiếng kêu đột ngột im bặt sau tiếng cúp máy dứt khoát.
Có vết xe đổ này, người thứ hai gọi điện tới bình tĩnh hơn nhiều, lần này là một nữ sinh.
"Xin chào, tôi muốn hỏi nếu bạn học của tôi xảy ra biến dị thì có cách nào chữa trị cho cô ấy không?"
"Như hội học sinh đã đề cập trong lần phát thanh trước, chỉ có kết quả nghiên cứu của phòng thí nghiệm mới có thể xử lí virus rò rỉ lần này, mà chuyện các bạn có thể làm bây giờ là kiên nhẫn chờ đợi tới lúc đó.

Mời bạn tiếp theo."
"Tôi là học sinh ở phòng 505 tòa nhà số 5 kí túc xá nam, tôi muốn biết phương thức liên lạc với cứ điểm sống sót."
"Cái này các bạn phải tự mình tìm kiếm, hội học sinh chỉ là trung gian truyền đạt tin tức mà thôi.


Nếu các bạn không thể chờ đợi được muốn gia nhập thì có thể quan sát các poster quảng cáo bên ngoài, có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ đó nha.

Người tiếp theo..."
"Xin chào." Đường Tâm Quyết nói.
Vu Vi cẩn thận ngồi nghe bên cạnh, không biết có phải ảo giác của cô ấy không mà giọng nói vốn dĩ có phần thảnh thơi trong radio đột nhiên bị hẫng cứ như gặp phải chuyện gì không mong muốn lắm, mấy giây sau giọng nói mới cất lên lại: "...!Chỉ được hỏi một vấn đề!"
"Được thôi." Đường Tâm Quyết cười nói: "Xin hỏi một chu kì biến dị của zombie là bao lâu?"
Radio lại yên tĩnh thêm vài giây nữa.
Hiển nhiên vấn đề mà Đường Tâm Quyết đưa ra nằm ngoài những gì mà bọn họ dự đoán.
Đây là một vấn đề hết sức bình thường nhưng lại dựa trên tiền đề "Zombie có chu kì biến dị", thế nên hội học sinh chỉ có thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Tiểu Minh: "Theo như nghiên cứu hiện tại thì là 24 giờ."
Giống như suy đoán của bọn cô.
Đường Tâm Quyết lễ phép cảm ơn, còn chưa nói hết lời cảm ơn hội học sinh đã vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Vài giây sau, không thấy có cuộc gọi mới nào nữa, Tiểu Minh vui vẻ phấn khởi nói: "Xem ra các bạn học đã hỏi xong các vấn đề cần thiết, vậy thì lần phát thanh này..."
Tiếng chuông đúng lúc vang lên, Tiểu Minh nghẹn lời, không thể không nhận điện: "A lô?"
"Xin chào" Lần này là giọng Trương Du.
Tiểu Minh: "..."
Hội học sinh: "..."
Sao mấy người vẫn còn có thể gọi điện nữa hả?
Lại tính sai rồi.
Cùng lúc đó, trong phòng 606, Quách Quả và Trịnh Vãn Tình cũng ôm di động sẵn sàng gọi điện.

Mà đúng hơn là bọn cô ôm sim di động, chuẩn bị c ắm vào máy tìm được ở phòng bên cạnh bất cứ lúc nào.
Di động của bọn cô bị khóa cứng trong app trò chuyện, nhưng sim di động không bị khóa.
Một cái sim là một số điện thoại.
Bọn cô còn tiện thể "Mượn" đỡ cái di động Vu Vi thó được của zombie.

Dựa theo quy tắc của hội học sinh, một số điện thoại được gọi một lần, vậy bọn cô có ít nhất năm cơ hội gọi!
Nhìn biểu hiện của bốn người, Vu Vi chợt hiểu ra, lập tức vén quần vén áo tìm đồ.
"Có phải các cậu cần điện thoại di động không? Không vấn đề gì, tớ có đây!"
Cô ấy kéo áo lên, một dây di động đủ thể loại đủ kiểu dáng treo lủng lẳng bên hông: "Lúc tớ thó di động của zombie sợ một hai cái thì không đủ pin, nên dứt khoát lấy được cái nào thì lấy hết, có khoảng chừng mười mấy cái gì đó, các cậu xem đã đủ dùng hay chưa?".


Bình luận

Truyện đang đọc